Liệu Có Hạnh Phúc

Chương 12: Dạy học



"Sao cậu cứ nhìn mình vậy." Cô đang nghe giảng thì cứ có cảm giác ai đang nhìn mình thì quay sang Lâm Uyển Dư đang nhìn cô

"A...À đâu c-có đâu." Lâm Uyển Dư bị bắt trở nên lúng túng.

"Phì, mình chỉ hỏi thôi mà cậu cần gì lúng túng vậy." Cô khẽ cười nói

Lâm Uyển Dư đỏ mặt quay lên nghe giảng.

"Minh Nguyệt, nãy giờ em có nghe cô giảng không." Hàn Băng Băng giảng nãy giờ liếc nhìn xuống thấy cô đang nói chuyện với Lâm Uyển Dư

"D-Dạ có ạ." Cô nghe thấy Hàn Băng Băng gọi mình thì quay qua nói

"Em trả lời cho tôi câu này."

"Vâng ạ."

- ---------------

"Minh Nguyệt, đi ăn trưa không?" Lâm Uyển Dư đứng lên nhìn cô

"Ok."

"Cậu đi cùng không Nhạc Y." Cô quay sang nhìn Cố Nhạc Y

Cố Nhạc Y gật đầu

"Đi thôi."

Đi đến xuống căn tin,

"2 người ăn gì mình lấy cho." Lâm Uyển Dư

"Cho mình một cơm chiên và cốc nước ép cam là được." Cô suy nghĩ rồi nói

"Cho mình một đĩa salat." Cố Nhạc Y nhìn cô ra giấu hiệu

"Cậu lấy cho Nhạc Y một đĩa salat nha." Cô nhìn hiểu ý rồi nói với Lâm Uyển Dư

"Đợi một chút." Lâm Uyển Dư nói rồi đi lấy

"Minh Nguyệt." Lãnh Thanh Vân đi đến bàn cô

"Hôm nay không đi chơi bóng rổ sao?" Cô nhìn khay cơm Lãnh Thanh Vân cầm mà hỏi

"Không, hôm nay không có hứng, tôi ngồi đây được không?"

"Được."

"Thank." Lãnh Thanh Vân ngồi xuống

"Thành Vũ, sao em ở đây?" Lãnh Thanh Hàm từ đâu xuất hiện

"Hàm tỷ." Cô cười nhẹ chào

"Chào em." Lãnh Thanh Hàm lịch sự cười nhẹ chào lại

"Em đến đây ăn không được sao?" Lãnh Thanh Vân nhìn Lãnh Thanh Hàm hỏi

"Không có gì chỉ là ít thấy em đến đây thôi."

Lãnh Thanh Hàm giải thích

"Chị ngồi đây được không?" Lãnh Thanh Hàm quay sang cô hỏi

"Được chứ chị ngồi đi." Cô nhanh đồng ý không do dự nói

"Cảm ơn." Lãnh Thanh Hàm ngồi xuống

"Minh Nguyệt, của cậu này." Lâm Uyển Dư lấy đồ ăn xong đưa cho cô và Cố Nhạc Y.

"Cảm ơn nha." Cô nói

Thế là cả 5 người ngồi ăn với nhau.

- ----------------

Hết giờ học, cô về kí túc xá. Cất đôi giày đi vào phòng mình tắm rửa.

30 phút sau,

'Cốc...Cốc."

"Mời vào." Cô vừa mới tắm xong thì ở ngoài nghe tiếng gõ cửa.

"Minh Nguyệt, cậu dạy mình học được không?" Lâm Uyển Dư cầm quyển sách bước vào.

"Được chứ." Cô nhìn rồi nói

Lâm Uyển Dư đóng cửa đến ngồi cạnh cô.

"Rồi, cậu cần mình giúp bài nào?" Cô nhìn Lâm Uyển Dư hỏi

"Đây bài này." Lâm Uyển Dư mở quyển sách ra đưa cô

Cô cầm lấy nhìn sơ qua một lượt

"Không hẳn là quá khó đâu, đây mình dạy cậu."

Cô chăm chú ngồi giảng cho Lâm Uyển Dư

- -----------------

20 phút sau,

"Rồi, cậu hiểu chưa?" Cô giảng xong quay ra hỏi

"Uyển Dư, Uyển Dư." Cô nhìn thấy Lâm Uyển Dư chăm chú nhìn mình thì lấy khua khua tay trước mặt Lâm Uyển Dư

"Hả, à-à mình hiểu rồi." Lâm Uyển Dư hoàn hồn lúng túng nói

"Giờ thì mình cho cậu một vài bài làm nha cậu áp dụng những thứ mình vừa giảng là được." Cô nói

Lâm Uyển Dư gật đầu

"Nè, cậu làm đi." Cô viết một vài câu hỏi đưa cho Lâm Uyển Dư

"Minh Nguyệt, mình với cậu đừng xưng bạn bè nữa được không?" Lâm Uyển Dư nhìn cô hỏi

"Sao vậy, xưng hô bạn bè không được sao?"

"Không phải, là do mình nhỏ tuổi hơn cậu." Lam Uyển Dư nhỏ giọng đáp

"Phì, mình không quan tâm việc đó đâu." Cô cười nói

"Nhưng mình thì có, như vậy không được lắm." Lâm Uyển Dư phản bác

"Được rồi, được rồi đổi xưng hô là được chứ gì?"

"Ừ." Lâm Uyển Dư gật đầu đáp

"Vậy cậu muốn xưng hô như nào?" Cô chống cằm hỏi

"Chị em đi." Lâm Uyển Dư nói

"Được, em làm bài đi." Cô nói

"Vâng." Lâm Uyển Dư đáp

"Sao lại dễ thương vậy chứ." Cô nói thầm trong lòng

- ------------------

"Uyển Dư, chị nghĩ em cởi kính ra sẽ đẹp hơn đó." Cô nhìn chăm chú Lâm Uyển Dư mà nói

"Dạ, sao ạ?" Lâm Uyển Dư quay sang nhìn cô

"Em không thích cởi cũng không sao, chị không ép." Cô nói

"Không phải đâu, là do em không muốn ai nhìn em nhiều quá thôi."

"Được rồi, đưa chị xem bài làm nào." Cô đổi chủ đề nói

"Đây ạ" Lâm Uyển Dư đưa tờ giấy cho cô

"Ừm, như này là được rồi, em hiểu bài rồi đó." Cô nhìn sơ qua đúng hết rồi nói

"Muộn rồi, em về phòng ngủ sớm đi, mai còn đi học." Cô nhìn đồng hồ

"Vậy chị ngủ ngon."

"Ừ, em ngủ ngon."

'Cạch.'

Cửa phòng đóng lại

"Phù, mệt quá." Cô duỗi lưng nói

[Sao tôi cứ thấy Lâm Uyển Dư có gì lạ lạ.]

"Lạ chỗ nào?"

[Tôi nhớ là cô ta là người học giỏi mà với lại tôi thấy cách cô ta nhìn cô không đúng lắm.]

"Là sao?"

[Tôi thấy cách cô ta nhìn cô y hệt lúc cô nhìn Lãnh Thanh Hàm.]

"Rồi liên quan gì."

[Cô có bị ngốc không, ý là đang nói là cô ta hình như thích cô đó.]

"Cô nói vớ vẩn gì vậy hả, gì không nói lại đi nói cái vớ vẩn này."

[Này tôi nói cho cô biết, tôi nói cái gì cũng đúng đó nha.]

"Cô cứ làm như cô là nhà tiên tri ý."

[Rồi đợi xem, xem lời tôi nói có phải đúng không.]

"Rồi, để xem."

************

End Chương 12

-7/12/2021

-Vote cho mình nha

-Thank you ❤

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv