Nghe được lời giải thích của Kình Thương, sắc mặt Minh Thạch Tú cũng thâm trầm lên, gã có thể rõ ràng cái gọi là chấn động của Kình Thương, gã tính tình âm lãnh, hiếu sát độc ác, nhưng không có nghĩa gã không có cảm tình. Lúc đó nữ nhân kia tế điển tính mạng mình trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, khiến gã không cách nào không chấn động vì phần cảm tình ấy, lòng Minh Thạch Tú cũng nổi lên một tia gợn sóng ôn nhu, gã không phải yêu nữ nhân kia, chỉ là váy áo đỏ rực như ngọn lửa kia lưu lại dấu vết sâu sắc trong ký ức của gã, không cách nào quên.
Khi biết xuất thân của nữ nhân kia gã lại vì nàng mà tiếc nuối, cũng vì sự hy sinh của nàng cảm thấy tiếc hận, không đáng a. Đây là lần đầu tiên gã nảy sinh loại tâm tình thương hại.
“Nữ nhân kia là kết tội chi dân.” Nhớ tới tên khốn Phù quốc Lệ vương kia có ngữ khí xem thường khi nói về xuất thân của nữ nhân ấy, xem thường và khinh rẻ trong mắt, nói thứ ti tiện như vậy, dù có đẹp cũng không được hắn ta yêu thích, vì hắn ta hy sinh, đó là vinh hạnh của nữ nhân đó các kiểu, gã liền không cách nào không cảm thấy chẳng đáng cho nữ nhân ấy, kẻ như vậy lại được nữ nhân ấy kiên quyết yêu.
“Tên xuẩn vương kia đã cứu nàng.” Là vì cảm ơn, hoặc vì gì đó, khiến t lòng nàng ấy lưu lại bóng dáng của tên khốn kia, cam nguyện vì thế mà trả giá, Minh Thạch Tú nghĩ người đó ngu xuẩn, tuy chấn động vì hành vi của nàng, nhưng cũng cho rằng người kia thực sự quá ngốc. Nhưng tại sao trong lòng lại có một ít ước ao được như tên khốn kia, có thể được người như vậy yêu?
Đối với thân phận kết tội chi dân của nàng ta, Kình Thương hơi kinh ngạc, không khinh bỉ, cuối cùng cũng rõ tại sao nàng ta nói mình không xứng, thân phận kết tội chi dân ở thế giới này thực sự quá mức thấp kém, bị thế nhân khinh khi là chuyện đương nhiên, liền ngay cả chính bọn họ cũng cho là như thế, thấp kém không có tự tin để sống.
Yêu tên vương kia trước, trong lòng nữ nhân tự nhận thấp hèn kia phức tạp thế nào, Kình Thương không nghĩ ra được, nhưng cũng mơ hồ rõ ràng nguyên nhân nàng ta yêu Phù quốc Lệ vương.
Bất luận Phù quốc Lệ vương là người thế nào, ngạo mạn cũng được, tự phụ cũng được, đáng ghét cũng được, tham lam háo sắc cũng được, giữa nàng ta và Lệ vương trải qua cái gì y cũng không biết, nhưng nếu Lệ vương đã cứu nàng ta, chính ngay lúc nàng cần trợ giúp, Phù quốc Lệ vương xuất hiện, bất luận Lệ vương mang tâm thái gì, nhưng nữ nhân vẫn bị thế nhân khinh rẻ được một người cao quý trợ giúp, trong lòng như thế nào không nảy sinh cảm động.
Cảm động chính là căn nguyên cho tình cảm ban đầu, thêm vào dáng vẻ Phù quốc Lệ vương cũng không tệ, nữ nhân kia động tâm cũng không phải không thể lý giải. Chút tình cảm này nàng ta cũng biết không có kết quả, nhưng nàng một mực kiên trì, nỗ lực, vì thế đánh đổi mạng sống cũng cảm thấy đáng giá, nhưng bọn họ những người bên ngoài này lại vì nàng cảm thấy không đáng.
Hơi thở dài, vì tao ngộ của nàng ta, đáng tiếc, đáng thương, đáng buồn, đáng ta thán.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Minh Thạch Tú rời đi, biến mất nơi rừng rậm, Kình Thương ngửa mặt nhìn lên vầng trăng tròn giữa bầu trời, vì nữ nhân kia mà chúc nguyện, mong nàng cũng có thể có cơ hội sống lại như y, sau đó được hạnh phúc.
Kình Thương sau khi chúc nguyện xong, lập tức rời khỏi nơi này, trở lại thác nước, Cuồng đế lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, đang dựa vào một tảng đá lau chùi vũ khí của mình, liếc nhìn Kình Thương vừa từ rừng rậm đi ra, không nói gì, gì cũng không hỏi, tiếp tục lau chùi vũ khí trên tay. Biết đối phương có việc gạt mình, Cuồng đế cũng không truy hỏi, gã không phải người truy đến tận gốc rễ, biết rõ ràng đối phương rời đi vì chuyện cơ mật (chém đó), gã làm gì phải hỏi, vì người khác không muốn nói, hỏi cũng vô dụng.
Kình Thương và Cuồng đế cứ như vậy bắt đầu cuộc sống đảo loạn và lưu vong nơi Phù quốc.
Mấy ngày sau, chuyện ở vương đô được Phù quốc truyền ra, hôm ở hội trường trừ Kình Thương và Cuồng đế còn có mấy người chạy ra được, nhưng chuyện đã không cách nào thay đổi, tình hình rối loạn đã thành.
Theo hành động phát tán tin tức của thương nhân, các quốc gia nhận được tin lập tức loạn hết cả lên, thế cuộc thế giới bắt đầu khẩn trương.
Phù quốc đề phòng ở biên giới, các quốc gia khác đối địch Phù quốc, dù không có vương, bọn họ cũng tuyển ra người thừa kế tiếp theo, sau đó bắt đầu tiến hành thảo phạt Phù quốc, một quãng thời gian trước khi trận chiến quy mô lớn nhất ở thế giới này bộc phát, biên cảnh Phù quốc yên tĩnh dị thường, nhưng cũng ấp ủ bão táp đáng sợ.
Mấy người được Kình Thương sắp xếp về nước đã ngồi trên tàu bay, đều không biết gì về chuyện phát sinh ở Phù quốc, khi bọn họ trở lại Hiển quốc, liền đem tin đưa đến trước mặt Túc Dạ Liêu.
Lúc này Túc Dạ Liêu, gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia cùng quản lý chính vụ Hiển quốc, quyền cao chức trọng, nhìn thấy mấy binh lính theo Kình Thương đến Phù quốc sớm trở về, trong lòng Túc Dạ Liêu nổi lên dự cảm không tốt.
Tiếp nhận lá thư, Túc Dạ Liêu nhanh chóng mở ra, bút tích rắn rỏi nghiêm nghị quen thuộc rơi vào đáy mắt, nhưng nội dung trong đó lại khiến đáy lòng Túc Dạ Liêu một mảnh lạnh lẽo, hai tay đều run lên, sau đó nương theo thù hận bạo phát sức mạnh, toàn bộ đồ vật trong phòng đều bị phá nát, ba người quỳ gối trước mặt hung hãn bị văng kèm với ván cửa ra ngoài, đụng vào cột, rơi trong sân, ngã vào trên hành lang uốn khúc.
“Phù quốc.” Tiếng thét tràn ngập sát ý và thù hận từ miệng Túc Dạ Liêu vốn luôn tao nhã vang lên, từng trận sát ý tràn ngập cả phòng.
Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia nhận được tin tức cấm vệ đi theo vương trở về, còn cả hai người Trì Uyên và Cận Dũng cũng đang đến gần chỗ Túc Dạ Liêu, ngay trên đường họ cũng cảm giác được sát ý ngập trời đến từ chỗ của Túc Dạ Liêu, còn có tiếng gào thét tàn nhẫn vô cùng kia.
Xảy ra vấn đề rồi! Bốn người đồng thời nghĩ, sau đó tăng nhanh bước tiến, đi tới chỗ Túc Dạ Liêu, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Túc Dạ Liêu hiển lộ vẻ dữ tợn, lạnh lẽo, độc ác, phẫn nộ, khiến khuôn mặt thanh lệ vô song ấy tràn đầy vẻ vặn vẹo hắc ám, vẻ khủng bố khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Túc Dạ Liêu lộ ra ngoài vẻ khủng bố như vậy, sự ngoan độc ẩn tàng và vị đạo tàn khốc không còn nụ cười nhẹ che giấu, hoàn toàn bạo lộ ra. Khiến gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia âm thầm kinh hãi không thôi, Trì Uyên và Cận Dũng cũng sinh hoảng sợ với một Túc Dạ Liêu như vậy, bọn họ biết bản tính Túc Dạ Liêu tuyệt đối không *** tế ôn nhu như bề ngoài của hắn, nhưng cũng chỉ cho đó là lãnh khốc mà thôi, nhưng giờ khắc này bọn họ mới phát hiện, lãnh khốc tuyệt đối không đủ để hình dung Túc Dạ Liêu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Gia chủ Cận gia rất có dũng khí đánh vỡ bầu không khí khủng bố Túc Dạ Liêu chế tạo ra.
“Người đến.” Túc Dạ Liêu rất vô lễ không nhìn đến câu hỏi của gia chủ Cận gia.
Khi Túc Dạ Liêu triêu gọi, lập tức có người đi ra.
“Đội quân không chiến tập kết, ta muốn khai chiến với Phù quốc.” Tay cầm lá thư nắm rất chặt, vương ở đó lâu thêm một ngày, hắn liền bất an một ngày, phải nhanh, phải thật nhanh, muốn người ấy trở lại bên cạnh mình, cũng sẽ không rời khỏi y nữa, sẽ không để người ấy đối mặt với hiểm nguy. Phù quốc, các ngươi lại dám động thủ với người ấy, ta muốn giết toàn bộ các ngươi.
“Chậm đã, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Gia chủ Trì gia sẽ không để Túc Dạ Liêu tùy tiện khai chiến với quốc gia khác, phải biết Phù quốc cách nơi này rất xa, muốn khai chiến với nó, làm sao cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước, còn có, không có vương cho phép sao có thể tùy tiện khai chiến.
“Lập tức đi chuẩn bị.” Vẫn như cũ vô lễ không nhìn đến nghi vấn của gia chủ Trì gia, nhìn thị giả không nhúc nhích, Túc Dạ Liêu mắt lạnh quét qua, thị giả lập tức đi truyền lệnh.
Túc Dạ Liêu không nhìn đến mấy người vừa vào, cứ như vậy nhìn thư trên tay. Quân vương của ta a, người nhất định phải không có chuyện gì, nhất định sẽ không sao, người mạnh mẽ, người sẽ không bị âm mưu của Phù quốc mưu hại đến, người đã nói, người đã sắp xếp người ở Phù quốc, người cũng biết Phù quốc sẽ gây bất lợi cho người, như vậy người nhất định sẽ có phương pháp ứng đối, vì vậy người sẽ không sao, tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Sau vẻ dữ tợn, khuôn mặt Túc Dạ Liêu lúc này lại chớp qua kinh hoảng, bi thương, khẩn cầu. Biến hóa như thế thực sự rất kỳ quái.
Bốn người cũng chú ý tới lá thư trên tay Túc Dạ Liêu.
Cận Dũng tới gần Túc Dạ Liêu, lúc này Túc Dạ Liêu đang trầm lắng trong tư duy của mình, không làm ra chuyện gì với người đang lại gần mình, Cận Dũng thuận lợi nhìn thấy một chút nội dung trong thư, chính là một chút nội dung như vậy, khiến con ngươi Cận Dũng đột nhiên co hẹp lại, một vẻ khó có thể tin tưởng được, sau đó là phẫn nộ và căm thù.
Chẳng trách Túc Dạ Liêu sẽ có biểu hiện như vậy. Liền ngay cả gã cũng như thế.
“Phụ thân, chỉnh bị (chỉnh đốn và sắp đặt) binh mã, khai chiến với Phù quốc.” Gương mặt Cận Dũng lạnh lùng, nhìn phụ thân mình.
“Đến cùng làm sao?” Gia chủ Cận gia hỏi.
“Phù quốc có âm mưu ra tay với vương.” Cận Dũng nói ra nội dung gã nhìn thấy.
“Cái gì?” Ba người kinh ngạc thốt lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Túc Dạ Liêu.
Nhìn ba người, lý trí Túc Dạ Liêu bắt đầu hồi lại, đúng, mình không thể loạn, tuyệt đối không thể loạn, phải tỉnh táo, hắn phải cứu vương của hắn ra, tuyệt đối không thể loạn. Nhắm mắt lại, khi mở ra lần thứ hai, hai mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo không chút gợn sóng, tầng ngụy trang mỏng đem loại lạnh lẽo này che giấu, nụ cười nhẹ giả dạng không còn trên mặt, hắn bây giờ căn bản không cười nổi.
“Các ngươi xem một chút đi.” Cảm tình vừa mới lộ ra ngoài lại như chưa từng xuất hiện, Túc Dạ Liêu vô cùng bình tĩnh đưa thư trên tay giao cho bọn Trì Uyên.
Loại trạng thái yên tĩnh quỷ dị này, để bốn người cảm được sự khác thường, một loại cảm giác sởn cả tóc gáy tự nhiên mà sinh ra, nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu vấn đề này, từng người cầm lấy thư xem.
Trong thư, Kình Thương nói đơn giản y phải đối mặt với âm mưu của Phù quốc, nhưng hung hiểm trong đó, liền ngay cả gia chủ Cận gia thần kinh thô đều có thể nhìn ra, chỉ một đoạn như vậy, liền khiến bọn họ không cách nào không lo lắng cho an nguy của Kình Thương, nổi dậy tâm thái trả thù với Phù quốc.
Nội dung phía sau là động viên quốc nội, muốn Túc Dạ Liêu cùng gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia an định quốc nội cho tốt, sau đó liên hợp với những quốc gia khác làm ra ứng đối với chuyện của Phù quốc, chiến tranh là không thể tránh, muốn bọn họ sẵn sàng chuẩn bị.
Cho tới phần Kình Thương, ở trong thư chỉ nói thoáng qua, nói không cần lo lắng, lấy năng lực của y muốn chạy trốn khỏi Phù quốc là không có vấn đề, trước khi y về Hiển quốc liền trao lại mọi thứ cho Túc Dạ Liêu bọn họ.