Moore hiển nhiên hết sức hài lòng với câu trả lời của Diệp Từ, ông gật đầu rồi mỉm cười: "Hiện nay mọi người sùng bái vũ lực, người thích đọc sách càng ngày càng ít, nhưng bọn họ đâu biết, sách vở mới là vật môi giới có lực lượng mạnh mẽ nhất trên thế giới."
Dĩ nhiên, Diệp Từ tỏ ra tán thành với cách nói của Moore, Moore nói tiếp: "Đó là thời đại cực kỳ xa xôi, khi đó trên Majia Đại Lục có rất nhiều chủng tộc sinh sống như Nhân Loại, Tinh Linh, Người Lùn, Chu nho, Vong Linh, Thú Nhân, Cự Ma, Địa Tinh, Lang Nhân, Long Tộc..." Lúc Moore kể về các chủng tộc, có thứ tự rõ ràng cứ như đang đọc trên sách ra, xem dáng vẻ ông hiểu rất rõ.
"Vốn những chủng tộc này sống trên Majia Đại Lục mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng chung quy không xung đột lớn lắm, lúc đó Majia Đại Lục cũng có thể hình dung là ‘hòa bình phồn vinh’. Mà tôi khi đó, chỉ là một học đồ Nhân Loại Ma Pháp Sư trẻ tuổi, mới đến 17 – 18 tuổi, giờ nhớ lại, đó thật sự là khoảng thời gian tươi đẹp." Lúc Moore nhớ lại những thứ này, ánh mắt ông hơi híp lại, trên gương mặt hiện ra hào quang kỳ dị, nhìn ra được, đoạn ký ức này rất quan trọng hơn nữa còn rất vui vẻ với Moore.
"Mỗi một Ma Pháp Sư đều có dã tâm, bọn họ đều theo đuổi lực lượng cường đại nhất, vì cường hóa lực lượng của bản thân, bọn tôi phải tăng tinh thần lực và ma lực của mình lên. Điều đó tất nhiên sẽ hao tổn khả năng thừa nhận của cơ thể họ, nên hễ là Ma Pháp Sư đều đặc biệt không khỏe mạnh, ví như tôi." Moore nói đến đây, cười cười, có chút tự giễu. Chẳng qua, Diệp Từ tuyệt đối không cho là vậy, tuy lượng máu của Ma Pháp Sư thấp, nhưng tuyệt đối không đồng nghĩa với việc Moore nói, loại NPC là Boss siêu cấp, lượng máu và lực phòng ngự của ông ấy, cô của hiện tại không thể sánh bằng.
"Ngay khi tôi học tập, luôn đuổi theo lực lượng không ngừng... Tai nạn phủ xuống toàn bộ Majia Đại Lục. Một thanh niên tò mò vô tình đã mở ra phong ấn của Ma vương Naga. Vì thế, cả Đại Lục liền rơi vào dầu sôi lửa bỏng, Đại Thiên Thần kêu gọi mọi người cùng tiêu diệt Ma vương Naga, khi đó tất cả chủng tộc đều buông tha tranh chấp, vì sự tồn vong của tộc mình đầu nhập vào trận chiến thảo phạt Naga. Tôi cũng không ngoại lệ, tham gia vào cuộc chiến kia." Trên mặt Moore dần dần bình tĩnh trở lại, giọng nói bình thản mà ôn hòa, dường như ông đang kể một chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình, không có chút cảm tình dao động. Có điều, Diệp Từ lại cảm nhận được sự tàn khốc, máu tanh trong từng câu chữ bình thản đó.
"Trận chiến này giằng co rất nhiều năm, tôi cũng từ một thiếu niên trưởng thành đến trung niên, cũng từ một học đồ biến thành Đại Ma Pháp Sư, hai bên thương vong vô số, nhưng vẫn bất phân thắng bại. Tôi thì càng lúc càng khao khát lực lượng, càng lúc càng muốn cường đại hơn. Cô nhất định không biết, trong Ma Pháp Sư có một loại Ma Pháp cấm, nó sẽ mang đến năng lực cường đại nhất cho Ma Pháp Sư, nhưng tương ứng, Ma Pháp Sư nhất định phải trả giá một vật." Moore vẫn treo nụ cười nhạt trên mặt, nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa chút đắng chát khó phát hiện ra.
Ma Pháp cấm chỉ được ghi chép trong Chính phủ Biên niên sử, có điều dù là người từng trải qua hai kiếp trong trò chơi như Diệp Từ, thế mà lại chưa từng nghe thấy từ này. Chỉ nghe mỗi từ ma pháp thôi cũng đã biết nó chẳng phải thứ tốt gì. Diệp Từ gật đầu: "Quả thật, trước giờ tôi chưa từng nghe qua từ Ma Pháp cấm này, nó rốt cuộc là gì?"
"Nói trắng ra, chính là Ma Pháp Sư dùng đồ vật của chính mình đổi một thứ với thế giới hắc ám. Thế giới này tuyệt đối công bằng, không ai vô duyên vô cớ đạt được lực lượng cường đại cả, giống như Thợ Săn bọn cô có thể sống thọ hơn người khác, vậy liền không chạy trốn nhanh hơn bọn họ, bất cứ việc gì đều công bình cả." Một tay Moore vuốt nhẹ Pháp trượng, nụ cười trên môi vẫn nhàn nhạt như cũ: "Vì có được lực lượng cường đại, tôi đã trao đổi vài thứ với hắc ám, sau đó, tôi trở thành Đại Ma Đạo Sư duy nhất trên Majia Đại Lục. Tuy ở nơi loạn lạc như chiến tranh, đây chẳng xem là gì, nhưng sự tồn tại của tôi lại mang đến thương tổn cực lớn cho Naga, sau lại tôi cùng chủng tộc Tinh Linh, Người Lùn, Thú Nhân, Cự Ma đánh bại Ma vương Naga, chẳng qua, tất cả mọi người đều phải trả một cái giá cực kỳ thảm khốc. Các chủng tộc này đều mất đi vương giả, mà tôi, bởi vì được thế giới hắc ám che chở, cuối cùng vẫn còn sống, có điều, từ đó về sau, tôi..." Moore nói đến đây dừng lại, không nói tiếp.
Diệp Từ đang nghe hăng say, Moore ngừng đột ngột, điều này không khỏi khiến Diệp Từ sửng sốt, tiếp đó vội hỏi: "Sao thế? Thành chủ Moore, ông có bị thương gì à?"
Nụ cười trên môi Moore trở nên cực kỳ cay đắng: "Không, tôi không bị thương, thậm chí chiếm được lực lượng càng mạnh, nhưng..." Bàn tay cầm Pháp Trượng của ông run lẩy bẩy và rồi đến cơ thể ông cũng run theo, có vẻ ông đang cố gắng hồi phục tâm tình của mình, qua một lúc lâu ông mới bình tĩnh lại, ngắm Diệp Từ, nói với chất giọng cực kỳ bi ai: "Thế nhưng tôi, lại mất đi quyền được chết."
Diệp Từ giật mình, mất quyền được chết, đó chẳng phải sống không bằng chết sao?
Moore dường như có thể nhìn thấu tâm tư Diệp Từ, ông gật đầu từ từ: "Cô nghĩ không sai chút nào, tôi sẽ không chết. Cho dù dùng bất kỳ phương pháp nào, tôi cũng sẽ không chết."
Việc không chết ra vẻ là việc rất nhiều người ao ước, bằng không sẽ không có chuyện Tần Thủy Hoàng khiến năm trăm đồng nam đồng nữ đến Bồng Lai Tiên Sơn ở Hải Ngoại cầu thuốc bất tử, cũng sẽ không có truyền thuyết Hằng Nga trộm uống thuốc bất tử rồi thong thả bay về Nguyệt Cung. Nói tóm lại, bất tử là đều siêu đáng sợ đối với bất cứ ai, tất cả đều không dám đề cập đến. Có lẽ với NPC cũng vậy. Nhưng nếu bất tử thật, sẽ thế nào?
Bất tử liền hạnh phúc?
Không nhất thiết đâu.
Bất tử đại biểu cho việc bạn có thời gian không thể tiêu sài hết, trong cuộc sống dài lâu của bạn, thời gian biến thành một yếu tố không quan trọng nhất nữa, vì nó đã trở thành một thứ đã không còn tồn tại với bạn. Mà bất tử bạn sẽ đạt được thứ gì? Bên cạnh không còn bạn bè, người thân, vì tất cả bọn họ đều sẽ chết. Ngay khi bạn đang sống, bọn họ từng người một cứ thế bỏ rơi bạn, bất kể bạn trải qua bao nhiêu lần, kết quả cuối cùng vẫn thế. Bạn không biết tương lai của bạn, có điều bất luận thế nào, bạn sẽ không chết.
Cứ thế mỗi năm, ngày qua ngày, khi tất cả đồng thoại trên thế giới này đều suy tàn, tất cả sinh mệnh đều biến mất, vậy mà bạn vẫn chưa chết, dù cho toàn bộ thế giới đều diệt vong, bạn vẫn là người duy nhất còn sống sót, điều này đại biểu không phải bạn thành công, ngược lại, đây là một việc thê lương, bi ai vô cùng. Trong cuộc sống mênh mông này, cho đến lúc sau cùng, bạn chỉ còn sót lại một việc, đó chính là sống, hơn nữa chỉ có thể sống.
Kỳ thực, đây là một việc còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Sống hai kiếp, Diệp Từ đã sớm xem nhẹ sự sống cái chết, cô nghĩ cô hiểu sự bi thương của Moore. Giống như kiếp trước cô ngồi trên đỉnh cao nhất đầy hoang vắng của tập đoàn Vinh Diệu vậy, mọi thứ trong mắt đều thành cô độc, hoan thanh tiếu ngữ của người khác không hề liên quan tới mình, trong tay cô trừ cúp của Vận Mệnh ra chẳng còn gì cả. Diệp Từ thậm chí nghĩ, lúc đó chắc cô rất muốn chết, nếu không cô sẽ không lựa chọn buông tay, nếu không cô sẽ không rời đi một cách dứt khoát như vậy.
Có điều, so với cô, nói không chừng Moore càng bi ai hơn, dù sao cô có thể lựa chọn cái chết, nhưng Moore thì sao? Gì cũng chọn không được, gì cũng không làm được, chỉ có thể lưu lại đây trông coi sinh mạng vĩnh viễn không thể chết của mình, tuyệt vọng vô biên vô hạn.
Loại đau khổ này, dù không thể thử, Diệp Từ chỉ suy nghĩ thôi cũng đã cảm thấy toàn thân như đang ngâm mình trong nước đá, rét lạnh thấu xương.
Nhất thời Diệp Từ không thể tìm được từ ngữ an ủi Moore, cô chỉ đành đứng tại chỗ nhìn gương mặt già nua mà lại bi thương của Moore, qua một lúc mới nói từ từ: "Thành chủ Moore, tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tâm tình của ông."
Diệp Từ nói khiến đôi mắt Moore lóe ra chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ cô không nghĩ, bất tử là chuyện rất hạnh phúc à?”
Xem ra, Moore thường xuyên nghe mọi người bàn luận kiểu này, có lẽ nó cứ như đang sát muối lên vết thương của Moore đi, hơn nữa ông còn không thể phát tiết ra ngoài, đúng là rất thống khổ.
Diệp Từ lắc đầu: "Sao bất tử lại là chuyện rất hạch phúc được, bất tử phải là chuyện đau khổ nhất trên thế giới này mới đúng. Một người nếu ngay cả quyền được chết cũng bị tước đoạt, vậy đại biểu cho người đó sẽ mãi sống trong cô độc, trong cuộc sống người đó sẽ không có hi vọng, sống một trăm năm có lẽ người nọ sẽ vui vẻ, nhưng đến một nghìn, hai nghìn năm đâu? Đến lúc đó, tôi nghĩ những thứ như tiền tài, quyền lực, năng lực… đều trở thành cát bụi cả rồi."
Moore im lặng nhìn Diệp Từ thật lâu, có vẻ ông đang xem tâm tư trong câu nói của Diệp Từ là thật tình hay giả dối, hoặc ông chỉ đang suy tư ý tứ trong câu nói của cô. Qua một lúc, ông nở nụ cười nhẹ nhỏm: "Rất tốt, Tinh Linh, cô đúng là người có khả năng giúp đỡ tôi nhất."
Nhiệm vụ tới, vòng vo thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng vào bộ phận trọng điểm, Diệp Từ lập tức khom lưng hành lễ, một mực cung kính với Moore, nói: "Thành chủ Moore, tôi sẽ là người bạn chân thành của ông, chỉ cần có việc cần tôi, tôi nhất định sẽ làm hết sức."
Đối với biểu lộ của Diệp Từ, Moore hết sức hài lòng, ông gật đầu: "Rất tốt, Tinh Linh, rất tốt!" Nói rồi, Moore đứng lên, tuy ông rất gầy, nhưng lại cao lớn hơn tưởng tượng của Diệp Từ rất nhiều, ông bước từng bước chậm rãi tới trước mặt Diệp Từ, vừa đi, cây Ma Trượng vừa phát ra tiếng dòng điện xèn xẹt, Diệp Từ biết, đó là tiếng phát ra sau khi tinh thần lực cường đại của Đại Ma Đạo Sư bị va chạm. Kiếp trước, Diệp Từ làm Đại Ma Pháp Sư, ma lực và tinh lần cao ngất khiến người ta phải ngưỡng vọng của cô có thể mang đến hiệu quả này cho Bảo Thạch của Ma Pháp Trượng. Lúc cô bước đi, Bảo Thạch trên Pháp Trượng sẽ có hiệu quả như dòng điện xẹt qua của Moore, đương nhiên, so với Moore, kiếp trước chút hiệu quả này của Diệp Từ thật sự là một trời một vực.
Moore đi tới trước mặt Diệp Từ, đưa ra một cánh tay khô quắt, trong lòng bàn tay ông bỗng nhiên nổi lên quang mang màu trắng trong suốt, ông giao nó cho Diệp Từ, nói: "Đây là Tinh Linh Ma Pháp của tôi, cô theo nó, đi tìm cách chết cho tôi."
Diệp Từ ngây người, nhìn Tinh Linh Ma Pháp trong tay không nói gì.
Moore nhìn thấu Diệp Từ do dự, ông giơ tay lên, nhẹ vỗ vỗ vai Diệp Từ: "Tinh Linh trẻ tuổi, giúp tôi đi, tôi đã sống quá lâu, nếu cô có thể tìm ra phương pháp làm tôi chết, tôi nhất định sẽ thưởng cô phần thưởng hậu hĩnh nhất."
Diệp Từ suy nghĩ một hồi, cúi người xuống, hành lễ Moore: "Thành chủ Moore, ông là một người đáng được tôn kính."
"Tôi biết trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi, nếu cô có thể tìm ra cách chết cho tôi, tôi sẽ nói cho cô tất cả đáp án." Moore nói xong xoay người lại, bước chầm chậm tới ngai vàng, vừa đi giọng nói khổ sở của ông vừa truyền lại: "Người đáng tôn kính? Không, Tinh Linh trẻ tuổi, đợi đến lúc cô biết đáp áp, cô sẽ không cho là thế."
Diệp Từ lại trả lời: "Thành chủ Moore, trên thế giới này không có việc đúng tuyệt đối, cũng không có việc tuyệt đối sai, đúng đắn hay sai lầm, quang minh hay tà ác, đều xem từ góc độ lịch sử mà thôi. Dù cuối cùng lịch sử cho ra đánh giá là gì, ông quả thật là một vị đáng được kính trọng."
"Dù cho có một ngày tôi đứng ở phe đối lập, tôi là kẻ địch của cô, cô cũng sẽ nói vậy?” Moore dừng bước, chợt quay đầu nhìn Diệp Từ, ánh mắt của ông sáng lấp lánh, lóe ra quang mang lạnh lẽo lòng người.
“Đúng thế, dù cho có một ngày ông trở thành kẻ địch của tôi, tôi cũng sẽ nói như vậy." Diệp Từ mỉm cười: "Chính bởi vì ông đáng được tôn kính, nếu có một ngày, chúng ta đứng trên chiến trường phe đối lập, tôi ra tay cũng sẽ không lưu tình, tôi nghĩ, đây là lòng kính trọng lớn nhất đối với ông."
Moore bỗng nhiên cười ha hả, trong giọng nói hiện lên sự vui vẻ đã lâu không thấy: "Rất tốt, rất tốt, Tinh Linh trẻ tuổi, cô là Tinh Linh thú vị nhất tôi từng gặp, trừ Doll ra. Thôi, nếu có ngày chúng ta ở hai phe đối lập, tôi nhất định sẽ cho cô cơ hội, để cô thể hiện lòng kính trọng của cô cho tôi."
"Cám ơn."
"Nếu… cô có thể sống sót mang thứ tôi cần về, Tinh Linh trẻ tuổi, tôi sẽ kể cho cô biết một số chuyện về Doll, tôi nghĩ, cô sẽ cảm thấy hứng thú." Moore không nhìn Diệp Từ nữa, chậm rãi đi đến chỗ ngai vàng.
Tin tức về Tinh Linh Vương Moore!
Diệp Từ giật mình, thực sự là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”, cô đã tìm tin tức liên quan tới Tinh Linh Vương rất lâu rồi, chẳng qua rất nhiều đều chỉ nhắc tới trong tư liệu, đến lúc này, cô vẫn chưa tìm được tin tức liên quan trực tiếp nhất về Tinh Linh Vương Doll. Hiện tại Moore cư nhiên nguyện ý kể cô nghe, tuy phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới đạt được, nhưng ít nhiều đã có hi vọng.
"Cô có thể đi rồi." Moore đứng trước ngai vàng, không quay đầu lại, chỉ phất phất tay về phía Diệp Từ. Diệp Từ lập tức hành lễ rồi ra ngoài. Cô xem xem Tinh Linh Ma Pháp trong tay, tuy đây chỉ là vật phẩm nhiệm vụ, có điều lại là thứ có thể trang bị trong ô vật phẩm. Ưu điểm tốt nhất của vật này chính là có thể đề cao công kích ma pháp 35%, mặc dù Diệp Từ là Thợ Săn, nhưng rất nhiều kỹ năng đều thuộc về ma pháp, nên vật này coi như hữu dụng với cô, chỉ là không hữu dụng bằng tặng cho Pháp Sư mà thôi.
Đem Tinh Linh Ma Pháp để vào ô vật phẩm, Diệp Từ chỉnh sửa lại một chút những vật phẩm khác trên người, dự tính đi Bắc Đại Lục.
Nhưng cô còn chưa rời khỏi tòa thành của Moore, Diệp Từ đã bị Rada cản lại. Lúc này Rada có vẻ không giống lúc thường lắm, nụ cười thân mật của ông nhiều chút thâm ý Diệp Từ vô pháp đoán được. "Công Tử U tôn kính, cô phải đi rồi à?”
Diệp Từ quan sát Rada từ trên xuống dưới một lượt, không biết ông ấy xuất hiện trước mặt cô hỏi câu này là có ý gì, chẳng qua ôm tư tưởng chỉ cần là NPC nên tận lực đừng đắc đội, Diệp Từ vẫn thành thật trả lời: “Vâng, Rada tiên sinh, tôi nghĩ tôi lại bắt đầu chuyến hành trình dài rồi."
"Ha, đây là việc thật đáng hâm mộ, phải biết rằng tôi trông mong cỡ nào có một ngày cũng có thể đi khắp tứ phương như cô." Rada nở nụ cười, trong nụ cười đó có chút nịnh nọt.
Diệp Từ gật đầu, cùng Rada giao tiếp luôn khiến cô cảm thấy một loại cảm giác không quá tự tại, trực giác của cô nói cho cô biết, người này không phải là đối tượng dễ trêu chọc, biện pháp tốt nhất là nên né tránh. "Rada tiên sinh nếu không có chuyện gì, tôi tạm đi trước, tôi rất mong đợi lần gặp tiếp theo của hai ta."
"Tôi có một việc khá nhỏ muốn làm phiền cô, không biết cô có nguyện ý giúp tôi làm trong lúc đang đi chuyến lữ hành dài của mình không?" Rada thấy Diệp Từ phải đi, cũng không hàn huyên nữa, trực tiếp nói thẳng.
“Là có việc gì? Nếu tôi có thể giúp, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp ông." Mặc dù Diệp Từ hết sức kiêng kỵ với nhân vật như Rada, nhưng không đến mức trở mặt, huống chi Rada còn là Thị Trưởng Hắc Nê Thành, sau này cô còn có rất nhiều thứ cần hợp tác với ông, vì thế đối với Rada, Diệp Từ vẫn hết sức khách khí.
"Vậy thì tốt quá rồi, tôi có một bà con xa ở tiểu trấn Rafah trên Mogumier Bình Nguyên kinh doanh Tiệm Tạp Hóa, nếu ngày nào đó cô đi ngang qua, nhờ cô đưa phong thư và thứ này cho người ấy." Rada lấy ra một chiếc túi đã được buộc chặt miệng và một phong thư giao cho Diệp Từ.
Hóa ra chỉ là một nhiệm vụ chạy chân, không có gì đáng ngại, Diệp Từ thở hắt ra một hơi, cảm giác thần kinh cô căng quá. Vì vậy đã đáp ứng Rada, nhận lấy chiếc túi và lá thư. Lá thư dùng lửa dán lại, vô pháp mở, vật trong túi cứ vang lên những tiếng rè rè, tuy Diệp Từ không thể mở ra nhìn bên trong chứa gì, nhưng âm thanh nghe như tiếng bảo thạch. Cô không nghĩ nhiều, đồng ý.
Mogumier Bình Nguyên tại Bắc Đại Lục, thật ra cách Bí Ngân Mạch Khoáng mà Diệp Từ muốn thăm dò không xa, Diệp Từ thậm chí nghĩ, nếu có thể tới kịp, cô nhân tiện đi vòng qua một chuyến cũng không phải không thể.
Chào Rada, Diệp Từ liền đi về phía bến tàu ngoài Hắc Nê Thành, chỉ là cô không hề phát hiện Rada nhìn cô từ đằng xa, bên môi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Dựa theo tính toán của Diệp Từ, giờ cô muốn đi Bắc Đại Lục, chỉ cần lên thuyền liền chẳng tốn nhiều thời gian, cô có thể đến Bắc Đại Lục rồi. Ngay lúc đến bến tàu, Diệp Từ bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Cập Thì Vũ.
"Công Tử, việc có chút rắc rối."
Cập Thì Vũ nói tới việc nọ tự nhiên là việc về Bí Ngân Mạch Khoáng, anh vừa nói xong, trong lòng Diệp Từ không khỏi căng thẳng, lẽ nào đã có người mở được nhiệm vụ khóa? Không thể nào, tất cả nhiệm vụ duy nhất chỉ có mỗi mình cô - người đang làm nhiệm vụ liên hoàn mới có thể mở khóa, những người khác tuyệt đối không có khả năng. Nếu không phải việc này, vậy là việc gì?
"Có gì không ổn? Có người mở ra nhiệm vụ khóa rồi?"
"Tôi cảm thấy có chuyện còn không ổn hơn chuyện kia nữa." Thì Vũ thở dài một hơi, anh không nói đùa, anh thật sự cảm thấy như thế.
"Ha?" Này càng khiến Diệp Từ nghi hoặc, cư nhiên còn có chuyện không ổn hơn chuyện nhiệm vụ khóa bị mở?
"Thiết Huyết Công Hội phái không ít Đạo Tặc tới gần Bí Ngân Mạch Khoáng điều tra, người của chúng ta suýt bị phát hiện mấy lần, không chỉ thế, bọn họ còn phái không ít Thợ mỏ tới khai hoang." Cập Thì Vũ có chút buồn bực, việc này thực sự rất uất ức, đây rõ ràng là đồ của Thiên Thiên Hướng Thượng, Thiết Huyết Công Hội mỗi ngày đều tới làm như nơi đó của họ không bằng, thật sự rất không thoải mái!
Đào mỏ? Diệp Từ nhíu mày, tuy cô biết, nhiệm vụ mở không ra, Bí Ngân Mạch Khoáng tuyệt đối sẽ không mở, nhưng trong Vận Mệnh và thế giới thật có rất nhiều thứ tương đồng. Như mỏ khoáng sản vậy, mặc dù bây giờ Thợ Mỏ không thể đào ra Bí Ngân, nhưng vùng mỏ bị bọn họ đào sẽ không tái sinh trong thời gian ngắn, nếu bọn họ đào quá nhiều, ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến sản lượng của Bí Ngân Mạch Khoáng, đây chính việc Diệp Từ tuyệt đối không muốn trông thấy.
"Đây còn chưa xem là gì, còn có việc càng khiến tôi nhức đầu." Cập Thì Vũ thở dài một hơi, thoạt nhìn vẫn còn việc phiền lòng hơn.
"Còn gì nữa?" Diệp Từ nắm tóc, cô hiện tại có chút cảm giác con rận sinh nhiều nên không sợ ngứa nữa, dù gì hiện giờ việc phiền lòng của cô đã không ít, nhiều hơn cũng chẳng sao.
"Không biết Thiết Huyết Công Hội để lộ tiếng gió hay sao, mấy ngày gần đây, đoàn tình báo của chúng ta toàn nói, các Đại Công Hội đều phái người tới gần chỗ Bí Ngân Mạch Khoáng của chúng ta đào mỏ, giờ chỗ đó đã thành khu đào mỏ khí thế ngất trời luôn rồi." Cập Thì Vũ càng nghĩ càng ghét, sao mới một hồi liền biến thành chuyện không thể cứu vãn thế này?
Kháo, một Thiết Huyết cư nhiên còn chưa đủ, các đại công hội đều vô giúp vui, thật đúng ngàn người chia sẻ một bát canh a! Diệp Từ nhíu nhíu mày, sau đó cô cũng bình thường trở lại, thật ra cũng không phải không tốt, mặc dù sẽ tổn hại một chút khoáng thạch, nhưng chỉ cần không phải Bí Ngân Mạch Khoáng liền không sao. Chiến tranh về tình báo Diệp Từ đều có thể làm ra, sao các đại công hội lại không có được, vì vậy Thiết Huyết Công Hội vừa có chút động tĩnh, các đại công hội khác theo vào cũng chẳng kì quái.
Giai đoạn này của Vận Mệnh, là lúc quần hùng tranh chấp, gặp đến chuyện tiền nong ai ai cũng muốn tranh đoạt, đây là việc bình thường. Cô cười cười: "Được rồi, vậy cũng khiến cho người của công hội chúng ta cũng qua đào mỏ đi."
"Hả?" Cập Thì Vũ sửng sốt một chút, anh không hiểu được ý đồ của Diệp Từ: "Ý của cô là?"
"Việc này các Công Hội đều tham dự, nếu chỉ có chúng ta không tham gia không phải có vẻ rất đặc thù à? Hơn nữa, giờ tôi chưa mở nhiệm vụ khóa ra, bọn họ tuyệt đối không thể đào được Bí Ngân, mặc dù sẽ tổn thất chút quy mô khoáng thạch, chẳng qua dùng quy mô này đổi lấy các công hội nhận thức ở đây không có giá trị gì vẫn rất đáng giá. Lấy quy mô của chúng ta, dù mở được mỏ Bí Ngân chúng ta chưa chắc bảo vệ được, không chỉ mỗi Thịnh Thế sau này sẽ vào, đối mặt với các công hội ở Đông Đại Lục bây giờ chúng ta cũng không bảo vệ được. Cho nên, thừa dịp chúng ta tu thân dưỡng sức cũng khiến bọn họ triệt để xóa bỏ ý niệm về nơi này trong đầu, cũng giúp đỡ chúng ta không ít." Tuy Diệp Từ không cam lòng, có điều vào lúc này phải chịu chút thiệt, mới đổi được cái lợi càng lớn. Đây là điều nhất định.
Nghe Diệp Từ phân tích, Cập Thì Vũ gật đầu: "Ừ, cứ làm như vậy, tôi đi phân phó cho mọi người."
"Đúng rồi, còn có Nhất Thụ Khai Hoa, bảo anh ta luyện kỹ năng nhanh lên, tôi cần anh ta tấn cấp đến Địa Tinh Công Trình Sư trong thời gian ngắn nhất."
Địa Tinh Công Trình Sư có thể chế tạo máy móc công thành, điều này ai ai cũng biết, bản vẽ chế tạo máy móc công thành tất nhiên không dễ kiếm được, đặc biệt tại level bây giờ, bản vẽ máy móc công thành căn bản chưa được sản xuất. Vì thế, các đại công hội vẫn chưa bồi dưỡng Địa Tinh Công Trình Sư, họ chỉ là thành phần bổ sung mà thôi, không chú trọng đầu tư.
Cập Thì Vũ còn rất hiểu Diệp Từ, nếu Diệp Từ yêu cầu làm thế ắt phải có chỗ hữu dụng, nên anh không hề hỏi lý do trực tiếp đồng ý.
Tắt cuộc đối thoại với Cập Thì Vũ, Diệp Từ trầm mặc đứng trên bến tàu ngoài Hắc Nê Thành. Xem ra Bí Ngân Mạch Khoáng ở Đông Đại Lục bị người theo dõi rồi, để bù lại tổn thất bên Đông Đại Lục, dù phải trả bao nhiêu đại giới, cô nhất định phải chiếm được Bí Ngân Mạch Khoáng ở Nam và Bắc Đại Lục.
Đang miên man suy nghĩ, từ đằng xa Diệp Từ nhìn thấy đội thuyền cực lớn lái tới bến cảng. Mà lúc này, đám đông lúc nãy còn tụ tập, nhàm chán ngồi xổm bên bến tàu nay đã đứng lên, trong nhóm bọn họ có game thủ Đông Đại Lục cũng có game thủ Bắc Đại Lục, toàn bộ đều vọt tới bến tàu.
Xem ra những người này đều đi Bắc Đại Lục.
Vừa rồi, khi Diệp Từ đi dạo quanh Hắc Nê Thành, phát hiện một Tài Phùng Điếm chuyên bán áo choàng, bên trong bày bán đủ loại áo choàng, chỉ cần khoác lên, sẽ che hết các thuộc tính của game thủ như giới tính, trang bị và nhân vật, là một trang bị ẩn thân rất tốt, hơn nữa áo choàng chính là áo khoác ngoài, chỉ có vai trò làm trang sức, không hề chiếm ô trong khung trang bị của game thủ, tiện cho mang theo. Tài Phùng Điếm thoạt nhìn vừa mới bắt đầu kinh doanh áo choàng, chí ít trước Diệp Từ chưa có game thủ nào mang áo choàng này hành tẩu, thế mà bây giờ đã có không ít game thủ đều mang áo choàng.
Áo choàng là thứ tốt, chẳng qua ở Đại Lục đối địch, nó không thể che ánh sáng đỏ trên người game thủ, dù mặc áo choàng, ẩn tàng thuộc tính trang bị và cả vẻ ngoài, chỉ cần bạn ở Đại Lục đối địch, bạn không thể che dấu thân phận trận doanh đối dịch của mình. Chẳng qua Diệp Từ có Kim Châm Lừa Gạt , dựa vào hai vật này hành tẩu trên các Đại Lục liền dễ dàng không ít.
Diệp Từ đội mũ áo choàng lên, che gương mặt của mình, đi theo một đám game thủ đi tới phía chiếc thuyền. Bên thuyền có mấy người đang giao tiền, nộp 200 kim tệ xong, Diệp Từ bước lên chiếc thuyền gỗ to lớn.
Đoàn thuyền có thể đi lại từ bến tàu Hắc Nê đến bến tàu Dorami không nhiều, chủ thuyền và thủy thủ đều là NPC trung lập, chủng tộc đa dạng, có điều bọn họ sẽ không công kích bất kỳ game thủ nào, cứ như đang làm công ăn lương vậy, thủy thủ và chủ thuyền đều kiếm sống nhờ số tiền trung gian của việc bán vé tàu.
Mỗi ngày có khoảng ba bốn chiếc thuyền từ bến tàu Hắc Nê đến bến tàu Dorami, tuy không nhiều, nhưng lượng game thủ đông đảo, đủ để bọn họ kiếm đầy.
Diệp Từ ngồi bên mép trên boong thuyền, dựa thân vào một thùng gỗ trong góc, phủ kín áo choàng, để bản thân hoàn toàn giấu trong lớp áo. Người mặc áo choàng có đến mười mấy game thủ, vì thế, Diệp Từ mặc áo choàng cũng không nổi bật, chỉ như một game thủ thông thường.
Thuyền đi rất nhanh, có lẽ chỉ cần một giờ liền có thể tới eo biển giữa hai Đại Lục, đến Đại Lục đối phương. Chẳng qua, vùng biển này không hề yên ổn, thường xuyên gặp phải sóng lớn. Đội thuyền di chuyển bình ổn khoảng hai chục phút, Diệp Từ nghe thấy tiếng thủy thủ hét, phía trước có sóng lớn, cô không quá để ý, dù gì trên biển gặp lốc xoáy cũng là chuyện cực bình thường trong Vận Mệnh. Dù sao đây là trò chơi có độ mô phỏng chân thật cao, chuyện sẽ xảy ra trong cuộc sống thực tế, trong game cũng sẽ xảy ra.
Diệp Từ vẫn ngủ như trước, tốn một giờ mà không ngủ thật sự rất đáng tiếc.
Giữa lúc Diệp Từ đang ngủ thoải mái, bỗng nhiên con thuyền lay động kịch liệt, trọng tâm cô bất ổn, dĩ nhiên cứ thế bị quăng tới mép thuyền! Diệp Từ cả kinh bản năng đưa tay chụp thứ gì đó, cư nhiên bắt được một sợi dây thừng cực thô, cô nhanh chóng quan sát bốn phía, chỉ thấy toàn bộ game thủ đều lăn tới boong thuyền, con thuyền run rẩy không ngừng trong gió. Thoạt nhìn, cơn bão hôm nay hơi lớn.
Diệp Từ chợt nhớ tới một việc, kiếp trước, hình như cũng xuất hiện thuyền đang đi trên biển gặp phải bão táp, sau đó cả thuyền bị phá hủy, game thủ rơi xuống biển sâu. Chẳng qua, xác suất cực kỳ nhỏ, trong 10 năm kiếp trước, chỉ xuất hiện 3-4 lần mà thôi, lẽ nào, hôm nay cô liền gặp phải?
Cô đang nghĩ, lại một cơn sóng đánh tới, nước biển mặn chát lập tức thấm ướt y phục của game thủ, thậm chí có không ít game thủ đã bị đánh rơi xuống biển.
"Sẽ không thật sự phải rơi xuống đi..." Diệp Từ rùng mình một cái, tự mình lẩm bẩm, có điều lúc này một cơn sóng lại tới nữa, moi thứ đổ ập xuống đều là nước biển.
Diệp Từ nắm chặt dây thừng, cô nhìn lại, nếu game thủ rơi vào trong biển gặp được nham thạch hoặc mảnh gỗ nhọn vẫn tương đối an toàn, nhưng bất hạnh gặp phải vật đáng sợ gì đó, e rằng sẽ chết rất xấu xí.
Cơn bão càng ngày càng lớn, thuyền trưởng và thủy thủ dù đã liều mạng nghĩ biện pháp, nhưng xem ra không đáng tin. Diệp Từ lãnh tĩnh, thời khắc này cô không thể tự loạn trận tuyến, cô nhất định phải dùng lý trí lãnh tĩnh nhất phân tích tình huống bây giờ, mới đảm bảo một cách lớn nhất bản thân không mắc lại ở vùng biển này.
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thui, từ tình huống hiện tại xem ra, nếu muốn trông cậy cơn lốc dừng lại trước khi chiếc thuyền vỡ tan là đều không thể. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Từ vẫn thở dài một hơi, cái miệng ăn mắm ăn muối của cô nói trúng phốc, không ngờ xác suất sự kiện lật thuyền rơi xuống nước siêu thấp lại bị cô gặp phải ngay đúng lần đầu tiên đi thuyền, rốt cuộc cô xui xẻo đến mức nào đây, hệ thống có cần kì thị đến thế không?
Tuy trong lòng bi phẫn không thể tả nổi, chẳng qua Diệp Từ vẫn chưa buông ý định đành mặc kệ cứ thế bị rơi, chết không minh bạch.
Đầu tiên phải bảo đảm an toàn của mình, hai tay Diệp Từ nắm dây thừng, quấn từng vòng quanh hông, cố định cô và sợi dây lại, xem như cố định cùng chiếc thuyền, chỉ cần cô không chủ động chặt đứt dây thừng, trước khi tàu chìm vẫn khá an toàn.
Thứ hai, cô phải nghĩ biện pháp, trước khi tàu chìm, tìm được một chỗ tốt để rơi xuống, xung quanh không có các loại “hung khí” như nham thạch hay tấm ván gỗ nhọn hoắc…, sau đó chặt đứt dây thừng, rơi vào trong nước, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tâm bão.
Tạm thời chỉ có hai việc này, có điều muốn làm được hai việc đó cũng không dễ.
Dây quá lớn, buộc trên người lỏng lẻo, cuối cùng Diệp chỉ đành nắm chặt dây thừng, toàn thân lắc lư kịch liệt theo tàu, cô như một chiếc lá lụi tàn theo cơn gió, bị thổi bay tới bay lui, tìm không được nơi ngừng. Bây giờ mưa to gió lớn, Diệp Từ suýt nữa bị thổi bay xuống nước rất nhiều lần, chẳng qua nhìn các loại "hung khí trí mạng" bên dưới, Diệp Từ cuối cùng vẫn không dám buông tay.
Đại khái cứ lắc lư trong mưa gió năm phút, Diệp Từ nghĩ đây chính là thời khắc cô chật vật nhất kể từ khi tham gia game. Cô chợt nghe âm thanh ken két xuất hiện trong cơn bão, cô nhìn lại, mới chỉ nhìn, ngực bỗng nhiên trầm xuống. Chiếc thuyền lớn đã xuất hiện vết nứt, chỉ sợ không chịu được lâu nữa, thủy thủ trên thuyền đã bắt đầu nhảy xuống.
Xem ra, cô không thể tiếp tục như vậy, Diệp Từ hạ quyết tâm, không quản bên dưới mặt nước có gì, chỉ cần nhảy xuống là được.
Chẳng qua, dường như ông trời không cho cô cơ hội này, ngay lúc Diệp Từ đợi thời cơ thích hợp, thân tàu bỗng nhiên vỡ vụn, cô trực tiếp bị quăng xuống nước không chút lưu tình. Thẳng đến lúc cô rơi xuống, Diệp Từ rất muốn mắng chửi, đây đều là chuyện gì nha!
Nước biển lạnh băng tập kích cô, Diệp Từ giùng giằng nghĩ nhanh chóng rời khỏi, vì thân tàu vỡ vụn văng tung tóe sẽ gây nên vòng xoáy nước, vòng xoáy này sẽ kéo tất cả mọi thứ theo, nhưng cô chưa kịp rời đi, chỉ cảm thấy sau gáy chợt đau đớn, cả người rơi vào bóng tối...