Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Kiều Lương nhìn Vọng Giang Nam thật lâu, sau đó mới nhướng mày nhận xét.
"Vọng Giang Nam, cậu thật cuồng vọng"
"Phải nói rằng tôi có một sự tự tin hơn người khác"
Vọng Giang Nam nói ra những điều trong lòng, bỗng thấy không còn do dự gì nữa, trong lòng tràn ngập tự tin.
"Tự tin?"
Kiều Lương cong cong khóe miệng, không biết là mỉa mai hay nghi ngờ.
"Nếu không có năng lực tương ứng, thì tự tin sẽ trở thành tự đại"
"Kiều đổng chẳng lẽ không tin vào năng lực của tôi?"
" Tôi chỉ tin vào kế hoạch cậu làm ra, nhưng không tin vào kế hoạch cậu làm chủ"
Kiều Lương nói thẳng.
"Đây là hai vị trí khác nhau, tôi không phải thần, không thể biết trước tương lai để đoán được cậu sẽ thành công hay thất bại. Huống hồ, trò chơi này là trụ cột của Vinh Diệu. Cái gọi là quan tâm tắc loạn, càng khiến tôi không cách nào đưa ra quyết định"
Vọng Giang Nam ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói.
"Hiện tại, tập đoàn Thiên Địa đang đánh chiêng gõ mõ muốn tung ra game < Thần Võ OL>. Họ không chỉ đào người của công ty chúng ta, mà còn đào người của những công ty trong ngành, có thể tưởng tượng được dã tâm của Thiên Địa lớn thế nào. Bọn họ muốn ăn hết mâm này. Cho nên, bây giờ Kiều đổng muốn kiếm được một người trưởng phòng kế hoạch tốt hơn Dư Đầu là điều cực khó, hơn nữa, ngài không có thời gian để do dự. Người có thể tìm được thay Dư Đầu là khó càng thêm khó. Tôi tin tưởng, lúc này Vinh Diệu đã vào đường cùng. Nếu tiếp tục sẽ rơi xuống vực sâu, vậy so với hiện tại càng không xong sao?"
Kiều Lương gõ gõ ngón tay, rất chuyên tâm nghe những gì Vọng Giang Nam nói. Đây là vì sao anh thật thích người trẻ tuổi, vì họ luôn bốc đồng, luôn tự tin và nhiệt huyết. Dù không có gì vẫn tràn ngập dũng khí. Đây là điều mà những người lão thành không có được. Người nào sống càng lâu, lá gan càng nhỏ lại. Cho nên anh mới mong những người có thâm niên hợp tác với những người trẻ này, muốn họ có được năng lực, hoặc một chút liều lĩnh như vậy.
"Tôi không được từ chối sao?"
"Ngài không được"
"Vì sao?"
Kiều Lương bật cười.
"Hình như tôi mới là lãnh đạo, vì sao không?"
"Không có ai vứt bỏ đi cơ hội trở thành thần, kể cả ngài, hay tôi, hay Vận Mệnh"
Vọng Giang Nam hơi cúi người, chống tay trên bàn, một đôi mắt sâu thẳm nhìn sâu vào chủ tịch. Có một sự xinh đẹp đến câu hồn đoạt phách.
(*** hự, cứ thấy anh đang dùng sắc dụ... máu hủ lại nổi lên *ôm tim*)
"Vọng Giang Nam, tôi không biết nên bảo cậu quá tự tin, hay là quá tự đại nữa"
Kiều Lương nở nụ cười, đây là lần đầu tiên anh nở nụ cười thật lòng từ khi Vọng Giang Nam bước vào phòng.
"Chỉ cần thành công, là gì cũng được"
"Tin tưởng vậy sao?"
Lông mày của Kiều Lương hơi nhướng cao.
"Chỉ cần ngài cho tôi cơ hội này"
Vọng Giang Nam lại cúi thấp hơn, nghiêm túc mà chấp nhất nói ra. Kiều Lương tựa người ra sau ghế, lẳng lặng nhìn Vọng Giang Nam mỉm cười.
"Ừ, cậu thuyết phục được tôi. Tôi có thể cho cậu một cơ hội, cậu hãy phụ trách tư liệu phiến tiếp theo. Nếu tư liệu phiến này doanh thu bằng với tư liệu trước, tôi sẽ bổ nhiệm cậu vào vị trí trưởng phòng kế hoạch"
Nói đến đây, anh ngừng một chút.
"Trong thời gian đó, cậu là một người chủ trì kế hoạch mới. Nếu có người tốt hơn để chọn, Tôi sẽ không do dự cho anh ta ngồi lên trưởng phòng kế hoạch. Đương nhiên, chỉ cần tư liệu phiến cậu làm ra đạt được yêu cầu của tôi. Tôi sẽ hai tay dâng vị trí ấy lên cho cậu, cho dù người đang ngồi trên vị trí trưởng kế hoạch là ai đi chăng nữa. Được không?"
"Một lời đã định!"
Vọng Giang Nam nở nụ cười, trong này có có một sự vui mừng rất trẻ con, vậy mà khiến người đối diện nhiễm lây.
"Tốt thôi, ngày mai thư bổ nhiệm sẽ đưa xuống, cậu chuẩn bị một chút"
Kiều Lương gật gật đầu.
"Cám ơn Kiều đổng!"
Vọng Giang Nam nở nụ cười càng lúc càng tươi, cười đến sáng lạn. Anh hành lễ với Kiều Lương, định ra khỏi văn phòng. Trong lúc anh sắp rời khỏi, Kiều Lương chợt gọi anh lại.
"Có thể trả lời tôi, trước đó cậu cũng nhận được thư mời của Thiên Địa sao?"
"Nhận được, đã nhận được rất lâu trước kia"
Vọng Giang Nam quay đầu nhìn anh, cũng không tính giấu chuyện này.
"Họ đưa giá ra sao?"
Kiều Lương dựa vào ghế, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng. Vọng Giang Nam mới báo giá cho Kiều Lương mà Thiên Địa mời anh. Sau khi nghe xong, Kiều Lương nở nụ cười.
"Đây là lương không thấp, ít nhất lúc này cao hơn lương hiện tại của cậu rất nhiều. Vọng Giang Nam, tại sao cậu không suy nghĩ?"
Vọng Giang Nam chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười.
"Không muốn gạt ngài, ban đầu nhận được thư mời này tôi rất do dự, nhưng khi ấy có người nói với tôi rằng: Anh thiếu tiền sao? Thiếu đến mức muốn bán rẻ giấc mơ của mình sao? Tôi mới hiểu được thật ra mình muốn điều gì"
Anh nói đến đây, dừng một chút rồi nói thật rõ ràng.
"Đưa Vận Mệnh lên đỉnh cao huy hoàng, là giấc mơ của tôi. Mà vì giấc mơ này, tôi sẽ nỗ lực đến khi không thể cố gắng nữa mới thôi"
Kiều Lương nghe xong đáp án này thì trên gương mặt nhu hòa đi ít nhiều. Ý bảo Vọng Giang Nam có thể rời đi. Đến khi Vọng Giang Nam đi, anh xoay ghế nhìn ra bên ngoài. Nơi ánh mặt trời vẫn đang tỏa sáng.
Giấc mơ phải không? Đây là một từ ngữ khiến người ta rung động. Anh cũng từng có một giấc mơ, mà hiện tại thì sao?
Anh vẫn đang cùng một đám người thực hiện giấc mơ của mình. Vận Mệnh không chỉ là một trò chơi, mà còn là kết tinh giấc mơ của rất nhiều người...
****
Lão Lục vẫn luôn trong trạng thái tiến hóa, trong khoảng thời gian này, trong trò chơi rất bình yên, bình yên đến mức không giống như đang chơi trò chơi nữa. Cần luyện cấp thì luyện cấp, cần đi phó bản thì đi phó bản. Muốn đánh nhau thì đánh nhau, muốn buôn bán thì tiếp tục buôn bán. Ngay cả công hội Thịnh Thế bình thường gây thù chuốc oán khắp nơi cũng thành thật mà ngoan ngoãn làm người. Đến nỗi có người khiêu khích cũng không thèm đáp lại. Bình yên như vậy khiến Công Tử U nào đó vốn đã quen với gió tanh mưa máu có chút không quen.
Bởi vì ngứa tay, cũng có thể chán ghét Thịnh Thế, nên có rất nhiều công hội đánh Thịnh Thế. Công Tử U thấy vậy đều tung tăng tung ta đi theo đánh chơi, nhưng Thịnh Thế không ứng chiến, đánh vào đâu cũng không đánh trả. Mắng không lại, đánh không xong, khiến cho mọi người hết hứng thú, đều từ bỏ cả. Có thể với Thịnh Thế tương ái tương sát quen rồi, đối mặt với Thịnh Thế không hề chống cự, Diệp Từ không quen chút nào.
Nếu không phải cô chưa từng liên lạc với ai trong Thịnh Thế, cô thật muốn hỏi Hoa Thương và Khinh Phong rằng, có phải mấy người uống nhầm thuốc rồi không? Sao không có kế hoạch âm mưu gì hết nữa, mấy người biến thành kiểu này làm tôi rất áp lực đó biết không?
Diệp Từ ngồi ở đối diện công hội Thịnh Thế ở Trung Bộ Đại Lục, có đủ loại cảm giác hâm mộ lẫn ghen tị. Quả nhiên có tập đoàn đầu tư không giống nhau, mới vào trò chơi không bao lâu đã có thể xây nên một kiến trúc công hội lớn vậy. Còn mình thì phải xây dựng công hội từ hai bàn tay trắng, vì vậy so ra thật khó khăn cũng keo kiệt hơn người ta nhiều.
Lưu Niên cầm tiếp viện đến gần, đưa cho Diệp Từ. Sau đó ngồi cạnh cô, mỉm cười.
"Sao lại có vẻ mặt như oán phụ vậy? Anh nhớ không làm gì em mà?"
Diệp Từ trừng mắt liếc nhìn Lưu Niên, hừ mũi.
"Anh không cùng một cấp bậc với em, đừng nói chuyện với em"
Lưu Niên nhìn về phía tổng hội của Thịnh Thế, rồi quan sát mấy thành viên của công hội ra ra vào vào. Toàn bộ đều bước nhanh hơn, kiên quyết không liếc về phía Diệp Từ. Anh không nhịn được bật cười.
"Anh nói nha, em mang theo vẻ mặt oán hận ngồi trước cửa công hội nhà người ta, người đi vào rất áp lực đó"
"Đây là nơi công cộng, họ áp lực gì chứ?"
Diệp Từ với việc Thịnh Thế không ứng chiến vẫn rất oán giận.
Lưu Niên đứng lên, hít sâu một hơi.
"Anh có việc nên off, em muốn đi luyện cấp không?"
"Ừm"
Diệp Từ vừa ăn thịt nướng, vừa ném cho Lão Tứ đang chảy nước miếng đầm đìa đứng cạnh mình, trừng mắt nhìn tổng hội của Thịnh Thế.
(*** Vâng, không ai chiến bà chị đi canh cổng nhà người ta...)
"Vậy em cẩn thận chút"
Lưu Niên bất đắc dĩ nhìn Diệp Từ. Tuy rằng anh và cô xác định quan hệ trong trò chơi, nhưng hình như Diệp Từ không quá ham thích loại quan hệ này. Giống như hai người là một đồng đội hợp ý vậy. Ngoài ra, mọi thứ là hư danh mà thôi. Với những gì anh làm, Diệp Từ không hề từ chối, nhưng cũng không đáp lại gì cả. Điều này khiến Lưu Niên không biết cô rốt cuộc đang nghĩ gì, giống như cảm giác đánh vào bông, khiến anh cảm thấy rất nghẹn.
"Được"
Diệp Từ biết Lưu Niên đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực, khiến cô có chút tay chân luống cuống, nhưng không biết phải làm sao giờ. Cho nên, giả vờ như chẳng biết gì cả. Lưu Niên nhẹ nhàng thở dài, rất yếu ớt rồi hạ tuyến. Mà hơi thở của anh như vậy, chui vào lỗ tai Diệp Từ, đánh vào lòng cô khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nếu biết vậy, đâu cần xúc động nói ra "thử một lần thích anh" gì gì đó... Rõ ràng cô không biết gì hết, còn muốn đi thử là sao. Bây giờ thì khiến bản thân đau đầu.
Làm bạn gái của người ta rốt cuộc phải làm sao? Chăm sóc chu đáo? Hỏi han ân cần? Diệp Từ bắt đầu tưởng tượng mình trở thành Đổng Âm yếu ớt dựa vào người Lưu Niên, lập tức nổi da gà toàn thân. Quá ghê tởm đi.
Nhưng là, hình như mình quá bị động thì phải, giống như không làm được chuyện "thử một lần thích anh" thì phải. Nói mà không giữ lời cũng không phải tác phong của cô, mà chuyện này... phải làm sao???
Trong đời trước, cô không có kinh nghiệm đâu, cũng đã từng rối rắm rồi. Nhưng mà tình huống hơi khác, cô cũng quên hết rồi, giờ làm sao lôi ra áp dụng được. Như vậy, hay là mình hỏi Phương Tô Tô? Ha.... Nếu đi hỏi cô ấy chuyện này còn không phải chọc cô ấy cười đến rụng răng?
Diệp Từ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không nghĩ nữa thêm đau đầu. Luyện cấp vẫn là quan trọng nhất.
Vì vậy cô đứng dậy, vươn vai, hướng đến ngoài thành chạy đi.