Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Một tháng không ngắn cũng chẳng dài, mỗi người khác nhau nhìn khoảng thời gian này cũng sẽ khác nhau. Có thể có người gặp rất nhiều chuyện, lại có người chẳng làm nên trò trống gì. Giống như Diệp Từ vậy, cô thuộc loại người thứ hai. Bởi vì cô đến Sơn Mạch Cơ Lạp đã hơn một tháng, bản đồ này khiến người ta khó ở mà. Dù có rất nhiều phó bản loại nhỏ ẩn. Nhưng Diệp Từ đều bỏ qua chạy đến thâm sơn cùng cốc trong Sơn mạch, trừ cấp bậc bò lên bảy mươi lăm ra, chuyện gì cô cũng không làm được.
Manh mối về truyền thuyết rằng đây là nơi khởi nguyên của tộc Tinh Linh đã không có thì thôi... cô cảm thấy rất chán ghét cảm giác phải đi vào thâm sơn kiểu này rồi. Cho nên, sau khi Bạch Mạch mật xong, cô nhảy thẳng lên lưng Lão Lục, bay về Đông Bộ Đại Lục.
Từ Sơn Mạch Cơ Lạp bay về Đông Bộ Đại Lục đến pháo đài số 1 cần sáu tiếng. Diệp Từ ngồi trên lưng Lão Lục mà lòng như lửa đốt.
Sáu tiếng đồng hồ với Thịnh Thế không là gì, họ người đông thế mạnh, không giống Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ là một công hội loại nhỏ. Nếu họ thật sự đánh pháo đài thì công hội sẽ trụ không bao lâu được. Sáu tiếng, Thiên Thiên Hướng Thượng trụ nổi không đây? Tuy rằng Diệp Từ biết có mình cũng không thay đổi được bao nhiêu kết quả, nhưng nếu công hội có chuyện lớn vậy mà cô không về, thì thắng hay bại gì cô cũng cảm thấy tự trách cả.
Sơn Mạch Cơ Lạp đến Đông Bộ Đại Lục không xa mấy, đến biên giới Đông Bộ, lấy một viên hồi thành về đến thành Hồng Hồ, sau đó từ đó bay đến pháo đài số 1, vậy tiết kiệm tầm ba giờ.
Mắt thấy gần đến hang của Liệt Ma, Diệp Từ mới điều chỉnh Lão Lục thành tự phi hành, bấy giờ mới liên lạc với Bạch Mạch và quản lí công hội.
"Hiện tại sao rồi, còn trụ được không?"
"Cũng có thể, nhưng, hơi khó..."
Bạch Mạch không trả lời cô, trả lời cô là Mơ Ước Thân Cao Một Mét Bảy. Giọng nói của cô không mấy lạc quan.
"Sao vậy?"
Diệp Từ hơi nhíu mày.
"Có phải Thịnh Thế chuẩn bị nhiều xe công thành không? Hỏa lực mạnh lắm?"
"Phòng thủ của thành phố rất vững chắc, hơn nữa còn có tháp thủy tinh cung cấp năng lượng. Họ có đánh mạnh hơn vẫn chịu được, huống hồ họ không mang theo nhiều xe công thành, chi là..."
Cô ấy còn chưa nói xong, đã nghe thấy cô ấy hét lên trong kênh.
" Thợ rèn ở khu Tây Thành mau đến đây, phát hiện có người trên trời. Chức nghiệp Chiến Sĩ, Thánh Kị Sĩ, Pháp Sư, Thuật Sĩ. Tầm hai mươi người. Thợ Săn, Du Hiệp, Tư Tế, Đạo Tặc chú ý phòng ngự"
Diệp Từ nghe thấy cô ấy nói xong, lông mày càng lúc càng chau lại. Cô biết Mơ Ước Thân Cao Một Mét Bảy phải lo chỉ huy không thể trả lời mình, đành chat trên kênh chỉ huy.
"Ai đó đừng vội, nói cho tôi nghe có chuyện gì được không?"
"Thịnh Thế không biết đánh từ đâu mấy cái bản vẽ máy bay. Những máy bay này có thể công kích, nhưng không mạnh lắm. Chẳng qua có thật chuyển được người đến nơi muốn đến, sau đó cho người chơi nhảy xuống. Mỗi lần chuyển được ba mươi người. Bây giờ họ nhờ vào cái này nhảy thẳng từ trên trời xuống, khó mà phòng bị được. Vì vậy tuy phòng ngự thành phố vẫn mạnh nhưng chúng ta thì bị giết một đám"
Mọi người đều rất vội vàng, cuối cùng vẫn là Quả Đống dành chút thời gian chat cho Diệp Từ.
Nghe đến chuyện đang xảy ra, Diệp Từ cảm thấy lo lắng. Nhưng cô vẫn phân tích rất bình tĩnh.
"Một máy bay chuyển một chuyến mất bao lâu?"
" Tầm mười phút"
"Ba mươi người đến phòng thủ, trong vòng mười phút giết chết hết không?"
"Có thể là được"
Quả Đống nghĩ, nhưng lúc trả lời có chút không tự tin.
"Chỉ là người chơi công hội mình phân tán, người chơi viễn trình lại hiếm?"
Diệp Từ chỉ ra nguyên nhân mà Quả Đống đang lo lắng, bắt đầu phân tích hiện trường.
"Đúng vậy"
Quả Đống thừa nhận, trong giọng nói rất mệt mỏi. Xem ra đã mấy giờ chiến đấu, cô mệt chết rồi.
"Chúng ta đã thử đánh máy bay, nhưng tốc độ rất nhanh. Ma pháp và đạn pháo cần thời gian chuẩn bị, thường đánh không trúng mới để họ nhảy xuống được"
"Cố lên, tôi sắp đến rồi. Để tôi cho máy bay họ rơi trước"
Diệp Từ cố gắng bay nhanh hơn.
"Thịnh Thế đến bao nhiêu người?"
"Tất cả người chơi trên sáu mươi cấp đều đến, tầm mười vạn người"
Lúc này trả lời là Bạch Mạch, chức nghiệp của anh vốn là Chiến Sĩ. Mới có thể xông thẳng vào cận chiến với địch nên nắm rõ tình hình hơn.
"Em đừng nghĩ dễ vậy, anh cảm giác họ không dễ để em hạ được máy bay đâu"
"Sao vậy?"
"Đoàn tình báo vừa báo cho anh, phát hiện nơi đóng quân của Thịnh Thế có thú cưng phi hành, số lượng rất nhiều. Chưa gia nhập chiến đấu, như đang đợi người nào"
Sắc mặt của Bạch Mạch hơi trầm trọng, trận chiến này đến rất bất ngờ, khiến họ không có thời gian chuẩn bị đầy đủ như đối phương. Đánh lúc này quả là trở tay không kịp, nhân số lại nhiều hơn bên ta vài lần. Tuy là Thiên Thiên Hướng Thượng có thành phố phòng thủ rất mạnh, nhưng áp lực đè xuống nặng tựa Thái Sơn.
"Ý của anh họ chờ em?"
Diệp Từ nhàn nhạt nói, khi này cô đã vào bên trong Liệt Ma Tê. Chưa bay xa, đã thấy năm sáu người bay về phía cô. Cô nheo mắt nhìn người chơi, đây là người chơi phi hành.
Hiện tại Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ có hai người chơi có thể không chiến, một là Thánh Long của cô, một là Kim Nhân Lôi Ưng. Nhưng mấy người đang tiến về phía cô không phải người của Thiên Thiên Hướng Thượng, vậy chỉ còn khả năng là người chơi bên Thịnh Thế.
"Công Tử U, nhận được tin toàn bộ người chơi phi hành của đối phương bắt đầu bay lên"
Giọng nói của Bạch Mạch càng lúc càng nặng nề.
"Em đang ở đâu đó? Nhớ phải cẩn thận"
"Em thấy họ rồi, đừng lo, cứ giao cho em"
Diệp Từ nói xong thì không đáp lại nữa, chăm chú nhìn mấy người chơi trước mặt. Tất cả họ đều có thú cưỡi giống nhau, không phải loại cao cấp như Thánh Long, nhưng vẫn là một loại rất khó chơi- Sư Thứu! Sư Thứu không cùng cấp bậc với Thánh Long, từ cấp bậc đầu tiên phải thấp hơn đến ba bốn cấp so với rồng. Muốn đánh với rồng là không có khả năng, nhưng Sư Thứu lại là sinh vật quần cư, nếu gặp phải ba Sư Thứu trở lên, khi gặp nguy hiểm sẽ có kĩ năng "Hùng Tráng". Kĩ năng này càng nhiều Sư Thứu càng tăng uy lực, trúng phải nó, người chơi phi hành sẽ không thể phản kích. Mà công kích của Sư Thứu sẽ tăng lên.
Cho nên, sau này mở ra không chiến. Mỗi đội ngũ sẽ tìm cách bồi dưỡng một đội Sư Thứu để chiến đấu. Chỉ cần mang đội này ra, không thể giết được người chơi, thì cũng có thể trợ công cho bên mình không ít buff có lợi, đề cao công kích, quả là đáng sợ.
Hiện tại, đón Diệp Từ có sáu, bảy Sư Thứu. Mà trên lưng chúng, người chơi cấp bậc không thấp. Họ có trị liệu, có Tank, có DPS. Xem ra Thịnh Thế suy nghĩ biện pháp đối đầu cô rất kĩ càng. Hiện tại không những muốn bao vây Lão Lục, càng không cho cô sống sót trở ra.
Cầm đầu là một người ăn mặc như chức nghiệp cận chiến. Anh ta dừng lại cách Diệp Từ 5-60m. Theo sau mấy người cũng dừng lại, mở ra mặt nạ phòng hộ, nở nụ cười ha hả với Diệp Từ.
"Công Tử U, không thể tưởng tượng được chúng ta lại gặp nhau dưới tình huống này"
Diệp Từ nhìn đối phương nửa ngày, không nhớ nỗi đối phương là ai. Cô đành phải nói.
"Xin hỏi, anh là ai?"
"Người nổi tiếng quả là hay quên"
Người nọ nghe Diệp Từ nói xong cũng không tức giận.
"Cô từng dạy tôi làm sao có thể cưỡi được Sư Thứu. Lại không ngờ, tôi dùng kĩ năng đánh bại cô nhỉ?"
Diệp Từ dường như nhớ ra người này là ai, nhưng không mấy quan trọng nữa. Quan trọng là anh ta quá ngông cuồng. Diệp Từ hơi cong cong môi.
"Có người nói với tôi rằng, không cần suy nghĩ quá xa xôi, hãy sống ở hiện tại. Có thể đánh bại hay không, nói không thôi không biết trước được"
Diệp Từ không đến đây để tán dóc với Dịch Sơ Liên Hoa. Bắt đầu điều khiển Lão Lục bay lên. Dịch Sơ Liên Hoa thấy vậy cũng không vội vàng, anh đưa tay chỉ huy. Những người chơi lập tức xếp thành hình cánh cung, hình thành một túi bao vây Diệp Từ bên trong. Chỉ đợi Diệp Từ và Lão Lục bay vào.
Đấu nhau với đội ngũ Sư Thứu cũng không phải là không có cách, chỉ là yêu cầu trang bị và thao tác cực chuẩn. Đầu tiên, thú cưỡi phải có trạng bị cao cấp miễn kháng. Như vậy thì khi "Hùng tráng" sẽ không bị dính định thân. Tiếp theo, người chơi phải có thao tác phi hành cực tốt, tốc độ nhanh nhất xóa sạch được Sư Thứu ở trung tâm, vậy thì có thể hạ được buff 50%.
Chuyện như vậy nghe thì rất đơn giản, Diệp Từ vẫn không dám thả lỏng. Lão Lục đã lên cấp bảy lăm, nhưng đối phương đông đảo mà cấp bậc cũng không thấp. Nếu chỉ dựa vào thao tác và phối hợp, Diệp Từ đang trong tình trạng không được trang bị bất cứ gì cho Lão Lục miễn kháng, thật dễ bị đánh trúng.
Vì vậy, hai bên phần thắng cũng chỉ có 50/50. Xem ai may mắn hơn mà thôi. Diệp Từ nhìn thấy đối phương xếp đội hình thành hình cung, cô mỉm cười. Cô luôn tin rằng, may mắn luôn ở bên kẻ không sợ chết. Mà cô, chính là người chưa bao giờ sợ chết kia.