Muốn nói lần quyết đấu này Kình Thương không hạ thủ lưu tình cũng chẳng phải tuyệt đối, tuy năng lực thiên phú vô dụng với Cuồng đế, Kình Thương không sử dụng, nhưng lấy năng lực phân tích của Kình Thương như thế nào sẽ không biết Cuồng đế tuy có lực lượng thiên phú có thể hóa giải, nhưng thiên phú này gây ít nhiều gây trở ngại, vài hiệu quả tự nhiên gián tiếp ảnh hưởng, năng lực của Cuồng đế không phải đều có thể tiêu trừ, nhưng Kình Thương không sử dụng năng lực, hồi quyết đấu này, quyết đấu giữa vương giả, không phải quyết đấu về năng lực thiên phú, mà là quyết đấu về vũ lực bản thân, trận vũ đấu đao nhận tương kiến.
Ở một bên, mọi người thấy hồi quyết đấu đại biểu võ nghệ đỉnh cao, Cuồng đế do nguyên nhân năng lực, dùng bản lĩnh của mình hạ xuống đại công phu, Kình Thương có thể rút ra *** hoa từ chiêu thức kiếp trước, dù có năng lực cũng không buông lỏng rèn luyện, một thô bạo tuyệt luân, một ngắn gọn tàn nhẫn, binh khí tấn công, lòng người cũng run lên theo.
Hai tay Túc Dạ Liêu nắm chặt, kềm chế ý nghĩ vọt tới sân đấu của mình, mỗi khi trên người quân vương hắn nhiều thêm một vết đao, chảy ra máu tươi, tim Túc Dạ Liêu liền đau nhói, cũng có ý nghĩ tận diệt với Cuồng đế, nhưng Túc Dạ Liêu rõ ràng hắn không thể, bởi vì đây là vương quyết đấu, nếu hắn dám đi lên, quân vương hắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Túc Dạ Liêu rõ ràng thực lực Kình Thương biết quân vương hắn căn bản không sử dụng toàn lực, công pháp tu luyện của họ có thể tăng tiến thực lực, hơn nữa năng lực của Cuồng đế không cách nào chống lại, tựa như hắn để Cuồng đế khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh toàn diện trong trận đấu này, không, hẳn là nói, dùng nội tức kềm chế những bệnh trạng kia, nhưng vô dụng với quân vương hắn.
Trận đấu này, Kình Thương không có ý kéo dài thời gian, mỗi một kích đều toàn lực ứng phó, Cuồng đế cũng giống như thế, bởi vì gã không kéo nổi, hắn nhân lúc bệnh còn có thể bị ức chế mà phân thắng bại, nên quyết đấu kịch liệt, nhưng cũng không lâu sau, thắng bại rất nhanh đã rõ ràng.
Đao xuyên thấu trái tim, từ phía sau lưng lộ ra mũi đao, từng giọt máu tươi dọc theo mũi đao rơi xuống mặt đất. Người cầm đao là Kình Thương, người bị đâm xuyên là Cuồng đế.
“Ta thắng.” Không có vui sướng khi thắng lợi, cũng chẳng kiêu ngạo, chỉ là bình thản nói sự thực, trong mắt lại là một vệt bi thương.
“Ừ, ta thua.” Người thất bại, không có mất mát, thản nhiên tiếp thu mình thUA.
Rút đao khỏi thân người, nghe được Cuồng đế kêu lên một tiếng, một cánh tay khác đỡ thân thể Cuồng đế đang đổ xuống, cũng thuận thế quỳ trên mặt đất.
“Loan.” Âm thanh rất nhẹ.
Một khắc phân thắng bại đó, Loan liền hướng phía hai người, tốc độ không chút nào châm hơn so với Túc Dạ Liêu.
“Vương.” Nghe được tiếng vương gọi, Loan quỳ gối, âm thanh không cách nào kiềm được run rẩy, đã sớm biết vương không còn sống lâu nữa, nhưng vào đúng lúc này vẫn không nhịn được run sợ, người này rốt cục phải rời đi vĩnh viễn.
“Chuyện về sau đều giao cho ngươi.” Đây là di ngôn của Cuồng đế.
“Vâng, vương.” Âm thanh của Loan vô cùng kiên định, đó là kiên định sẽ không phụ lòng.
“Có thể chết trên tay ngươi, không tệ.” Không phải vì bệnh, mà là chết trong tay đối thủ đáng giá, thực sự quá tốt rồi.
Kình Thương không nói gì, khổ sở, có hổ thẹn, không có, vì hiểu rõ Cuồng đế cuồng ngạo, nên y xuống tay được.
Bầu trời sấm rền vang vọng, cuồng phong gào thét, gió lớn phiêu bạt cứ như vậy thổi tung, như thể trời cao cũng không đành lòng một vị nhân kiệt như Cuồng đế biến mất mới rơi xuống lệ.
Cuồng đế một đời bá chủ chung quy nhắm lại mắt, khóe miệng nở nụ cười, gã cũng không tiếc nuối.
Tự mình cử hành xong lễ tang của Cuồng đế, bắt đầu tiếp nhận Lục quốc, chuyện trước đó, Cuồng đế, Loan và Túc Dạ Liêu đã làm một phần, khi Cuồng đế chết, Hiển quốc bắt đầu chính thức tiếp thu Lục quốc, có Loan hỗ trợ, hết thảy đều có kẻ cản trở.
Trở lại Hiểu đô, nghênh tiếp Kình Thương chính là người Hiển quốc điên cuồng vui sướng, Hiển quốc bọn họ nhất thống thiên hạ, thành thiên hạ chi chủ, có không ít quan chức tâm tình kích động thậm chí rơi nước mắt.
Sau khi thống nhất thiên hạ, các quan lại bắt đầu kiến nghị tiến hành lại đăng cơ đại điển, Kình Thương cũng không nóng lòng, thậm chí phản đối, nhưng do kỳ vọng của hết thảy quan chức, Kình Thương thỏa hiệp.
Đại điển đăng cơ Thiên Hạ Cộng Chủ gần như không tồn tại, tất cả mọi người đều nhiệt tình tập trung, lần thịnh điển này thời gian chuẩn bị có hơn một năm, một năm này, để Hiển quốc tiếp nhận hết Lục quốc, một năm này, để chế độ phân phong hoạch định xuống, một năm này, khiến mọi người quen thuộc thiên hạ chỉ có một quốc gia.
So với Phù quốc lần đó rầm rộ, đăng cơ đại điển lần này chỉ có hơn chứ không kém, vì ăn mừng Hiển vương thành thiên hạ chi chủ, các thương nhân tiến cống rất nhiều thứ tốt, chờ đợi có thể có được Hiển vương ưu ái, trở thành cống phẩm ngự dụng.
Tất cả đồ tốt quý giá trong thiên hạ đều được thu gom lại, liền ngay cả nhân công cũng phải là tốt nhất, thợ mộc tốt nhất, thơ may tốt nhất may, thợ thêu tốt nhất, bồn chứa tốt nhất, vải vóc tốt nhất, châu báu tốt nhất,… Hết thảy đều vì lần thịnh điển này.
Vương phục trang trọng xa xỉ, hoa sen màu máu nở rộ trên vải đen, mái tóc đen được bó lên, vương miện tử kim điêu khắc *** xảo đội trên đầu, đạp dưới chân là bậc thang bằng đá xanh, Kình Thương dưới sự quỳ lạy của tất cả mọi người bước từng bước lên vương tọa, tuyên bố thành thiên hạ chi chủ, đổi tên hoàng đế.
Đúng, hoàng đế, ngồi trên ghế màu vàng, nhớ tới hoàng đế nhất thống thiên hạ kiếp trước, Kình Thương nghĩ, vị hoàng đế kia có cùng tâm tình như mình không, loại này cảm giác chí cao thiên hạ trong lòng bàn tay. Không cách nào phủ nhận, huyết tính nam nhi, địa vị như vậy, cảnh tượng như vậy không cách nào không động dung, không cách nào không sinh ra một loại hào khí và nang ngược, thiên hạ này là của ta.
Cũng chỉ như vậy mà thôi, sau khi điển lễ kết thúc, tâm Kình Thương lần thứ hai khôi phục bình thường, y vẫn là y.
Thiên hạ chính thức có lập pháp sáng tỏ, lấy năm Kình Thương mười hai tuổi thành vương là bắt đầu, sử xưng thương lịch nguyên niên, Hiển quốc từ một quốc gia hạ vị trung đẳng lên tới vị trí nhất thống thiên hạ, Kình Thương cũng được hậu nhân xưng là Thánh Hoàng.
Túc Dạ Liêu vì bày ra sức chiến đấu tuyệt đối trong mấy trận chiến, hay do Kình Thương không thường ra tay, được gọi là cao thủ đệ nhất thiên hạ. Sau khi Hiển quốc thống nhất thiên hạ, Túc Dạ Liêu từ chối hết thảy đất phong, để bồi thường, Túc Dạ Liêu lấy thân phận không phải hoàng tộc nắm giữ đãi ngộ của hoàng tộc, sau khi được gia phong mấy lần, hậu nhân xưng là Thánh Vương.
Thiên hạ dưới hoạch định của Kình Thương, từng chút thay đổi, không có nhiều chiến tranh quấy rầy, cuộc sống của mọi người cũng dần tốt đẹp, nhưng hòa bình có thể được bao lâu, nhiều năm hòa bình sau, thế giới hiếu chiến này lần thứ hai nổi lên sóng lớn, phân tranh giữa các chư hầu bắt đầu. Có điều, vào lúc ấy, Kình Thương đã và Túc Dạ Liêu đã ẩn lui rất nhiều năm.
Thương lịch năm 38, Kình Thương 50 tuổi tuyên bố thoái vị, mặc kệ bất luận ai giữ lại, trao ngôi vị hoàng đế cho trưởng tử, con thứ phụ tá.
Cùng năm, Túc Dạ Liêu cũng buông xuống hết thảy chức vị, theo Kình Thương bắt đầu một lữ trình chu du thế giới.
Sau đó, lựa chọn một nơi phong cảnh tú lệ ẩn cư, còn những mưa gió ngoại giới, Kình Thương cho là mình không cứ nắm giữ bước tiến của thế giới này mãi, yđã làm xong chuyện y cần làm, buông bỏ trách nhiệm, đem hết thảy đều giao cho những người khác.
Túc Dạ Liêu rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, chuyện bên ngoài, có những người khác quản, hắn ở một bên nhìn, chỉ cần có ai dám đánh chủ ý vào giang sơn một tay quân vương hắn thành lập, hắn nhất định sẽ ra mặt giải quyết.
Thời gian dần trôi, truyền thuyết Thánh Hoàng cùng Thánh Vương vẫn truyền lưu, thời gian dài lâu khiến thế nhân cho rằng hai người đã sớm tử vong, nhưng một phần hoàng tộc lại biết, hai người kia còn sống, thậm chí ở đâu hoàng đế đăng vị đều biết, bắt đầu từ đời hoàng đế thứ hai, mỗi một đời hoàng đế đều sẽ đi nơi đó một chuyến.
Nơi đó phong cảnh tú lệ, hoàng đế đời thứ hai cảm thấy Thánh Hoàng ở một gian nhà trúc thực quá mức keo kiệt, dưới sự chỉ huy của Thánh Vương, đã cho xây dựng một toà cung điện phù hợp thẩm mỹ quan của Thánh Hoàng. Nơi đó được kết giới của Thánh Hoàng bao phủ, Thánh Vương bố trí lực lượng đáng sợ, nơi đó là vùng cấm bị hoàng gia không cho phép tiến vào, nơi đó…
Phiên ngoại dự cáo
Một ngàn năm, lấy sinh mệnh Quý tộc hơn 100 năm cũng qua hơn mười đời, thời gian dài lâu quá mức, để rất nhiều thứ đều vùi lấp trong dòng lịch sử, rất nhiều chân tướng cũng không còn ai thấy, chiến tranh chư hầu đã thành chuyện thường, hoàng tộc chiếm danh nghĩa đại nghĩa làm hết sức giảm thiểu chiến tranh không cần thiết, đứng nơi cao xa, không tham dự vào chiến tranh, khiến hoàng tộc mất đi huyết tính, sinh hoạt an nhàn làm nhụt đi đấu chí, tuy còn chưa đến mức sa đọa, nhưng so với chư hầu hung hăng, hoàng tộc có vẻ nhu nhược hơn. Nếu không phải ràng buộc không thể phản bội vẫn còn, hoàng tộc đã sớm bị lật đổ.
Chư hầu phân tranh ấp ủ kiêu hùng, là tồn tại càng thêm hung hăng so với hoàng đế, khiến hoàng đế lúng túng, như nghẹn yết hầu, hoặc do không được giết lung tung gây nên náo loạn mà không thể không ẩn nhẫn, nhưng hoàng đế cũng nắm chắc lá bài tẩy, trong những tháng năm dài lâu đã qua, lực lượng một nhóm người trong hoàng tộc biết đến, để hoàng thất vẫn tự tin có thể đối mặt tất cả khó khăn, cũng là nguyên nhân hoàng thất vẫn kiêu ngạo.
Khi nhóm kiêu hùng nghĩ đạt được hoàng quyền không tưởng, khiến hoàng đế cảm giác sự thống trị của mình bị uy hiếp, đối tượng hoàng đế muốn cầu viện, cứu trợ chính là tổ tiên đang ẩn cư. Bí mật ẩn giấu ngàn năm bày ra trước mặt người đời, nguyên lai hai vị truyền thuyết kia còn sống.
PS: Hoàn chính văn, còn 15 phiên ngoại iem từ từ up nhé, hố mới cũng vậy (chỉ là chưa kiếm dc truyện hợp thôi)