Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 132



Cái chết của Tử phu nhân không khiến Kình Thương ưu thương quá lâu, hai đứa bé y cũng không có giao cho chúng thiếp thất hậu cung, mà tự mình chăm sóc, lần đầu tiên bế con trẻ mềm mại như vậy, Kình Thương bận bịu đến luống cuống tay chân, buổi tối chúng gào khóc làm y nghỉ ngơi không tốt.

Túc Dạ Liêu đau lòng nhìn Kình Thương lâm triều thì uể oải, vô cùng chủ động đến giúp đỡ, đôi lúc có thể nhìn thấy một nam tử lạnh lùng ôm một đứa bé dỗ dành, một nam tử thanh lệ đang thay tã, có một cung nhân bộc trực nói câu, nếu Túc Dạ Liêu đại nhân không phải nam, hình ảnh ấy thật giống một gia đình.

Câu nói này sau đó rơi vào tai Túc Dạ Liêu, mắt cười cong cong, khi cùng Kình Thương chăm sóc con trẻ càng thêm hài lòng, trên tay mình ôm một đứa, trên tay quân vương hắn ôm một đứa, xung quanh không có kẻ nào khác, chỉ có bọn họ, cảnh tượng như vậy khiến tâm Túc Dạ Liêu như si như say, đây chính là hạnh phúc. Cũng vì vậy, đối với cặp sinh đôi, tâm ý Túc Dạ Liêu cũng sinh đôi chút yêu thích.

Rốt cuộc sau khi biết làm sao nuôi trẻ nhỏ, quãng thời gian khó khăn lúc trước của Kình Thương rốt cục trôi qua, hết thảy đều dần thành thạo điêu luyện, cũng có thời gian suy nghĩ chuyện vừa phát hiện gần đây.

Thời gian gần đây, y phát hiện ra một chuyện, là sức ảnh hưởng của Túc Dạ Liêu.

Sau khi y trở về, hoạt động xâm lược của Hiển quốc do Liêu dẫn đầu hoàn toàn đình chỉ, hợp tác liên hợp với quốc gia khác cũng không tiến hành nữa, vì hành động của Hiển quốc, khi những quốc gia khác đối kháng với Phù quốc, cũng đề phòng Hiển quốc, ngay cả Hiển quốc cũng đề phòng những quốc gia khác, hành vi bá đạo của Phù quốc vẫn chưa được ngăn chặn, nhưng muốn lay chuyển Hiển quốc cũng không dễ dàng như vậy, thế cục bây giờ là chiến cuộc lệch khỏi Hiển quốc, Hiển quốc tạm thời nằm trong trạng thái hòa bình, chỉ xem chiến sự phía trước rốt cục là ai được lợi, Kình Thương phân tích, Phù quốc muốn đến Hiển quốc cũng phải qua không ít cửa, mà gã Cuồng đế kia sẽ không cam tâm như thế, sau khi trở lại Lục quốc nhất định sẽ chỉnh tề binh mã, khai chiến với Phù quốc.

Khi bản thân quyết định tạm hoãn bước tiến tấn công, có người đưa ra ý kiến phản đối, nhưng sau khi Túc Dạ Liêu tán thành, không có ai dám nói phản đối nữa.

Một lần có thể không thấy kỳ quái, thế nhưng sau vô số lần, vốn phản đối, đề nghị ra, sau khi Liêu bày tỏ lập trường, đều thay đổi thái độ, hoàn toàn theo ý Liêu, y phát hiện sức ảnh hưởng của Liêu, càng thêm độc đoán so với vị vương là y này, sức ảnh hưởng không dung kẻ làm trái.

Buổi tối, bọn nhỏ nghịch ngợm đều ngủ, gió lướt nhẹ qua ngọn cây, sinh ra tiếng xào xạc, bóng đêm yên tĩnh, đây là một buổi tối an ổn, Kình Thương để bọn người hầu mang hai đứa đến một gian phòng cách xa đây chút, vì đêm nay y muốn cùng uống rượu, nói chuyện với Túc Dạ Liêu, mùi rượu không nên để con trẻ ngửi thấy.

Cho chúng người hầu lui xuống nghỉ ngơi, không nên tới quấy rối, Kình Thương và Túc Dạ Liêu liền ngồi sau cửa, nhàn nhã uống rượu.

Túc Dạ Liêu thụ sủng nhược kinh tiếp nhận rượu Kình Thương đưa cho hắn.

“Sau khi trở về vẫn không có thời gian cảm tạ ngươi, Liêu, cảm tạ ngươi giúp ta ổn định tình thế.” Nâng chén, đụng vào chén Túc Dạ Liêu, Kình Thương biểu thị lòng cảm tạ, sau đó uống rượu trong chén mình

“Ngô chủ, đây là việc thần nên làm.” Túc Dạ Liêu không cho là việc mình làm lại đáng để quân vương hắn nói câu tạ, vì quân vương hắn làm bất cứ chuyện gì hắn đều cam tâm tình nguyện, huống hồ chuyện quân vương hắn cảm tạ là ổn định Hiển quốc, càng không cần thiết nói cám ơn. Hắn sẽ không để bất luận kẻ nào hủy diệt tâm huyết của quân vương hắn.

Túc Dạ Liêu uống rượu, nụ cười nhẹ vô cùng minh mị, nói rõ tâm tình chủ nhân rất tốt.

Kình Thương muốn rót nữa, Túc Dạ Liêu đi trước lấy ra bầu rượu, rót cho Kình Thương đầy tám phần, lại tự rót cho mình.

“Liêu, ngươi rất xuất sắc.” Thưởng thức chén rượu, Kình Thương tán dương, “Bất luận là cái gì, ngươi cũng có thể làm được đến khiến người không thể xoi mói.” Điều này cũng không khuếch đại, qua nhiều năm như vậy, Túc Dạ Liêu chưa bao giờ để y thất vọng, bất luận là gì vừa học liền biết, phạm qua một lần sai lầm tuyệt đối sẽ không phạm đến lần thứ hai, chuyện từng làm một lần, lần thứ hai sẽ càng thêm hoàn mỹ.

“Đó là Ngô chủ dạy tốt.” Túc Dạ Liêu đem tán dương quy cho Kình Thương, nếu không phải quân vương hắn giáo dục, hắn không thể có thành tựu, vẫn là một kẻ chỉ biết niệm tưởng, nhưng vô dụng, sao có thể có thân phận địa vị như bây giờ, đứng bên cạnh quân vương hắn, được quân vương hắn coi trọng.

“Không, là bản thân ngươi có tư chất.” Dạy dù tốt, bản thân nếu không có tư chất cũng vô dụng, Liêu đạt được tất cả là dựa vào chính hắn, y chỉ là cung cấp một bậc thang. “Liêu.” Kình Thương nghiêm nghị, nhìn Túc Dạ Liêu, “Ngươi muốn trở thành vương ư?” Kình Thương rất nghiêm túc hỏi.

Cạch, chén rượu bên môi Túc Dạ Liêu, dừng lại, sau đó tay buông lỏng, rượu chật vật đổ xuống y phục Túc Dạ Liêu, chén rượu vô tội rơi xuống đất, hương rượu tràn ngập gian phòng.

“Ngô chủ, người vừa mới nói gì?” Nụ cười của Túc Dạ Liêu vô cùng miễn cưỡng, hắn cho là mình nghe lầm, vì vậy hỏi lại.

“Ngươi muốn trở thành vương ư?” Kình Thương nghiêm nghị hỏi lần nữa. Y không phải tùy tiện hỏi, mà là y thật sự từng nghiêm túc nghĩ tới. Y cũng không quan tâm quyền thế và địa vị, thân phận vương với y mà nói cũng không phải thứ đáng giá quý trọng, trở thành vương phải gánh vác trách nhiệm của vương, nói thật, y rất không thích. Thế nhưng nếu đã gánh phần trách nhiệm này, vậy y có nghĩa vụ phải làm tốt.

Y không để ý huyết thống, y chỉ quan tâm rằng người kia có thích hợp làm vương hay không, nếu có người thích hợp trở thành vương hơn y, y đồng ý thoái vị, y thật sự nghĩ như vậy.

“Có phải có kẻ nào nói gì với người không?” Nói Túc Dạ Liêu đang tìm lý do cho Kình Thương, chẳng bằng nói hắn cần lý do để vỗ yên tình cảm vùng vẫy trong lòng đang trào lên.

Quân vương hắn hoài nghi hắn, hoài nghi hắn có ý nghĩ soán vị, có ý nghĩ phản bội, sao có thể, quân vương hắn sao có thể hoài nghi hắn, nhất định là có người, có người bịa đặt.

“Ta muốn giết người kia.” Đúng, giết người kia, nếu dám bịa đặt, phá hoại cảm tình giữa hắn và quân vương hắn. Lần đầu tiên, trước mặt Kình Thương Túc Dạ Liêu để lộ vẻ dữ tợn hung sát của hắn.

“Liêu, là chính ta cho rằng như thế.” Kình Thương còn chưa ý thức được chuyện có bao nhiêu quái dị, nghiêm trọng đến mức nào, nói.

“Ngươi hoài nghi ta?” Tình tự của Túc Dạ Liêu hoàn toàn bày ra, đó là không dám tin, đó là bi ai, vương của hắn hoài nghi hắn, Kình Thương sẽ không biết, câu hỏi của y, khiến một sợi dây trong lòng Túc Dạ Liêu vụt đứt. “Ngươi sao có thể hoài nghi ta, ta tuyệt đối không phản bội ngươi, ta làm hết thảy đều vì ngươi.” Lời nói kịch liệt từ miệng Túc Dạ Liêu đã không cách nào bình tĩnh thốt ra.

“Không, Liêu,” nhìn vẻ mặt Túc Dạ Liêu không đúng, Kình Thương lại nói tiếp, “Ta chỉ cho rằng ngươi thích hợp trở thành vương hơn ta, nếu ngươi muốn trở thành vương, ta có thể giao vương vị cho ngươi.”

Vẻ mặt Túc Dạ Liêu đột nhiên trầm xuống, trầm tĩnh đến không hề có chút biểu cảm, Kình Thương đột nhiên cảm giác được nguy hiểm.

“Giao vương vị cho ta.” Túc Dạ Liêu lặp lại từng chữ, tiếng nói êm tai dễ nghe như châu ngọc.

Kình Thương gật đầu, nhận thức rất rõ ràng về mình, y có thể ngồi vững vàng trên vương vị, một phần là do chế độ thế giới này, một phần là có cơ sở kiếp trước, nhưng là vương giả, y không cho là mình hợp lệ, bởi có lúc y quá mức tùy tính, có lúc y quá cố chấp.

“Ngươi giao vương vị cho ta, vậy ngươi thì sao?” Túc Dạ Liêu nhìn Kình Thương hỏi.

“Ta, rời khỏi Hiển quốc, du đãng bốn phương ngắm nhìn thế giới này.” Rời khỏi nơi này, không mang uy hiếp cho Liêu, ngắm nhìn thế giới này là tâm nguyện của y từ trước tới nay.

“Rời khỏi, rời khỏi Hiển quốc, rời khỏi ta.” Đây chính là ý nghĩ của quân vương hắn, sao có thể, hắn làm sao cho phép, “Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi làm thế sao? Vương vị, ta không cần.” Túc Dạ Liêu đột nhiên cười nhẹ.

“Ha ha ha, Ngô chủ a, ngươi có biết chăng, ta làm nhiều như vậy, là bởi ngươi là vương, ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, là vì ngươi là vương.” Bởi vì ngươi là vương, nên ta muốn Hiển quốc huy hoàng, vì ngươi là vương, ngươi có trách nhiệm của vương, nên ta chịu đựng sự tồn tại của những nữ nhân kia, để ngươi có tử tự, bởi vì ngươi là vương, nên ta nhất định phải khắc chế tình cảm của mình, bởi vì ngươi là vương, nên ta chỉ có thể nơi góc u ám phỉ nhổ tình cảm của mình đối với ngươi, bởi vì ngươi là vương…

“Liêu, ngươi làm sao vậy?” Kình Thương cảm thấy Túc Dạ Liêu như thế vô cùng không ổn, quan tâm hỏi, có phải là uống nhiều rượu rồi không.

“Ngô chủ, ngươi có biết thứ ta muốn nhất là gì không?” Câu hỏi của Túc Dạ Liêu cùng với đề tài của Kình Thương căn bản không giống, khiến Kình Thương có chút mê mang.

Túc Dạ Liêu cũng không cần Kình Thương trả lời, tự mình nói. “Để ngươi leo lên vị trí thiên hạ chi chủ, là tâm nguyện của ta, vì thế ngươi muốn kết hôn, ngươi muốn sinh tử, ta đều chịu đựng, bởi vì muốn vương quốc của ngươi thiên thu muôn đời.”

Kình Thương lần đầu tiên biết tâm nguyện của Túc Dạ Liêu, trung thành Túc Dạ Liêu dành cho mình rất cảm động, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng Túc Dạ Liêu không cho y cơ hội này.

“Điều tâm nguyện này là ta an ủi cho lý do của mình, vì ta có ý nghĩ không nên có với ngươi,” Túc Dạ Liêu không muốn giấu giếm nữa, Kình Thương hoài nghi triệt để đánh nát phòng tuyến của Túc Dạ Liêu, bởi vì sẵn chuyện khi trước mà sợi dây lý trí đã mỏng manh lúc Kình Thương nói muốn rời khỏi Hiển quốc liền đứt triệt để. Quân vương của ta a, ta sẽ không để ngươi có cơ hội rời đi ta, dù là cầm cố, dù bị ngươi căm ghét, cũng sẽ không để ngươi lần thứ hai rời khỏi ta.

“Ngô chủ a, ta rất muốn,” Túc Dạ Liêu khuynh thân về phía trước, tay ôn nhu chạm đến gò má Kình Thương, nụ cười trên mặt mang theo quyến luyến và một loại kiên quyết, Kình Thương cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc, y từng thấy ở đâu đó, thế nhưng tình huống bây giờ không cho phép Kình Thương nhớ lại đã thấy ở nơi nào.

Tùy ý hành động của Túc Dạ Liêu, đáy mắt đen có nghi hoặc, Túc Dạ Liêu thật sự khiến y rất nghi hoặc.

Khí tức ôn nhu sát bên tai, hơi thở ướt át tiến vào lỗ tai, sự thực khiến người khó thể tin tan mất trong tai, “Là ngươi. Ta muốn ngươi, ta muốn tất cả của ngươi.”

“A…” Trong khoảng thời gian ngắn Kình Thương không thể phân biệt được đây là ý gì.

Vành tai bị ngậm, khiến Kình Thương cả kinh, phản xạ muốn lùi, bàn tay đặt trên gương mặt đã đưa đến sau gáy mà dùng sức, đưa đầu về phía trước, gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ phóng to, tiếp theo môi bị lấp kín.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv