Còn một ngày nữa là đến lễ giáng sinh, sau đó là tết Dương lịch. Tháng mười hai là một tháng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Studio House Laura cũng tràn ngập không khí vui vẻ của ngày tết.
Khi học đại học, Chu Lai làm mẫu ảnh để kiếm thêm thu nhập, sau này cô mở cửa hàng bán quần áo, có tiếng hơn và lượng người hâm mộ cũng ngày một tăng lên. Cô là một người khiêm tốn, bình thường cũng đối xử tốt với nhân viên, studio ngày càng phát triển, công ty có khoảng gần một trăm nhân viên.
Nhân viên làm việc ở House Laura đều biết phúc lợi của công ty rất cao.
Vào ngày lễ Giáng sinh, Chu Lai có một số việc bận ở công ty. Sau đó lại bận chuẩn bị lễ trao thưởng cho nhân viên.
Giải đặc biệt là một chiếc xe BMW được sở hữu riêng trong hai năm, giải nhất là một chiếc laptop cao cấp, giải nhì là một chiếc điện thoại trị giá gần 10 nghìn tệ, giải ba là đồ gia dụng. Còn lại là một số món quà nhỏ, hầu hết nhân viên đều sẽ được nhận quà.
Tuy gia đình Chu Lai khá giả nhưng cô khởi nghiệp dựa vào việc bắt kịp xu hướng của những người nổi tiếng trên mạng và cô kiếm được rất nhiều lợi nhuận. Lúc đầu cô làm việc một mình, sau đó cảm thấy mình không thể lo được hết mọi việc nên đã tuyển nhân viên để hỗ trợ công việc. Dần dần studio càng phát triển hơn nhưng cách làm việc của công ty vẫn rất nhẹ nhàng thoải mái.
Chu Lai rất thích bầu không khí náo nhiệt kiểu này, cô đứng trong studio cầm mic nói: “Hỡi ông đi qua hỡi bà đi lại hãy dừng chân ghé xem! Những ai đang có việc cũng dừng lại một chút để rút thăm trúng thưởng!”
Không chỉ cầm mic nói mà cô còn cầm chiêng gõ gõ trông rất buồn cười.
Trong thùng có khoảng 100 trái bóng chứa thăm trúng thưởng, mọi người lần lượt lên rút.
Giải thưởng đặc biệt chưa ai rút được, mọi người đều mong chờ, nóng lòng muốn thử.
Cuối cùng giải nhất thuộc về anh cameraman, mọi người chỉ nói vài lời hâm mộ và giả vờ ghen tỵ thôi.
Sau khi trao xong tất cả phần thưởng, Chu Lai thông báo cho mọi người một tin vui: “Mọi người đã làm việc rất tốt nên tiền thưởng cuối năm nay sẽ tăng gấp bội! Đồng thời cuối năm nay chúng ta sẽ đi du lịch Hải Nam!”
Nhân viên nghe vậy đều nhất trí hô tô “Bà chủ anh minh”, Chu Lai cười tít cả mắt.
Làm việc quan trọng nhất là vui vẻ.
Sau khi kết thúc rút thăm trúng thưởng thì cũng đến giờ tan làm, mọi người dần dần về hết.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh nên không ai ở lại tăng ca, Chu Lai cũng không muốn tận dụng cơ hội này để tổ chức liên hoan.
Mọi người về hết, studio lập tức trở nên yên tĩnh, khác hẳn với không khí náo nhiệt trước đó.
Còn Chu Lai thì không vội ra về.
Studio này là tâm huyết của Chu Lai, nói chính xác hơn thì cô coi nơi này như nhà của mình.
Quan trọng là rời khỏi studio cô cũng không có nơi nào để đi. Về nhà cũng chỉ có cô đơn một mình.
“Sếp, về thôi.” Trợ lý Bách Hoa Hoa thu dọn đồ đạc xong thì dí dỏm dựa vào cửa nói với cô.
Chu Lai ngồi ở bàn làm việc chán nản bấm chuột, cầm lấy túi xách bên cạnh.
Lúc lên xe, Bách Hoa Hoa vẻ mặt hóng chuyện hỏi cô: “Sếp, áo khoác nam trên xe là của ai vậy?”
“Áo khoác nam nào?”
Bách Hoa Hoa như muốn nói cô còn giấu gì nữa và chỉ vào ghế sau: “Là cái kia.”
Chu Lai nghiêng đầu thì nhìn thấy chiếc áo khoác của Lâm Tư Dật. Hôm qua sau khi cô lên xe thì cởi ra, tiện tay để ở ghế sau, sau đó lại quên mất.
“Để em đoán xem đây là áo của ai nhé.” Vẻ mặt Bách Hoa Hoa tò mò, khoa trương nói: “Là áo của bạn Lâm đúng chứ!”
Chu Lai híp mắt: “Vậy à? Tại sao lại là cậu ấy?”
Bách Hoa Hoa hắng giọng phân tích: “Thật ra chiếc áo khoác này cũng không có gì đặc biệt, là kiểu áo đơn giản nhất, màu đen, sạch sẽ. Nhưng size áo lại lớn, cao dưới 1m85 sẽ không mặc vừa. Mà người khác phái bên cạnh chị chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà còn cao như vậy…”
“Được rồi, được rồi, im miệng lại đi.”
Nghĩ đến Lâm Tư Dật, Chu Lai lại cảm thấy hơi mâu thuẫn. Cô cúi người cầm lấy chiếc áo, suy nghĩ xem xử lý như thế nào.
Đôi khi một số suy nghĩ chỉ nảy ra khi bị cảm xúc chi phối, sau khi cảm xúc trở lại bình thường thì lại thấy suy nghĩ đó thật nhạt nhẽo ngớ ngẩn. Chu Lai cảm nhận được mình và Lâm Tư Dật không phải người cùng một thế giới.
Lâm Tư Dật chính trực ngây thơ, chưa trải sự đời. Tuy tính cách của Chu Lai không phải kiểu “vồ vã” nhưng cô vẫn cảm thấy mình đối xử với Lâm Tư Dật như vậy là không được.
Đặc biệt là sau khi cô chủ động nhưng không đạt được hiệu quả mong đợi thì cảm thấy nản chí.
Nhưng không thể không thừa nhận Lâm Tư Dật của bây giờ rất hợp với gu của Chu Lai.
Trong ấn tượng của Chu Lai, Lâm Tư Dật vẫn luôn gắn với từ mọt sách. Trước kia ngay cả giao tiếp với bạn bè còn ngại ngùng thì nói chi là biết cách ăn mặc. Lúc nào cũng cắm mặt vào sách, thành tích mỗi kỳ thi đều đứng đầu. Vì vậy mà lúc đó cô mới ngầm so sánh anh với con mọt sách.
Nhưng thật ra Chu Lai nói Lâm Tư Dật là đồ mọt sách cũng chỉ là nhất thời, chứ không phải ghét bỏ gì anh.
Cô nhớ rõ có lần lên nộp vở bài tập toán, lúc ấy Lâm Tư Dật là bạn cùng bàn của Chu Lai vô tình nhìn thấy vở trống thì hỏi cô tại sao không viết gì.
Chu Lai cảm thấy xấu hổ nên không dám nói mình không biết làm, mạnh miệng nói: “Không muốn.”
Cũng vì cô trả lời như vậy nên bạn cùng bàn Lâm Tư Dật chỉ biết lắc đầu bất lực, coi cô như trẻ nhỏ khó dạy.
Lúc đó biểu cảm của Lâm Tư Dật đã làm Chu Lai cảm thấy giận bản thân mình. Cô cũng là người biết xấu hổ chứ, là học sinh mà việc học cơ bản nhất còn không hoàn thành được, chính cô cũng cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng cao đầu.
Cũng từ lúc đó cô bắt đầu không thèm quan tâm đến Lâm Tư Dật. Sau đó hai người cũng không có chuyện gì phải giao tiếp.
Đến đầu học kì hai, Chu Lai lập tức đề nghị giáo viên đổi chỗ cho cô. Từ đó về sau không hề có liên quan gì đến bạn cùng bàn Lâm Tư Dật.
Bánh xe lăn trong gió lạnh mùa đông, mới 6 giờ tối mà ngoài cửa sổ đã sáng rực ánh đèn.
Chu Lai ngây ngốc nhìn áo khoác của Lâm Tư Dật một hồi, tiện tay lấy điện thoại gọi cho Phương Tinh.
Phương Tinh đang đi công tác ở thành phố B, ở đó lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy về.
“Mày định ở thành phố B luôn à?”
Ở đầu dây bên kia Phương Tinh cười hả hê: “Thế nào? Nhớ tao hả? À, hôm nay là lễ Giáng Sinh, mày cô đơn một mình, thật đáng thương.”
“Mày mới đáng thương, một mình ở thành phố B phiêu bạt.”
“Mày đáng thương.”
“Mày đáng thương.”
“Mày đáng thương một nghìn lần.”
“Mày đáng thương mười nghìn lần.”
Hai người như học sinh tiểu học tranh cãi, Bách Hoa Hoa ở bên cạnh thấy rất buồn cười.
Phương Tịnh nói: “Cuối năm rồi, bận vãi, nhiều chuyện phải làm thật.”
“Vậy tạm biệt.”
“Đừng mà! Cậu đi tìm Thiệu Uy chơi đi. Hôm nay quán bar có hoạt động kìa.” Phương Tinh đề nghị: “Hay là cậu đi tìm người bạn học cũ kia của cậu đi.”
Chu Lai nhìn chiếc áo khoác nam trong tay mình rồi nghĩ ‘có cớ rồi’.
Trùng hợp phía trước là ngã tư và biển báo cho biết đường đến đại học Z là rẽ trái.
Chu Lai nói với Bách Hoa Hoa ngồi ở ghế lái: “Đến Đại học Z đi.”
Bách Hoa Hoa kích động nói: “Rõ thưa sếp! Xin cô hãy ngồi vững, hoả tiễn của chúng ta lập tức được phóng lên!”
Chu Lai cười haha nghiêng ngả. Hôm nay cô không trang điểm, nước da trắng, khi cô cười rộ lên hai má ửng hồng rất đẹp.
Đi đến gần trường đại học Z, Chu Lai bảo Bách Hoa Hoa để xe cho cô tự lái. Bách Hoa Hoa cũng rất thức thời chủ động đề nghị xuống ở ven đường.
Chu Lai cũng không cản, chỉ bảo Bách Hoa Hoa đi đường cẩn thận.
Xe dừng cạnh hàng cây bên đường.
Xung quanh trồng rất nhiều cây bạch dương, vừa to vừa cao, tán cây xòe ra che kín bầu trời, in bóng xuống đường, dưới ánh đèn mờ nhạt trông rất đẹp.
Công tác xanh hóa ở Đại học Z rất tốt, cảnh quan đẹp đẽ, không khí tươi mát khiến con người hưởng thụ. Là trường đại học đứng đầu cả nước, trong mắt Chu Lai thì người có thể vào đây học đều không phải người thường. Còn người được cử đi học tiến sĩ như Lâm Tư Dật thì chính là thần tiên.
Từ nhỏ Chu Lai đã học không giỏi. Tính cô không thể ngồi yên một chỗ, đi học cũng rất hay phân tâm. Toán cấp ba đối với cô như nghe kinh sử, đừng thấy cô nghiêm túc nhìn thấy giáo giảng bài trên bảng mà lầm, thực ra trong đầu cô đang nghĩ đến tan học đi đến quán nào, mua gì ăn.
Chu Lai mở khung chat của Lâm Tư Dật ra để chuẩn bị nhắn tin cho anh nhưng không may là móng tay cô dài quá nên gõ chữ rất khó.
Hôm qua cô ra ngoài mục đích chính là làm bộ móng mới, không biết có phải Lâm Tư Dật miệng quạ đen hay không mà cô còn chưa kịp tới tiệm nail thì đã đau bụng phải quay về nhà.
Đổi lại một ly Americano là cả ngày đau bụng kinh, Chu Lai cảm thấy mình thật yếu ớt. Từ trước đến giờ gần như cô chưa bao giờ bị đau bụng kinh. Thức ăn dù lạnh, chua, cay thì cô đều ăn hết.
Tất cả là tại Lâm Tư Dật.
Cô khó khăn giữ nút voice chat nói với Lâm Tư Dật: “Tớ là Chu Lai, cậu có tiện không? Tớ mang áo đến cho cậu.”
Sau khi gửi tin nhắn, 5 phút sau cũng không thấy trả lời lại.
Trước cổng trường người đến người đi tấp nập, bên ngoài các cửa hàng giăng đèn kết hoa tràn ngập không khí của lễ Giáng Sinh. Chu Lai đã quên mình đã tốt nghiệp bao nhiêu năm. Lúc ấy, cô cũng không học hành chăm chỉ, thường xuyên trốn học vắng tiết, không để lại ấn tượng tốt với giáo viên, cũng không có mối quan hệ tốt với bạn bè. Thời học sinh đối với Chu Lai cũng không có kỉ niệm đẹp nào.
Ngón tay Chu Lai bất giác gõ tay lái, đợi một lát nữa thì nhận được tin nhắn. Cô vội vàng mở ra xem thì thấy là mẹ gửi tin nhắn tới.
Chỉ có một câu rất đơn giản: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
Ngoại trừ câu đó ra thì không còn gì nữa. Chu Lai đoán tin này cũng là vừa đi vừa nhắn. Nhưng còn hơn bố cô còn không có một tin nào.
Mặt Chu Lai không hề đổi sắc, cũng không nghĩ nhiều, thoát khỏi khung chat. Cô đành gọi điện cho Lâm Tư Dật.
Đây là lần thứ hai cô gọi điện cho Lâm Tư Dật, tâm trạng cũng hơi khác so với lần trước.
Nghe âm thanh tút tút truyền ra từ điện thoại, bỗng Chu Lai cảm thấy chờ mong xen lẫn chút lo lắng.
Cô không muốn nhận mình cô đơn.
Lần này điện thoại được kết nối thành công, Lâm Tư Dật không hỏi cô là ai mà gọi tên cô “Chu Lai?”
Hai từ này từ điện thoại truyền đến khiến lỗ tai Chu Lai tê dại như bị anh hôn, máu toàn trong cơ thể nháy mắt sôi sục.