Cuộc đàm thoại của hai bên kéo dài đến tận chiều. Lưu Cảnh Nghi và Lý Nhã Tịnh gần như không có chút thời gian để nghỉ ngơi, ngay cả cơm trưa cũng không màng tới. Lúc kí kết hợp đồng xong đã là 5 giờ 15 phút.
Lưu Cảnh Nghi bắt tay chào người đại diện của công ty kia, lập tức ra xe để quay về thành phố. Lý Nhã Tịnh hơi mệt, đưa tay xoa xoa cần cổ mỏi nhừ. Anh liếc nhìn cô, hỏi :
“Cô đói không? Chúng ta đi ăn.”
Cô định từ chối nhưng anh đã quay mặt đi, đạp mạnh chân ga. Xe lao như mũi tên tiến về phía trước. Cô cảm thấy trên xe im lặng đến khó thở bèn mở miệng, hỏi anh :
“Tôi...mở nhạc được chứ?”
Anh ừ lạnh một tiếng. Cô đưa tay nhấn nút mở radio, cố ý mở to một chút, muốn phá vỡ bầu không khí gượng gạo này. Sau bản tin năm phút thường ngày là đến chuyên mục bài hát yêu thích của khán thính giả. Trên đài phát những bài hát dường như đã xưa cũ, có điều cô lại rất thích.
Đột nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên. Là một bài mà cả hai người đều rất thích, lúc nào đi karaoke cũng song ca bài này. Cô bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh. Đáy mắt của Lưu Cảnh Nghi có chút xao động, anh đưa tay vặn nút, chuyển sang tần số phát sóng khác. Trong lòng cô cảm thấy có chút nhói. Lý Nhã Tịnh nhếch môi cười nhạt. Nếu như người ta đã không muốn giữ những thói quen cũ nữa thì ta cũng chẳng việc gì phải day dứt thêm.
Xe đang đi qua một cánh đồng rộng lớn, hai bên có rất ít nhà cửa, nếu không muốn nói là hoang vắng. Còn hơn 35 km nữa mới tới đường cao tốc. Chợt, động cơ xe dừng lại, làm chiếc xe từ từ chạy chậm lại rồi ngừng hẳn.
Lưu Cảnh Nghi nhíu mày, mở cửa xe bước xuống. Anh xem xét động cơ xe một chút rồi nhấc máy gọi điện cho trung tâm bảo dưỡng và sửa chữa :
“Alo, tôi là Lưu Cảnh Nghi của công ty Thiên Tường, hiện giờ xe của tôi có chút vấn đề, các anh có thể đến đây gấp được không? Tôi sẽ lập tức gửi địa chỉ.”
Anh tắt máy, bật định vị, chia sẻ vị trí. Cô nãy giờ ngồi trên xe, thắc mắc không biết đang xảy ra chuyện gì. Đợi anh bước lên cô mới ngập ngừng hỏi :
“Có chuyện gì sao? Xe bị hư à?”
Anh nhìn cô, gật đầu một cái. Lý Nhã Tịnh thở dài, nhăn mặt. Cô bây giờ chỉ muốn nằm trên chiếc giường mềm mại, ấm áp mà đánh một giấc dài, thế mà phải gặp chuyện này.
“Ở đây sóng rất yếu, tín hiệu chập chờn. Định vị có lẽ còn lâu mới tới nơi. Chúng ta lại cách trung tâm thành phố khá xa, tệ nhất là sáng mai mới về được đến nhà.”
Nghe anh nói cô càng phiền não hơn. Lý Nhã Tịnh quay qua hỏi anh :
“Không còn cách nào khác sao?”
“Vẫn còn...”
Anh nhếch mày. Gương mặt của cô bỗng sáng bừng, rối rít nói :
“Cách gì, anh mau nói đi.”
“...Tự đi bộ về. Cô cứ đi thẳng là sẽ ra đến đường cao tốc, đến đó bắt xe.”
Cô xị mặt, trong lòng cực kì muốn mắng anh. Bây giờ ngoài trời vô cùng lạnh, nếu chọn cách này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Hai người đợi đã lâu, có lẽ là hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Động cơ máy đã nguội lạnh, không khí bên trong xe trở nên lạnh hơn rất nhiều. Hôm nay cô lại không mặc nhiều lớp áo, đúng là xui càng thêm xui.
Thấy cô ngồi co ro, cố gắng giữ thân nhiệt của bản thân đến mức hai tay trắng bệch, Lưu Cảnh Nghi liền cởi chiếc áo vest khoác ngoài ra, đắp lên người cô, trầm giọng nói :
“Trời lạnh mà cô ăn mặc mỏng manh như vậy là muốn chết sao? Lần sau chú ý một chút.”
Lý Nhã Tịnh bị anh trùm kín trong chiếc áo to kia thì im lặng, dường như nhịp tim cũng nhanh hơn hẳn. Anh đây là đang quan tâm cô sao? Cô lắc đầu, thở mạnh một hơi dài, lấy lại lí trí.
Lưu Cảnh Nghi nhìn kính chiếu hậu, phát hiện ở đằng sau có một chiếc xe tải nhỏ đang đi tới, bèn bước xuống xe. Cô nhoài người qua cửa sổ, nhìn theo bóng anh. Một lát sau, anh quay lại, mở cửa kéo cô xuống.
“Đi thôi.”
Lý Nhã Tịnh ừ một tiếng rồi xách túi đi theo anh. Rất may mắn, hai người gặp được một bác nông dân tốt bụng, cho hai người về nhà tá túc một đêm. Trời đã nhá nhem tối rồi, nếu còn không lấp đầy chiếc bụng rỗng này thì e rằng hai người khó có thể đợi đến khi đội cứu hộ tới.
Anh và cô ngồi ở phía sau xe, chỗ chất hàng hóa. Bên trên có khá nhiều ụ rơm, hai người nép vào đó cũng đỡ gió hơn một chút. Lưu Cảnh Nghi ngồi đối diện cô nhưng lại đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Cô cũng vậy. Chiếc xe lắc lư chở cả hai về phía những căn nhà nhỏ phía trước, ý niệm trong đầu mỗi người cũng về thế mà chông chênh hơn...