Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Theo kế hoạch thì buổi chụp ảnh diễn ra vào ngày hôm sau.
Chỉ vì một câu nói của Chu Lai mà cả phòng làm việc nhanh chóng chuẩn bị, nhiếp ảnh gia và studio đã step up cũng phải đợi cô.
Lâm Tư Dật đến studio sớm hơn giờ hẹn 30 phút, mấy cô nhân viên của House Laura thấy anh thì lén lút bàn luận sôi nổi. Không phải là họ chưa bao giờ nhìn thấy trai đẹp, nhưng mỗi người đều có khí chất khác nhau. Có một số người ngoại hình rất đẹp nhưng cách cư xử của họ lại khiến không ai ưa nổi. Kiểu yên lặng ngồi chờ như Lâm Tư Dật sẽ khiến cho người khác cảm thấy vô cùng tò mò.
Bách Hoa Hoa vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Tư Dật. Cuối cùng anh ấy cũng biết tại sao người mẫu trước đây mà mình tìm không vừa mắt cô chủ rồi. Vừa mắt với anh trai cực phẩm như vậy thì làm gì còn ai thích được người khác nữa?
Sợ Lâm Tư Dật chờ lâu thấy chán nên Bách Hoa Hoa pha trà rồi tìm một số chủ đề nói chuyện với anh.
Lâm Tư Dật không mất tự nhiên khi ở một nơi xa lạ mà anh lại rất bình tĩnh.
Thỉnh thoảng anh sẽ mỉm cười đáp lại một số đề tài của Bách Hoa Hoa, trông có vẻ rất thân thiện.
Dần dần, mấy cô gái cũng mạnh dạn mà nói chuyện với Lâm Tư Dật. Các cô hỏi nghề nghiệp, tuổi tác, còn hỏi anh có bạn gái chưa và mấy vấn đề linh tinh.
Lâm Tư Dật như rơi vào Động Bàn Tơ.
Khi Chu Lai tới studio thấy Lâm Tư Dật đang ngồi trong phòng thay đồ, còn ngồi ngoan để cho chuyên viên trang điểm. Da anh vốn trắng nên chuyên viên trang điểm chỉ cần dặm một lớp phấn nền mỏng, không trang điểm quá nhiều bởi vì gương mặt của anh vốn không cần chỉnh sửa gì.
Tới lúc trang điểm mắt thì Lâm Tư Dật nhắm mắt lại.
Từ góc của Chu Lai có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, thật sự là không có chỗ để bắt bẻ. Nhất là sau khi trang điểm, khuôn mặt của anh lại càng góc cạnh hơn. Có thể đoán khi lên ảnh chắc chắn sẽ rất hoàn hảo.
Nhưng phiền muộn trong lòng Chu Lai đến bây giờ vẫn chưa hết.
Đêm qua cô không chỉ mất ngủ mà khi đang trong giấc cũng mơ thấy Lâm Tư Dật.
Chuyện quái gì xảy ra vậy.
Chu Lai điều chỉnh lại cảm xúc, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư Dật, còn cố tình phát ra tiếng động.
Lâm Tư Dật mở mắt ra, đôi hàng mi dài khẽ rung.
Chu Lai quay sang bắt chuyện Lâm Tư Dật: “Cậu ăn sáng chưa?”
Lâm Tư Dật hơi ngập ngừng rồi nói: “Bây giờ đã là giữa trưa.”
“À, đúng vậy.”
Chu Lai có thói quen thức khuya, trước kia chụp hình hầu như cô đều chọn buổi chiều. Dù sao mình cũng là chủ nên muốn làm thế nào cũng được.
Thật ra hôm nay cô đến sớm hơn bình thường, giờ hẹn là 12 giờ nhưng bây giờ mới 11 giờ 30 phút.
Chu Lai thức dậy rồi lập tức tới studio nên cô vẫn để mặt mộc. Có lẽ đối với cô bây giờ mới là buổi sáng.
Nhân lúc trang điểm, Bách Hoa Hoa mang cơm hộp tới cho mọi người. Anh ấy khách sáo đưa cho Lâm Tư Dật trước.
Lâm Tư Dật lễ phép nhận lấy và nói cảm ơn.
Bách Hoa Hoa lấy cốc cà phê đá mua trước đó đưa cho Chu Lai.
Chu Lai để hai chân lên, cuộn cả người trên ghế, ngậm ống hút của ly cà phê đang cầm trên tay.
Vì phải chụp ảnh nên Chu Lai không muốn ăn nhiều, cô chỉ uống một ly cà phê sữa đá để không bị phù.
Lâm Tư Dật hỏi cô: “Cậu không ăn cơm à?”
Chu Lai lạnh lùng trả lời: “Không.”
Thân là trợ lý của Chu lai, Bách Hoa Hoa nhìn sắc mặt của cô là biết ngay bây giờ cô đang không vui.
Với tính cách của Chu Lai, nếu tâm trạng cô tốt cô sẽ biến phòng trang điểm thành KTV nhà mình. Nhưng hôm nay cô không làm vậy, mà ngồi im với khuôn mặt lạnh lùng. Trong lúc trang điểm cô cực kỳ hợp tác, không hé răng nói một câu, giống hệt mỹ nhân lạnh lùng.
Nhân viên của studio dường như cũng cảm nhận được không khí căng thẳng nên rất biết điều không nói lời thừa.
Bộ quần áo đầu tiên là đồ đôi thể thao màu trắng.
Stylist đội mũ lưỡi trai cho Lâm Tư Dật, trông anh rất cool ngầu và tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Chu Lai mặc bộ quần áo nữ tính hơn, bên dưới mặc chân váy tennis tôn lên đôi chân thon dài của cô.
Bởi vì bộ đầu tiên mang phong cách năng động nên không có quá nhiều tương tác giữa hai người, chỉ cầm đạo cụ và làm những động tác chơi thể thao giống nhau.
Concept này hoàn thành thuận lợi hơn so với mọi người nghĩ rất nhiều.
Chu Lai là dân chuyên nghiệp nên không cần nói gì nữa, nhưng nhiếp ảnh gia Tưởng Tăng của cô lại khen Lâm Tư Dật không ngừng. Anh ta khen Lâm Tư Dật đẹp trai, bảo anh đi làm người mẫu, khen lấy khen để. Truyện Dị Giới
Nhưng đến bộ thứ hai thì rõ ràng Lâm Tư Dật rất ngại.
Bộ thứ hai là quần áo mặc ở nhà, đạo cụ được đổi thành ghế sô pha. Tưởng Tăng yêu cầu Lâm Tư Dật ngồi trên ghế sô pha ôm Chu Lai, động tác phải thể hiện sự thân mật.
Chụp được vài tấm Tưởng Tăng dịu nhàng nói: “Dật Dật, cậu thả lỏng đi.”
Chu Lai lập tức nổi da gà khi nghe thấy từ Dật Dật.
Lâm Tư Dật chưa kịp trả lời thì Chu Lai đã hỏi Tưởng Tăng trước: “Anh thân với cậu ấy như vậy từ bao giờ?”
Tưởng Tăng đắc ý rung đùi nói: “Dật Dật của chúng ta rất tốt, tôi rất thích.”
Chu Lai nhíu mày: “Người ta là trai thẳng, cấm anh có ý đồ bậy bạ.”
Tưởng Tăng hừ nhẹ: “Chỉ có cô được động, còn tôi thì không hả?”
Chu Lai giả vờ tức giận định đứng dậy đánh Tưởng Tăng.
Mọi người ở studio rất quen với chuyện này, khi làm việc họ sẽ không quá nghiêm túc, cãi nhau đùa giỡn là chuyện bình thường.
Không ngờ khi Chu Lai chuẩn bị đứng dậy thì Lâm Tư Dật giữ tay cô lại.
Chu Lai hơi bất ngờ, cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tớ sẽ điều chỉnh.” Hình như Lâm Tư Dật tự trách mình làm không tốt.
Hành động kéo tay cô kết hợp với biểu cảm trên mặt trông anh như một đứa trẻ đang hối lỗi.
Trong lòng Chu Lai bỗng cảm thấy mềm mại, cô theo bản năng an ủi anh: “Không sao đâu, lần đầu cậu làm người mẫu, cứ từ từ điều chỉnh là được.”
Lần đầu Lâm Tư Dật làm mẫu ảnh mà thể hiện được như vậy là rất tốt rồi.
Buổi chụp hình tiếp tục được tiến hành.
Chu Lai dựa vào Lâm Tư Dật, nói nhỏ với anh: “Cậu cứ xem như đang ôm người bạn gái mà cậu yêu nhất là được.”
Tim Lâm Tư Dật đập rất nhanh.
Tay anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nhưng vẫn kiêng dè để hờ, đầu ngón tay còn hơi run run.
Chu Lai nghiêng đầu thấy tai anh hơi đỏ thì tò mò hỏi: “Cậu chưa bao giờ yêu à?”
Lâm Tư Dật bị sặc trước câu hỏi bất ngờ của cô.
Chu Lai như phát hiện ra thế giới mới, cô ghé sát vào nhìn anh: “Bạn Lâm à, cậu thật sự chưa từng yêu ai?”
Lâm Tư Dật tránh mặt đi không trả lời.
Anh trông như một trang giấy trắng tinh khôi, chỉ một vết mực thôi cũng cảm thấy đó là tội ác tày trời.
Chu Lai không nhịn được trêu anh: “Vậy là tớ được lợi phải không?”
Cô chủ động dang tay ôm lấy anh.
Lâm Tư Dật cứng đờ người.
Trong giây phút này anh cảm thấy ông trời như đang trêu đùa mình, anh không thể cười nổi.
Lâm Tư Dật chưa bao giờ biết ôm người mình thích sẽ có cảm giác như thế này.
Cảm giác trong lồng ngực như có một cục bông mềm mại, nóng rực lại còn toả hương thơm khiến cả người anh tê dại.
Chu Lai thấy Lâm Tư Dật không trả lời còn cố ý lấy đầu cọ cọ vào cằm anh, làm nũng: “Vậy tớ làm bạn gái cậu một ngày, cậu thấy sao?”
Lần này không chỉ cở thể mà cả trái tim anh cũng tê dại, cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ lập tức vỡ vụn.
Lúc này tai Lâm Tư Dật đỏ rực.
Anh chỉ có thể im lặng ôm lấy Chu Lai, cảm nhận sự hư ảo trong lòng, cố gắng để tim mình đập bình thường, để bản thân thả lỏng nhất có thể.
Chu Lai cảm thấy phản ứng của Lâm Tư Dật rất thú vị.
Cô loay hoay trong lòng anh, cảm giác được thân thể anh sinh ra những phản ứng kì lạ.
Bỗng nhiên Lâm Tư Dật đè vai cô lại.
“Cậu đừng loay hoay nữa.”
Chu Lai thuận thế cầm lấy tay Lâm Tư Dật, đan tay mình vào tay anh.
Chuyện tối hôm qua không thực hiện được, bây giờ lại theo dự tính mà xảy ra. Tâm trạng của Chu Lai bỗng trở nên tốt hơn, nụ cười cũng ngọt ngào hơn, như thật sự đang chìm đắm trong tình yêu vậy.
Sau khi quen dần với cảm giác tiếp xúc thân mật thì Lâm Tư Dật trở nên hơi tham lam. Anh dùng cằm cọ nhẹ vào tóc Chu Lai, cảm giác mềm mại ngọt ngào từ từ truyền đến.
Chu Lai cảm nhận được Lâm Tư Dật chủ động thì ngửa đầu hỏi anh: “Cậu tìm được cảm giác rồi à?”
Những lời này như một cái tát giáng mạnh lên mặt anh, đánh cho Lâm Tư Dật trở tay không kịp.
Anh cảm thấy bản thân thật xấu xa, lưu manh, đê tiện, lại đi ảo tưởng những chuyện không thể xảy ra.
Lâm Tư Dật định lùi bước nhưng tất nhiên Chu Lai không cho anh cơ hội này. Cô bỗng nhiên ngồi quỳ xuống trước mặt anh, duỗi tay ôm lấy cổ anh, động tác thân mật mà nhìn anh.
Nhân viên của studio đứng quanh chỗ họ, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Lai và Lâm Tư Dật thể hiện sự tương tác.
Dưới dáng người cao to của Lâm Tư Dật, Chu Lai trông rất nhỏ nhắn. Hình ảnh của hai người hết sức hài hoà.
Rất nhiều lần Lâm Tư Dật nghiêng đầu né tránh đều bị Chu Lai bá đạo kéo lại. Đôi tay của cô giữ mặt anh, ghé sát lại như đang hôn.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của Lâm Tư Dật rất hỗn loạn.
Anh thật sự rất ngây thơ.
Chu Lai cười hỏi anh: “Cậu rất căng thẳng sao?”
Lâm Tư Dật thành thật gật đầu.
Chu Lai hỏi tiếp: “Cậu chưa từng hôn sao?”
Lâm Tư Dật không trả lời.
Chu Lai dịu dàng an ủi như một người bạn gái: “Yên tâm, chỉ là chụp ảnh thôi, tớ sẽ không làm thật. Cậu cũng không cần căng thẳng, tớ rất chuyên nghiệp.”
Yết hầu Lâm Tư Dật hơi chuyển động, vốn anh muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy điều đó là dư thừa.
Anh biết cô chắc chắn sẽ không hôn anh.
Nhưng họ không biết rằng trong mắt Tưởng Tăng những hành động này không có gì quá bất thường. Anh ta cầm camera chụp 360 độ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Từ trước tới nay đồ đôi đều làm nổi bật sự ngang tàng và cảm giác an toàn của người đàn ông, nhưng hôm nay thì ngược lại. Chu Lai giống như một người bạn gái kiêu ngạo, mà Lâm Tư Dật lại ngại ngùng thẹn thùng nhưng ẩn trong đó là sự nuông chiều và một chút bất lực. Không khí xung quanh họ rất ngọt ngào, ngọt đến nổi những người xung quanh đều nhộn nhạo trong lòng.
Những bộ trang phục sau đó cũng có phong cách tương tự như bộ này nên tiến triển khá thuận lợi.
Tuy nhiên với mỗi bộ quần áo khác nhau thì cũng cần phong cách trang điểm khác nhau nên tốn khá nhiều thời gian.
Hôm nay Lâm Tư Dật cũng có thể nói là biến hình trăm phong cách.
Đầu tiên là quần áo thể thao anh thể hiện rất mạnh mẽ, bộ tiếp theo thì trông dịu dàng hơn.
Anh đúng là sinh ra để làm mẫu ảnh.
Sau khi chụp xong hết thì cũng đến tối, theo thường lệ mọi người sẽ cùng nhau đi ăn.
Nhưng Lâm Tư Dật có lịch học buổi tối nên không đi ăn cùng mọi người.
Chu Lai đã thay quần áo, cô đối mặt với Lâm Tư Dật bỗng cảm thấy thân quen như đang chụp ảnh, theo bản năng cô nói: “Ăn một bữa cơm cũng không tốn nhiều thời gian, lát nữa tôi đưa cậu về là được.”
Ngoài dự đoán, Lâm Tư Dật lại khách sáo từ chối: “Tớ xin lỗi. Phòng thí nghiệm còn một số việc chờ tớ xử lý.”
Nếu anh đã nói vậy thì Chu Lai cũng không nói thêm gì nữa. Cô bảo Bách Hoa Hoa đưa Lâm Tư Dật về, không cho anh từ chối.
***
Trên đường trở về, Lâm Tư Dật ngồi ở ghế phụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bách Hoa Hoa ngồi ở ghế lái vẫn nói ríu rít không ngừng.
Bóng những chiếc xe lướt qua ngoài cửa sổ, sự ồn ào xung quanh dường như không ảnh hưởng tới Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật không ngắt lời Bách Hoa Hoa, cũng nhờ có anh ấy mà lúc này anh cảm thấy mình đã quay về quỹ đạo sống bình thường trước đó.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, chống một tay lên cửa, thả lỏng toàn cơ thể, sắc mặt dịu dàng và bình lặng.
“Thì ra anh học tiến sĩ ở Đại học Z, giỏi xuất sắc!”
“Thì ra anh là bạn cấp 3 của boss à?”
“Nói thật nhé, anh có thể làm người mẫu. Người mẫu nam giờ hiếm lắm.”
“Haha, có phải anh chưa từng hẹn hò không?”
“Nói thật hôm nay lúc hai người chụp ảnh trông rất giống đôi tình nhân.”
Lâm Tư Dật nghe thấy câu cuối cùng của Bách Hoa Hoa thì hơi mỉm cười.
Anh chạm nhẹ ngón trỏ vào môi như đang cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng, ngọt ngào mà Chu Lai để lại.