Lưu Cảnh Nghi đi tìm cô, gương mặt dường như có chút hốt hoảng. Giờ đây, anh cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi, đã biết rằng Lý Nhã Tịnh không ăn được tôm mà mình cứ ép. Dòng suy nghĩ ấy cứ kéo dài cho đến khi anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đứng tựa lưng vào tường, ngước mắt chờ đợi ai đó. Lập tức, hình bóng của người con gái ấy ngập tràn trong đôi mắt đen huyền bí của anh.
Lưu Cảnh Nghi chạy đến bên cô, liếc mắt nhìn những vết trầy xước trên cánh tay mà nhăn mặt. Lý Nhã Tịnh vội vàng lấy tay che đi, xoay người đi nơi khác. Gương mặt anh tối sầm lại, nắm lấy tay cô mà giật ra.
“Mau đi theo tôi.”
Lý Nhã Tịnh chưa hiểu gì đã bị anh lôi đi, bộ dạng trông đến tội nghiệp. Cô lấy hết sức vùng tay ra nhưng không được, tức giận nói :
“Anh kéo tôi đau quá.”
Nghe cô nói thế, anh liền khựng lại, xoay người nắm lấy vai cô.
“Cô muốn gãi đến mức để lại sẹo luôn sao? Theo tôi về.”
“Tôi có nhờ người tìm thuốc để uống rồi. Dù sao thì về bây giờ cũng rất thất lễ.”
Lý Nhã Tịnh dứt lời, toan quay lại vào trong. Đôi mắt của Lưu Cảnh Nghi như dâng sóng thủy triều, phẫn uất vô cùng. Anh lập tức bế cô lên, mặc cho Lý Nhã Tịnh có đáp trả như thế nào.
Anh đặt cô ngồi lên trên xe còn mình thì nhanh chóng khởi động máy, đi thẳng về phía khu cao ốc trước mặt.
Phải nói đến chị nhân viên kia, lúc lấy được thuốc quay lại đã không thấy người đâu, bộ dạng hốt hoảng, tìm khắp mọi nơi. Cô ta hay tin Lý Nhã Tịnh được Lưu tổng đem đi thì mới yên tâm phần nào.
Cô ngồi trên xe, cau mày giận dỗi, tay vẫn liên tục gãi, cả người đã nổi ban đỏ hồng. Lưu Cảnh Nghi bên cạnh gọi điện cho Tống Khôn.
“Alo, Tống tổng. Thật thất lễ, lúc nãy tôi có chút không khỏe, xin phép về trước, hôm khác sẽ cùng nhau ăn cơm được chứ?”
Đầu dây bên kia cũng đáp lại :
“Được, chỉ là bữa cơm thôi, không quan trọng bằng sức khỏe.”
Nói xong, anh lập tức dập máy làm ông ta chưng hửng. Tống Mỹ Kỳ mặt mày khó chịu, lên tiếng :
“Chắc ả thư kí kia lại giở trò gì rồi. Con nhất định phải loại được cô ta ra.”
Lưu Cảnh Nghi đưa mắt nhìn cô, giơ tay cầm lấy bàn tay đang cố vươn ra sau lưng để gãi, ghì chặt lại.
“Cô xem cô gãi đến chảy cả máu ra rồi. Ngồi im cho tôi.”
“Không cần anh quan tâm, cứ dừng ở trạm xe trước mặt là được rồi.”
Anh cắn chặt hai hàm răng, nhíu mày khó chịu, bá đạo giữ tay của cô không buông. Đôi bàn tay ấm áp kia làm cho tâm hồn của cô dịu bớt được phần nào. Đã lâu lắm rồi Lý Nhã Tịnh mới có lại cảm giác thân thuộc này, ánh mắt nhìn xa xăm.
Xe dừng trước một căn biệt thự rất rộng, cách khu cô ở cũng không xa. Đây là căn nhà mà anh hay lui tới nhất, bên trong chỉ có vài người chuyên dọn dẹp, nấu nướng. Lý Nhã Tịnh bước xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác lạ lẫm.
“Còn không vào?”
Cô ừ nhẹ một tiếng rồi lẽo đẽo sau lưng anh. Lưu Cảnh Nghi bảo cô ngồi ở phòng khách chờ, còn mình thì lên lầu lấy thuốc. Cô đưa mắt nhìn giờ trên điện thoại. Bây giờ đã là 8 giờ 55 phút. Lý Nhã Tịnh nhấc máy, nhắn tin cho Nghiêm Phong.
“Tớ sẽ về trễ đấy, cậu đừng đợi nữa. Mau nghỉ ngơi đi.”
Cô vừa tắt máy đã bắt gặp anh đi xuống, trên tay cầm một hộp cứu thương và lọ thuốc dị ứng. Anh ngồi trên bàn trước mặt cô, thân hình to lớn chắn trước mặt, giam chặt cô.
Lưu Cảnh Nghi đưa cho cô hai viên thuốc nhỏ rồi rót một ly nước đầy, đưa tới trước mặt. Cô từ nhỏ đã ghét uống thuốc, bèn nhăn mặt, miễn cưỡng nhét chúng vào miệng. Sau khi chắc chắn là cô đã uống, anh mới mở hộp lấy thuốc sát trùng, bôi vào những vùng bị gãi đến trầy xước.
Lý Nhã Tịnh thấy hơi xót nên khẽ nhíu mày. Mọi biểu cảm của cô đều lọt vào tầm mắt của anh, động tác liền trở nên nhẹ nhàng hơn. Ánh mắt dịu dàng của Lưu Cảnh Nghi chăm chú nhìn cô, trong lòng xót xa. Anh cất giọng :
“Biết bản thân bị dị ứng hải sản mà vẫn cố chấp ăn, cô không có não sao? Không biết từ chối à?”
Khóe mắt cô cảm thấy cay xé, Lý Nhã Tịnh bặm chặt môi, cúi mặt không nói lời nào. Lưu Cảnh Nghi nhăn mày, lớn giọng :
“Cô câm sao? Tại sao không trả lời tôi?”
Cô liền đứng dậy, giọng nghẹn ngào :
“Anh giày vò như vậy chưa đủ sao? Đúng, là tôi ngu ngốc, biết mình có thể bị ngứa đến điên người mà vẫn lao vào ăn món súp mà anh cố tình đưa tới. Nếu tôi từ chối thì sao? Anh sẽ không mất mặt chứ?”
Lưu Cảnh Nghi sững sờ nhìn cô gái nhỏ lao ra ngoài, hai hàng nước mắt đã tuôn rơi, chạm vào nền gạch lạnh lẽo mà vỡ tan...
Anh đưa tay lên mặt, thầm nguyền rủa bản thân. Rõ ràng là muốn yêu thương, chăm sóc, cuối cùng lại thành ra thế này. Lưu Cảnh Nghi! Mày thật không có lương tâm!!!
Lý Nhã Tịnh lao ra ngoài, đôi mắt mờ nước. Trái tim bị ai bóp nghẹn mà đau đến mức không phải của bản thân nữa rồi...