Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 4 - Chương 218: Thân thế của Mị



“Mị Mị, thật là ngươi sao?”

Ta sâu kín thở dài, sau đó phân phó chocung nữ đứng ở ngoài cửa: “Đi mời một mình Chiến Hậu của Tây Việt quốctới đây.”

Ngoài cửa có tiếng đáp lại, mà ta liền lẳng lặng chờ đợi hắn đến.Không biết khi nào, Mị một thân thanh sam đã xuất hiện tại cửa, lẳng lặng nhìn ta, không có lên tiếng nhắc nhở ta, cũng không có đến gần ta, chính là cứ đứng thẳng như thế.Ta ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của hắn, hắn lại quay đầu về hướng khác, đem tầm mắt đặt ở một nơi xa nào đó.

“Mị Mị, vì sao phải làm như vậy?”

Ta trực tiếp hỏi.Sau khi ta bị thương, hắn nhưng vẫn không có tới thăm ta, có lẽ là không biết phải đối mặt với ta như thế nào.Hắn ngay từ đầu đã biết là không thể gạt được ta, cũng không nghĩgiấu diếm ta, cho nên hắn tất nhiên là biết ta đang hỏi cái gì.“Liễu Lăng, để cho ngươi thấy rõ ràng tất cả, không phải là tốt hơn hay sao?”

Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh mở miệng.Ta đứng dậy, đi tới trước mặt hắn “Mị Mị, nhìn ta, nói cho ta biết vì sao phải làm như vậy?”

Hắn cuối cùng đón nhận tầm mắt của ta, thản nhiên mở miệng nói:“Liễu Lăng, ngươi hẳn là còn nhớ rõ, ta đã nói một ngày là vật sở hữucủa ta, thì cả đời đều là của ta.”

Lời của hắn đánh mạnh vào trong nội tâm của ta, ta không khỏi sửng sốt, thật sự là ta không ngờ Mị sẽ trả lời như vậy.“Ngươi muốn ta sao?”

Ta không khỏi nhẹ giọng hỏi.“Đúng, ta muốn có nàng.”

Mị cũng là kiên định trả lời.Đối với việc Mị bất ngờ cường ngạnh như thế này, ta có một chút giật mình, dừng lại một lúc mới nói: “Cho dù thấy rõ tất cả, ta chưa chắc đã buông hắn xuống, ngươi cũng là không thể có khả năng.”

Khi nói những lời này, đáy lòng có loại đau thương nhàn nhạt, lại không biết đau thương cho chính mình hay là cho hắn.Mị đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt ta vào lòng “Liễu Lăng, nàng phảibiết rằng, nàng không có lựa chọn nào khác, giống như lúc trước vậy, tamuốn nàng thì nàng liền không có lựa chọn nào khác.”

Ta cùng hắn cách nhau gần như vậy, gần đến nỗi ta cơ hồ có thể cảmnhận được hơi thở ấm áp của hắn không ngừng mà thổi phun ở trên mặt ta,tầm mắt của chúng ta dây dưa, lại nhìn thấu thâm ý trong đáy mắt củanhau.Mặt hắn tiến gần lại vài phần, môi cơ hồ chạm nhẹ vào môi ta, lờinói nhẹ nhàng tựa như đang thì thào từ miệng hắn thốt ra “Liễu Lăng, lúc trước là nàng không nên đặt chân vào bên trong thế giới của ta, khôngnên cố chấp khắc sâu hình ảnh của nàng ở trong lòng ta, cho nên nàngkhông thể vứt bỏ ta, nếu ngay cả nàng cũng vứt bỏ ta, ta nghĩ trên thếgian này không còn gì để cho ta lưu luyến nữa, nếu không còn gì để lưuluyến, như vậy không bằng hủy đi tất cả.”

“Cũng bao gồm cả nàng.”

Môi của hắn cuối cùng cũng in tại trên môicủa ta, một câu nói cuối cùng bao phủ ở giữa hai môi chúng ta.Đây là Mị lần đầu tiên hôn ta, rất nhẹ, rất ôn nhu, lại mang theo chua xót nhàn nhạt.Tâm của ta như trước nhói đau, lúc này đây ta lại rõ ràng biết được rằng đây là Mị đau lòng.Mà ta cũng biết rằng hắn đang nói dối, hắn nghĩ rằng tất cả đều chutoàn không chê vào đâu được, nhưng lại không biết được rằng ta có thểcảm nhận được hắn đau lòng.Từ một lần chia tay cho đến ngày gặp lại trong lễ còn duyên, khoảng thời gian ở giữa đã xảy ra chuyện gì?Khi ta tỉnh lại, ta liền hiểu rõ được tất cả, ta mơ hồ cảm thấy có chuyện đang thay đổi.Mà ở vào một ngày lễ còn duyên kia ngẫu nhiên gặp lại nhau, ta cùnghắn trong lúc đó thế nhưng không nói chuyện nhiều, nguyên nhân một phầnlà do ta, cũng một phần là do hắn né tránh ta.Nếu như hôm nay ta không có tìm hắn, thì bao lâu nữa hắn mới sẽ tìm đến ta?Giờ phút này, ta có một chút hối hận, hối hận chính mình đã tạo ra kết cục như ngày hôm nay.Nếu như ta không có cố ý làm như vậy, Mị sẽ như thế nào?Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mà trong tiềm thức của ta cảmthấy toàn bộ có liên quan đến Dạ Khuynh Thành, hắn ung dung thản nhiênkhông có bất cứ hành động nào như vậy, là do hắn đang âm thầm thao túngtất cả mọi chuyện sao?Nhưng là Mị chưa bao giờ nói cho ta biết mọi chuyện, bao gồm tất cả chuyện về hắn trước kia.Phần môi có một chút chua xót, quấn quanh ở đầu lưỡi không tiêu tan, chờ khi hắn buông ta ra, ta biết chính mình nhưng lại chảy xuống mộthàng thanh lệ, thật sự rất khó hiểu, cơ hồ ngay cả bản thân ta đều không hiểu vì sao mình phải rơi lệ như vậy.“Liễu Lăng, ta so với hắn kém hơn sao?”

Mị cũng là thẳng tắp nhìn ta hỏi, tròng mắt là một mảnh thâm thúy như lúc trước vậy.Ta rất muốn nói cho hắn, ta cũng không phải có ý tứ đó.Nhưng là còn chưa chờ ta mở miệng, hắn đã vươn tay từ bên trong vạtáo của ta lấy ra sợi dây đồng tâm màu đỏ, ném vào bên trong lò lửa bêncạnh.Ngọn lửa mạnh xông lên, lập tức nuốt trọn sợi dây màu đỏ kia, khoảnh khắc trong lúc đó liền thành tro tàn.Mà Mị lại từ trong ống tay áo của mình lấy ra một đôi sợi dây đồngtâm màu trắng, đặt vào trong lòng bàn tay ta, sâu kín hỏi: “Ngày đó tachậm một bước, bởi vì ta luôn luôn đi tìm sợi dây đồng tâm màu trắng.Nàng hiểu được phải không? Sợi dây đồng tâm khác màu nhau đại biểu chobất đồng, dây đồng tâm màu trắng lại đại biểu cho nắm tay nhau sống đến già, vĩnh viễn một lòng với nhau đúng không?”

Ta không nghĩ tới một ngày đó Mị thế nhưng cũng cầm một đôi dây đồng tâm tới tìm ta, nhưng là đi chậm hơn Cơ Lưu Tiêu một bước, cho nên mớiđứng ở đó nhìn thấy tất cả.Cứ nghĩ đến hình ảnh đó, đáy lòng liền có một loại đau thương nhàn nhạt.Từ sau khi khôi phục lại trí nhớ, người mà ta không muốn làm tổnthương nhất chính là Mị, nhưng là giống như lời Sở Ngọc đã nói, nếu takhông thể đáp lại hắn, như vậy liền nhất định sẽ làm tổn thương hắn,chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.“Nếu ta tìm thấy nàng sớm hơn hắn một bước, nàng có nhận không?”

Hắn nhìn ta, trong tròng mắt mang theo sự chờ đợi khó mà nhận ra.Ta sẽ nhận sao?Ta không biết, thật sự không biết.“Nhưng là ngươi chung quy đã chậm một bước không phải sao?”

Đáy lòng như trước hơi hơi đau, nhưng là ta vẫn như cũ nói ra những lời này.“Đúng vậy, ta cuối cùng vẫn luôn chậm hơn hắn một bước.”

Hắn buôngta ra, thậm chí còn lui lại phía sau mấy bước “Trước kia cũng thế, hiệntại cũng vậy.”

Ta rất muốn bắt lấy tay hắn, nhưng là lý trí lại không cho phép talàm như vậy, nếu bắt đầu, sẽ không nên bỏ dở giữa chừng, nếu là cứ tiếptục xử trí theo cảm tính, sẽ chỉ làm cho cả hai đều bị tổn thương màthôi.Cho nên ta vẫn đứng yên tại chỗ, mặc dù đáy lòng có trăm mối tơ vò, nhưng là trên mặt lại hiện ra vẻ bình tĩnh.Chính là ngay sau đó hắn cũng là nở nụ cười, cười đến sáng lạn, cười đến mê hoặc lòng người.Mị cho tới bây giờ đều không có cười qua, nhưng là nụ cười này lạimang theo cảm giác khí phách, sáng lạn tựa hồ ngay cả mọi thứ xung quanh hắn trong khoảnh khắc lúc đó đều bị lu mờ, chỉ có nụ cười của hắn tỏaánh sáng rực rỡ.Nhưng là nụ cười này cũng làm cho ta cảm thấy kinh hãi, trước kiatrăm phương nghìn kế trêu chọc muốn hắn cười, nay hắn thật sự nở nụcười, ta lại tình nguyện muốn hắn vẫn là Mị như trước kia.Hắn vươn tay xoa hai má ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho ta, cơ hồdụ hoặc nói: “Liễu Lăng, nàng không phải đã đáp ứng ta, ba năm sau cùngta ngao du giang hồ sao? Cơ Lưu Tiêu hắn không thể vì nàng mà buông tấtcả, nhưng là ta có thể.

Quên hắn không phải tốt hơn hay sao? Ở bên takhông phải là tốt hơn hay sao?”

“Mị Mị.

Thật xin lỗi.

Nhưng là bây giờ có nói những lời này cũng làvô nghĩa, ngươi biết rõ hiện nay ta không bao giờ nữa còn có khả năngquay lại giang hồ.”

Mị như vậy cơ hồ giống một yêu tinh dụ hoặc lòngngười, nhưng là ta vẫn có thể kịp lúc kéo lý trí của mình trở về.Mị cho tới bây giờ cũng chưa từng nói dối, làm cái gì, lợi dụng ai,hận ai, yêu ai, tất cả mọi chuyện hắn đều không che giấu, bởi vì hắn sẽkhông để ý đến cảm xúc của người khác.Nếu không phải ta cảm nhận được hắn đau lòng, nếu không phải là tathật sự hiểu hắn, có lẽ ta cũng sẽ tin tưởng tất cả chuyện này, cho rằng hắn không cam lòng chờ đợi mà quyết định đoạt lấy.Mị phải chăng cũng là ôm tâm tư như vậy, làm cho ta nghĩ đến tất cả chuyện này đều là sự thật.Hắn thế nhưng cũng xác định được ta thật sự sẽ không đáp lại hắn sao? Hắn đối với bản thân không có lòng tin như vậy sao?Về sau ta cũng đã suy nghĩ trong một khoảng thời gian dài, nếu nhưgiờ phút này ta đáp ứng hắn, hắn sẽ làm như thế nào? Nếu giờ phút này ta đáp ứng hắn, như vậy tất cả những chuyện về sau có phát sinh hay không?Chính là giờ phút này ta lại không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn làm theo cách nghĩ của mình.Nhưng cũng là bởi vì ta cảm nhận được sự đau lòng của hắn, cho nênta tự cho rằng mình hiểu hắn, mới đem tất cả những chuyện này coi như là giả, lại không biết hắn trong giả lại là thật, chính là lúc này đâymuốn đem tất cả những thắc mắc hỏi cho rõ.Bởi vì không biết, cho nên đã xem nhẹ tất cả.Tự cho là mình hiểu hắn, cho nên nghĩ đến Mị nhất định sẽ không nói như vậy.“Vì cái gì không thể.”

Hắn vẫn như cũ gần như dụ hoặc nói: “LiếuLăng mà ta biết cái gì cũng không cần, cái gì cũng có thể dám làm.

Buông tất cả không tốt hơn sao? Chỉ cần có người có thể làm cho Nam Mạch quốc cường thịnh, nàng sẽ không cần phải để ý đến Thu gia cùng thiên hạ nữađúng không?”

Đúng vậy, ta cũng không phải để ý như vậy.Nhưng là nếu là người khác, có thể đón nhận lời nguyền rủa kia hay không? Nếu là người khác, sẽ phải đối mặt với tất cả mọi chuyện như thế nào đây?Nếu lời nguyền rủa kia là có thật, ta có thể để cho bất kì người nào nhận lời không?“Nhưng là hiện tại đứng ở trước mặt ngươi là Thu Tịnh Nguyệt, màkhông phải là Liễu Lăng trên giang hồ.”

Đây chính là lời ta tự nhắc nhởbản thân không biết đã bao nhiêu lần rồi, chỉ sợ sẽ có một ngày bản tính rốt cuộc không chịu được áp lực sẽ làm ra chuyện bị kích động.

Đầu ngón tay hắn xẹt qua hai má ta, như trước ôn nhu nói: “Không sao, ta sẽ làm cho nàng trở về làm Liếu Lăng trước kia.”

“Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?”

Ta khe khẽ thở dài.Đầu ngón tay của hắn vẫn như cũ ở của trên gương mặt ta lưu luyến “Ta muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

“Nếu ta hận ngươi thì sao?”

lòng của ta khẽ run, nhưng là lời thốt ra cũng là rất bình tĩnh.Hắn dừng một chút, trong ánh mắt rất nhanh xẹt qua một tia cảm xúcphức tạp, theo sau lại cười nói: “Ta không cần, nếu không chiếm đượctình yêu của nàng, như vậy hận cũng không sao.”

Khi hắn nói ra những lời này, trái tim của ta rất đau, đó là hắn đau lòng.Mị, vì sao phải làm như vậy?Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?Ta có thể cảm giác được tâm tư của hắn hỗn loạn đến mức nào, bởi vìngay cả Tu La ẩn núp nghe lén, hắn cũng không phát hiện ra, mà ngay cảta nói thật hay nói dối hắn cũng không nhận ra.Hay là hắn đã tự hạ thấp mình, hắn cho là ta hoàn toàn không cần hắn sao?Nói về quan hệ, hắn khác thường như thế này chắc chắn là có liên quan đến Dạ Khuynh Thành.Tu La đứng ở bên cạnh ta, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói:“Ta biết hắn khi hắn mới được 6 tuổi.

Hắn là được chủ công từ trongtuyết mang về.

Lúc chủ công nhặt được hắn, hắn cơ hồ đã sắp đông cứng,nếu là muộn hơn một chút xíu nữa, hắn phỏng chừng sẽ không còn cứu đượcnữa.

Khi đó hắn vẫn khóc, thân mình mảnh mai run rẩy làm cho người tađau lòng, chính là sát thủ không cần nước mắt, cho nên rất nhiều ngườitrong chúng ta không đồng tình với hắn, mà hắn cho tới bây giờ cũngkhông quan tâm tới chúng ta.

Sau hắn lại liền bị chủ công mang đi, trong khoảng thời gian dài chúng ta không có gặp lại hắn, nhưng là lúc chúngta cơ hồ sắp quên mất hắn, thì hắn lại xuất hiện, chính là lúc này đâyhắn không hề khóc, ngược lại cực kỳ thâm trầm.

Ta không biết chủ công đã làm gì với hắn, ta chỉ biết là sau đó hắn bắt đầu liều mạng luyện võ.”

Tu La dừng một chút, sau lại cười khổ nói: “Lúc ấy ta rất là chánghét hắn, bởi vì hắn tồn tại, sẽ là mối uy hiếp lớn nhất của ta, ta nhưthế đem hắn để ở trong lòng, lúc nào cũng không quên so sánh với hắn,nhưng cho tới bây giờ hắn cũng là không thèm để ý đến ta, hắn giống nhưlà không thèm để ai vào trong mắt.

Điều này làm cho ta rất tức giận, cho nên chỉ muốn làm cho hắn mất mặt.

Nhưng cố tình hắn lợi hại hơn rấtnhiều so với ta.

Chỉ là chúng ta đều không nghĩ tới vài năm sau chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.

Hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta, mà tacũng chỉ bằng hữu duy nhất của hắn.

Chúng ta ở chung nhóm như thế, cùngnhau làm nhiệm vụ.

Chính là sau chủ công lại một lần nữa đem hắn đi, màsau đó hắn liền được gọi là Lâu Ngọc Ninh, chủ công cho hắn họ Lâu, đểcho hắn làm bạn đọc sách với thái tử.

Chính là nếu nói là làm bạn, cònkhông bằng nói thẳng ra là bảo hộ.

Khi đó ta tuy vẫn còn một chút đố kịvới hắn, nhưng là ta cũng rất cao hứng cho hăn, ít nhất hắn không cầngiết người không ngừng nghỉ như chúng ta.”

“Chủ công của các ngươi là quốc vương của Tây Việt quốc?”

Ta thản nhiên hỏi.Dạ Khuynh Thành nếu là tộc trưởng của Vân Mặc tộc, vậy Mị tại sao lại bị vứt bỏ ở trong tuyết?Ta biết có vài người đối với song sinh có ý kiến khác thường, nói là quái thai, nhưng nếu là nói như vậy, vì sao phải đợi cho đến khi sáutuổi mới vứt bỏ? Lại vì sao vứt bỏ Mị mà không vứt bỏ Dạ Khuynh Thành?Tu La gật đầu nói: “Đúng vậy, chủ công chính là quốc vương tốt nhấtcủa Tây Việt quốc.

Cho nên Mị có thể được ban cho họ Lâu là chuyện cựckỳ vinh quang, ta nhớ rõ lúc trước có rất nhiều người đố kị với hắn,cũng căm giận bất bình, vì sao lại là hắn? Ta cũng không biết ở bêntrong hoàng cung hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là saukhi hắn tiến cung vài năm, ta liền nhận được mệnh lệnh của chủ công, bắt ta giết hắn.

Lúc ấy ta cũng truy vấn nguyên nhân, nhưng là sát thủ chỉcần nghe theo mệnh lệnh, cũng không cần biết nguyên nhân, cho nên chủcông cũng không có khả năng nói cho ta biết.

Chúng ta phần lớn đều lànhững cô nhi cùng những đứa trẻ bị bỏ rơi, là chủ công đã cứu chúng ta,làm cho chúng ta có thể ăn no mặc ấm, cho nên mặc dù trở thành sát thủ,chúng ta vẫn là thề sống chết nguyện trung thành với chủ công.”

“Nhưng ngươi cũng không có giết Mị đúng không?”

giọng nói của ta tuy là thản nhiên, nhưng là đáy lòng cũng đã là nổi sóng mãnh liệt.Quân vương tốt nhất của Tây Việt, là chủ công của bọn họ, vì sao lại phải giết Mị?Ân nhân cứu mạng muốn giết chính mình, bằng hữu duy nhất, lại khôngthể không chĩa đao kiếm vào mình, khi đó Mị làm sao có thể chịu nổichuyện này?Cho nên hắn mới có thể tuyệt vọng như vậy sao?“Ta vừa không thể làm chuyện có lỗi với chủ công, lại cũng không thể phản bội bằng hữu.”

Tu La bất đắc dĩ nói: “Trung nghĩa không thể songtoàn.”

“Cho nên ngươi phế võ công của Mị, đem hắn vứt bỏ ở bên trong tuyếtđêm.

Cho hắn một cơ hội sống sao?”

Ta nói tiếp thay Tu La “Sau đó lạicảm thấy mình có lỗi với Mị, cho nên mới đến Kính Nguyệt cung.

Nhưng làMị lại bảo ngươi ở lại theo ta, đúng không?”

Tu La hơi có chút cảm khái nói: “Ta lúc trước cũng không biết làmình đã làm sai hay đúng, nhưng là sau đó chủ công đã biết chuyện.

Chota một cơ hội chuộc lỗi, bắt ta một lần nữa đuổi theo giết hắn.

Chính là lần thứ hai, ta lựa chọn phản bội chủ công.

Rồi sau đó chủ công chết vì bệnh, việc này cũng không được nhắc đến nữa.”

“Về sau Mị lại đột nhiên rời đi, là để trở về Tây Việt quốc sao? Hắn làm sao có thể trở thành Chiến Hậu của Tây Việt quốc?”

Hiển nhiên Tu La cũng không đem tất cả mọi chuyện báo cho Lâu Điện Ngọc biết, bằng không hắn cũng sẽ không tín nhiệm Mị như thế.Chính là Mị trở về là vì cái gì? Là trả thù sao?Nếu là trả thù, hắn vì sao lại phải hết sức phụ tá Lâu Điện Ngọc cùng Sở Ngọc như thế?“Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm.

Mị cho tới bây giờ đều không nói cho người khác biết chuyện của mình.”

Tu La trả lời nhưng thật ra làm cho ta có vài phần cảm thông, Mị xác thực sẽ không nói cho người khác biết chuyện của mình.“Vậy ngươi cũng không biết trước lúc hắn sáu tuổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Hắn là người phương nào?”

Tuy rằng hỏi mà biết được rằng sẽ không có được câu trả lời, nhưng là đáy lòng của ta vẫn ôm lấy vàiphần kỳ vọng.Chính là kỳ vọng cuối cùng cũng tan biến, Tu La xác thật không biết.Nhưng ít ra ta biết được một việc.“Cung chủ, nếu ngươi thật sự muốn oán hắn, ta cũng chỉ có thể thậtxin lỗi ngươi.”

Tu La nói xong, hướng ta cung kính vái lậy một lễ sau đó mới lui đi ra bên ngoài.Ta tất nhiên là sẽ không oán hắn, ta ở dưới đáy lòng khe khẽ thở dài.Chính là hắn làm như vậy lại là vì cái gì? Cuối cùng vẫn cảm thấy trong chuyện này có một bí mật mà ta không thể tưởng được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv