Buổi chiều. Bây giờ đã là giờ tan ca. Lý Nhã Tịnh thu dọn đồ đạc, bỏ vào túi xách, chị Hoa bên cạnh cất tiếng hỏi :
“Nhã Tịnh, em về với giám đốc sao?”
Cô ngại ngùng gật đầu. Chị Hoa ủ rũ mặt mày, nói :
“Ai dô, tôi không muốn ăn cơm nữa rồi. hai người né tôi xa ra một chút, đừng phát “cẩu lương” nữa.”
Nói rồi, chị xoay người bước đi. Bây giờ văn phòng đã không còn ai, cô đứng ở chỗ hành lang trước cửa thang máy đợi anh. Lưu Cảnh Nghi cũng nhanh chóng bước ra, nhìn thấy cô thì mỉm cười, bảo :
“Lần sau đừng đợi ở đây, vào phòng anh đi.”
“Ừm, em biết rồi.”
Hai người vui vẻ nắm tay nhau, bước xuống nhà xe. Anh chở cô về tới tận nhà. Trước khi bước vào, anh còn quyến luyến nắm tay không rời, nói :
“Sao anh lại thấy thời gian hai ta ở bên nhau lại ít thế chứ?”
Cô mỉm cười, lắc lắc tay anh.
“Vậy chủ nhật tuần này, chúng ta đi xem phim, có được không?”
Anh ra vẻ suy nghĩ rồi nói :
“Anh sẽ đồng ý nếu như em...”
Lý Nhã Tịnh không đợi anh nói hết câu đã đánh liều nhón chân lên hôn một cái thật kêu vào môi anh. Lưu Cảnh Nghi có chút bất ngờ, anh nhìn cô, nhếch môi nói :
“Mèo con đã thông minh hơn rồi.”
Anh xoa đầu cô, nựng nhẹ bên má rồi bảo :
“Được rồi, em mau vào nhà đi kẻo lạnh.”
Cô gật gật đầu, đưa tay vẫy chào anh rồi mới đi vào. Cửa vừa đóng lại, cô đã nghe thấy tiếng của Trần Xuân :
“Về rồi đấy à? Vào rửa tay rồi ăn cơm đi con.”
Cô dạ một tiếng rồi vào cất túi, thay đồ. Một buổi tối nhẹ nhàng trôi qua, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái.
Thấm thoát đã hai tuần trôi qua. Dạo gần đây, nhà hàng của Nghiêm Phong đóng cửa suốt. Anh nói là đi du lịch để đổi mới không khí một chút. Cả hai tuy vẫn nói chuyện bình thường nhưng Lý Nhã Tịnh vẫn cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với anh. Chuyến đi này của Nghiêm Phong kéo dài đến hơn cả tháng. Anh vừa đi vừa cảm nhận nhịp sống của những vùng đất khác nhau, gặp gỡ nhiều người để quên đi những thứ không muốn nhớ...
Sắp tới là lễ kỉ niệm ngày thành lập, lãnh đạo công ty muốn tổ chức cho 20 nhân viên xuất sắc nhất đi du lịch, trong đó đương nhiên là có phần cô. Không phải vì mối quan hệ với anh mà cô có thể chen được chân vào, tất cả đều phải qua kiểm tra và xếp hạng. Đây cũng là ý của Lưu Cảnh Nghi, anh muốn mọi người phải công nhận thực lực của cô chứ không phải nhờ danh Lưu phu nhân này.
20 nhân viên này sẽ được miễn phí một suất đi du lịch ở một thành phố biển nổi tiếng trong nước. Lý Nhã Tịnh cực kì háo hức, từ mấy ngày trước đã bắt đầu sắp xếp đồ đạc rồi. Chị Hoa bên cạnh vì vài lí do mà không đi được, chỉ biết thèm thuồng mà nhìn cô chuẩn bị thôi. Chị bảo :
“Haizz, chị thật sự cũng rất muốn đi đó. Lâu lâu mới có một dịp, vậy mà phải bỏ lỡ.”
Cô quay sang mỉm cười an ủi :
“Chị đừng buồn nữa, em đi về sẽ mua quà cho chị, được không?”
Chị Hoa nghe thấy quà liền nôn nóng, luôn miệng nói :
“Được, được. Chị nghe nói ở đó có nhiều đặc sản lắm, cực kì ngon luôn. Em mua về chia cho với nhé!”
Lý Nhã Tịnh ngoan ngoãn gật đầu. Đã đến giờ nghỉ trưa, sáng nay Lưu Cảnh Nghi đi gặp đối tác nên bảo cô cứ ăn trước, đừng chờ anh. Vậy là cô cùng mấy người thư kí khác cùng nhau xuống căn tin. Cả đám lại chọn một góc khuất để ngồi, trò chuyện rôm rả.
Dạo gần đây, mọi người đều đã nhìn quen cảnh tượng tình cảm của anh và cô rồi nên không bàn tán nhiều nữa. Nhưng thỉnh thoảng lại có vài cô nhân viên trẻ liếc nhìn Lý Nhã Tịnh với đôi mắt sắc như dao, có điều cô cũng không thèm quan tâm tới họ. Chẳng qua là vì sự ganh tị mà thôi. Cô và chị Hoa đang ngồi nói chuyện thì Lưu Cảnh Nghi từ đằng xa bước tới, trên tay cầm theo khay cơm, nhếch môi cười, bảo :
“Tôi ngồi đây được chứ?”
Không chờ mọi người gật đầu, anh đã kéo ghế xuống ngồi cạnh cô, dáng vẻ điềm tĩnh như đây là điều hiển nhiên vậy. Cô nhìn anh, tủm tỉm cười. Lưu Cảnh Nghi cúi thấp người, ghé tai cô nói nhỏ :
“Anh sợ không có anh bên cạnh, em sẽ ăn không ngon.”
Lý Nhã Tịnh bật cười, phải giơ tay lên che miệng. Mấy người ngồi xung quanh đều trưng bộ mặt kinh ngạc, không ngờ một ngày vị giám đốc toàn thân phát ra băng khí lại có thể dịu dàng và đùa cợt với một cô gái trẻ như thế. Ai cũng đều nhìn hai cô bằng đôi mắt ngưỡng mộ, chị Hoa vừa ăn vừa thở dài. Cơm này, vứt được rồi!
Lưu Cảnh Nghi gắp miếng thịt gà chuyển sang cho cô, ân cần bảo :
“Buổi trưa ăn ít như vậy, em không sợ đói sao?”
Lý Nhã Tịnh ngậm đôi đũa, dáng vẻ đáng yêu mà lắc lắc chiếc đầu nhỏ. Anh rút tờ khăn giấy, lau miệng cho cô.
“Giám đốc, Nhã Tịnh, tôi đi trước đây, bụng đã “no” lắm rồi.”
Mấy cô gái trẻ bên cạnh cũng lần lượt bỏ đũa đứng dậy, họ đều cảm thấy bản thân chính là chiếc bóng đèn siêu sáng rồi. Lưu Cảnh Nghi không mảy may đáp lại, chỉ chăm chú nhìn cô. Lý Nhã Tịnh có chút ngượng ngùng, cúi mặt mà ăn cơm. Bàn tay dưới bàn của anh nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình. Hai người làm cho cả góc khuất này đột nhiên lại bừng sáng rực rỡ. Đây đúng là, sức mạnh của tình yêu!