Buổi tiệc hôm nay là dạng buffet nên Lý Nhã Tịnh đang đi quanh một vòng để gắp thức ăn. Cô chạm mặt hai nhân viên nữ cùng bộ phận với cô. Họ nhìn bộ váy đẹp đẽ cô đang mặc trên người, nói với giọng điệu ngưỡng mộ :
“Wao, Nhã Tịnh, bộ váy này là giám đốc chuẩn bị cho em sao? Thật sự rất đẹp đó.”
Lý Nhã Tịnh cười ngượng ngùng, đáp lại :
“Vâng.”
Đôi mắt tinh như cú vọ của hai người kia chợt dừng lại trên cần cổ trắng nõn của cô. Họ nheo mắt, chọc ghẹo cô :
“Ai da, hai người đúng là mãnh liệt quá đó. Còn cố ý để ở chỗ người ta dễ thấy nhất, ganh tị chết mất.”
Cô chợt hiểu ra, đưa tay lên che lại, nét mặt bối rối. Chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà Lưu Cảnh Nghi đang tiếp rượu với vài người trưởng phòng lập tức tiến lại chỗ cô. Hai người kia nhanh chóng rời đi, còn để lại ánh mắt ngưỡng mộ cho cô. Lý Nhã Tịnh thấy anh thì phồng má, định bỏ đi. Anh nắm tay cô, kéo về phía mình, bảo :
“Sao vậy, bảo bối?”
Cô rũ mắt, chu miệng nói :
“Tại anh hết đấy. Em xấu hổ chết mất.”
Lưu Cảnh Nghi liền hiểu ý cô, bật cười. Anh nhìn cô, đáy mắt thâm trầm, cúi xuống cạnh tai cô mà thì thầm :
“Vậy...lần sau anh sẽ để nó ở chỗ khó nhìn thấy hơn một chút nhé!”
Cô đánh nhẹ anh một cái, nhăn mặt giận dỗi, mắng anh một câu :
“Anh đúng là vô sỉ.”
Lưu Cảnh Nghi bật cười, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng gắp thức ăn vào đĩa của cô.
Sáng hôm sau, mọi người đều thức dậy từ sớm để thu dọn hành lí. 8 giờ là họ đều phải có mặt tại sân bay. Lý Nhã Tịnh xếp quần áo bỏ vào vali, kéo ra ngoài. Lưu Cảnh Nghi đã ở trước cửa chờ cô, anh đưa tay ra cầm lấy vali của cô, bước ra ngoài cổng. Chỉ còn chờ vài người nữa là có thể xuất phát rồi.
7 giờ 30 phút, cả đoàn đều đang chờ làm thủ tục để lên máy bay, cô cùng mấy nhân viên nữ tranh thủ ghé qua những cửa hàng miễn thuế ở sân bay mua chút đồ. Lý Nhã Tịnh đương nhiên không thể quên quà cho chị Hoa rồi, cô chọn vài món sấy khô, đặc sản ở thành phố này mang về.
Sau hai tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng cũng có thể về tới thành phố đang sống rồi. Mọi người đều tự mình ra về bằng xe riêng, anh và cô cũng vậy. Lưu Cảnh Nghi đã cho trợ lí đem xe đến. Anh mở cửa cho cô ngồi vào, thắt dây an toàn cẩn thẩn rồi mới cho xe chạy. Lý Nhã Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Mới đi có vài ngày mà cô đã nhớ thành phố này đến vô cùng. Khi ta rời đi rồi mới nhận ra, những thứ thường ngày đều là điều hiển nhiên nay lại hóa nhớ nhung.
Lưu Cảnh Nghi nắm tay cô, ân cần hỏi :
“Em có mệt không?”
Cô nhìn anh, lắc đầu. Anh siết chặt bàn tay cô, hơi ấm truyền qua da thịt làm cô thích vô cùng. Lưu Cảnh Nghi chở cô về tới tận nhà. Trần Xuân biết hôm nay cô về nên đã đứng trước nhà đợi sẵn. Cô vừa bước xuống xe đã thấy bóng mẹ, liền chạy tới ôm chầm lấy bà, dụi đầu vào lồng ngực ấm áp kia, nói :
“Mẹ, con về rồi. Con nhớ mẹ quá!”
Bà cười hiền dịu, xoa đầu cô con gái nhỏ, giọng ôn tồn :
“Đứa bé ngốc này! Con đi chơi vui chứ?”
Cô gật gật đầu rồi lại hỏi :
“Mẹ vẫn ăn uống đầy đủ chứ? Sức khỏe có vấn đề gì không ạ?”
Trần Xuân bật cười, sờ nhẹ vào má cô, đáp :
“Mẹ rất tốt, con mới đi có hai ngày mà đã lo lắng vậy sao?”
Cô cười cười, chợt nhận ra anh vẫn ở đằng sau lưng thì đứng thẳng người dậy, nói với mẹ :
“À, mẹ, anh Cảnh Nghi chở con về đấy ạ.”
Nãy giờ Lưu Cảnh Nghi vẫn đang đứng ở ngoài, nhìn hai mẹ con nói chuyện với nhau. Nghe thấy cô nhắc đến tên mình, anh liền bước thêm vài bước, đến trước mặt Trần Xuân, lễ phép nói :
“Cháu chào bác!”
Trần Xuân gật đầu lịch sự đáp lại, bà hối thúc :
“Nào, nào, mau vào nhà uống tách trà, ăn bữa cơm rồi về nhé!”
Lưu Cảnh Nghi nhìn cô. Lý Nhã Tịnh mỉm cười, khoác tay anh, vui vẻ bước vào. Anh kéo theo hành lí, đặt ở một góc nhà rồi ngồi xuống bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn. Lâu lắm rồi, anh mới được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Thường ngày anh tương đối bận, tối về cũng chỉ qua loa cho qua bữa, hoàn toàn không tận hưởng được không khí của tổ ấm.
Trần Xuân xới cho anh một bát cơm đầy, đặt trước mặt, cười hiền dịu, nói :
“Ăn đi cháu.”
Lý Nhã Tịnh ngồi bên cạnh, liên tục gắp thức ăn cho anh, vẻ mặt hạnh phúc.
Sau bữa cơm, hai người lại cùng nhau đi dạo qua con đường nhỏ trước nhà. Anh và cô nắm tay, thong dong bước. Lý Nhã Tịnh cất giọng :
“Bình thường anh rất ít ăn cơm ở nhà sao?”
Lưu Cảnh Nghi dừng lại, bình thản đáp :
“Ừm, anh cũng không có nhiều thời gian.”
“Vậy sau này, anh sang nhà em ăn cũng được. Nếu không, em cũng có thể sang nấu cho anh ăn, thế nào?”
Đôi mắt của cô trong trẻo, không một gợn sóng, nhìn chằm chằm vào anh. Lưu Cảnh Nghi cảm thấy bản thân như sắp bị nhấn chìm trong biển tình, dịu dàng đáp lại :
“Xem ra, anh sớm phải hợp thức hóa cái danh Lưu phu nhân rồi. Như vậy thì ngày nào cũng có thể được ăn cơm em nấu.”
Lý Nhã Tịnh bật cười, sà vào lòng anh, khẽ vuốt ve tấm lưng vững chãi kia. Hai người ôm nhau, cùng tận hưởng cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi...