“Còn có chuyện gì?” Diệp Từ quay đầu nhìn Liễu Sơ Cuồng không rõ vì sao anh gọi cô lại, cô cảm thấy không còn chuyện gì để dong dài với anh nữa.
“Còn một vấn đề cuối cùng tôi muốn hỏi cô?” Liễu Sơ Cuồng nhìn Diệp Từ, ánh mắt thật chân thành, không hề có sự tính toán và khôn khéo của một thương nhân.
Sự chân thành đó khiến Diệp Từ cảm thấy không quen: “Anh nói đi.”
“Nếu không có Thiên Sơn Tà Dương, cô có hợp tác với tôi hay không?”
Quả nhiên, anh ta vẫn nghi ngờ động cơ của cô, có điều đã đến bước này, dù động cơ là gì, đã không còn quan trọng. Diệp Từ nở nụ cười: “Đương nhiên có.” Quả nhiên cô thấy Liễu Sơ Cuồng giật mình nhướng mày, cô nói từ tốn: “Giá cả anh ra tôi rất hài lòng. Hợp tác với ai không trọng yếu, chỉ cần giá cả hợp lý, ai cũng có thể.”
“Thiên Sơn Tà Dương cũng thế?”
“Anh ta thì khác.” Diệp Từ nhếch môi: “Tôi chưa bao giờ có cảm tình với người từng hại mình, huống chi trong Đông Đại Lục đâu phải chỉ mỗi Thiên Sơn Tà Dương có tiền, đúng không?”
Đáp án quá tốt. Ít nhất nó tốt với Liễu Sơ Cuồng, anh không cần lo sợ việc hợp tác hôm nay, sẽ thành công cụ để Công Tử U uy hiếp mình. Đúng vậy, đối với Công Tử U và anh, đây chỉ là một cuộc giao dịch bình thường, anh ra giá, cô hài lòng, chỉ thế thôi.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.” Diệp Từ xoay người, mở cửa, bước nhanh rời đi.
Cô nghe thấy bước chân mình dẫm đạp lên cầu thang, phát ra tiếng vang đặc thù, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Thiên Sơn Tà Dương, ân oán của chúng ta, lần này hẳn là kết thúc rồi. Một năm cừu thị, sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Tuy không phải chính tay cô xử lí anh ta, nhưng để anh thua trong tay Liễu Sơ Cuồng, sẽ tốt hơn rất nhiều. Bởi vì anh sẽ càng thảm bại, mà cô vì thế sẽ càng vui vẻ.
Về phần Đổng Âm và Dịch Thương, Diệp Từ nghĩ tới hai cái tên đó, không biết vì sao cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Có lẽ, mọi thứ đã phai nhạt theo thời gian.
Tuy không cố ý thương tổn gia đình bọn họ, chỉ tiếc hai người phải trả giá cho sự lựa chọn sai lầm của mình.
“Giải quyết ổn thỏa chưa. Em về công hội đi, có rượu đấy.” Giọng nói Bạch Mạch truyền tới.
“Em không thích uống rượu.”
“Nhưng anh nghĩ hôm nay em nhất định phải uống.”
Bạch Mạch nói không sai. Diệp Từ nghĩ, hôm nay cô nhất định phải uống rượu, bởi vì không uống thì không thể lắp đầy tâm tình trống rỗng của mình.
Hôm nay là ngày không thích hợp cho sự tịch mịch. Cũng không phải là ngày thích hợp một mình.
Lúc Diệp Từ về Trụ sở công hội, đâu đâu cũng là người. Không chỉ có người, toàn bộ vật phẩm trang trí đón năm mới đều được quản lý công hội lôi ra, trời tối dần, xung quanh ngập tràn ánh đèn đủ sắc, làm đui mù cả ánh mắt của cô.
Đứng trước cửa Trụ sở công hội, nhìn đoàn người tụ năm tụ bảy, nhìn những ngọn đèn rực rỡ, nhìn không khí ồn ào náo nhiệt. Không biết vì sao, tâm tình luôn bình lặng của cô đột nhiên kích động.
“Hội trưởng, cô về rồi à.” Một thanh âm thanh thúy lôi kéo cô ra khỏi mạch cảm xúc, cô tập trung nhìn, là một cô gái lạ, xem trang bị kém cỏi trên người rõ ràng cấp bậc không cao, nhưng gương mặt cô lại tràn đầy niềm vui với mọi người xung quanh.
“Ừ, tôi đã về.” Nhìn nụ cười của cô ấy, Diệp Từ cũng nhịn không được cười theo, cô thậm chí nghĩ, đối diện với đứa nhỏ này, nếu cô không cười, đó là một việc hết sức quá phận.
“Nhanh lên, nhanh lên. Đại hội trưởng để lại cho cô loại rượu tốt nhất đấy, nói phải đợi cô về mới được khui nắp.” Gương mặt cô tươi rói, như nhặt được bảo bối nổi tiếng khắp thiên hạ, kéo tay Diệp Từ đi vào Trụ sở công hội.
Diệp Từ cứ thế mặc cô lôi đi, đi về nơi tập trung nhiều người nhất. Kỳ thật, cô không hề biết cô gái đó là ai, nhưng không biết vì sao thân thể lại cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là do đâu?
“Hôm nay cô rất vui vẻ?” Diệp Từ đi theo cô, nhìn mái tóc đen nhánh phấp phới bên vai cô ấy, nhịn không được hỏi.
“Sao? Hội trưởng, cô đang nói chuyện với tôi à?” Cô gái đó có vẻ nghe ra Diệp Từ đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ nói gì, vì thế đứng lại, quay đầu nhìn Diệp Từ, vẻ mặt hiếu kì.
Diệp Từ hơi hơi sửng sốt, rồi lặp lại lần nữa: “Tôi nói, hôm nay cô rất vui vẻ à?”
“Đương nhiên, hôm nay là ngày tôi vui nhất kể từ khi vào công hội Thiên Thiên Hướng Thượng.” Gương mặt hưng phấn như đang tuyên thệ của cô in sâu vào tâm trí Diệp Từ.
“Vì sao?” Diệp Từ không rõ, vì sao hôm nay lại vui vẻ?
“Vì sao?” Cô gái nhìn Diệp Từ cứ như đang nhìn một con quái vật: “Hôm nay là công hội chúng ta đoạt first kill a hội trưởng, chẳng lẽ cô không vui?”
Diệp Từ chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không biết cô nên nghĩ gì, hay nên làm gì, chỉ ngây ngốc hỏi: “Nhưng cô không tham gia first kill hôm nay, vì sao lại vui được?”
Câu hỏi này rất đả kích người khác, nhưng cô gái đó lại không cảm thấy có gì không ổn, nghiêng đầu suy ngẫm, rồi chân thành nói: “Tuy không tham dự, nhưng tôi là người của Thiên Thiên Hướng Thượng, Thiên Thiên Hướng Thượng được first kill, tôi chỉ vừa lúc là thành viên của công hội đó, trên thế gian này làm gì có chuyện may mắn như thế, tuy bây giờ cấp bậc thấp chưa thể tham gia đoàn 1 và đoàn 2 nhưng tôi tin tưởng một ngày nào đó tôi cũng sẽ có first kill của riêng mình.”
Cô nói xong, thấy Diệp Từ còn sững sờ ở đấy, nói thêm: “Tôi vui vì tôi là một phần của Thiên Thiên Hướng Thượng, đây là nhà của tôi.”
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Từ có vẻ như bị cảnh tỉnh. Cô chậm rãi nhìn quanh Trụ sở, nơi này có rất nhiều người, tuy cô không thể gọi tên của rất nhiều người nhưng lại tựa hồ biết tên của họ. Bởi vì bọn họ đều là thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng và cô, cô cũng là thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng.
Cô chợt nhớ ra một việc, không biết từ lúc nào dù là trên diễn đàn hay kênh Thế Giới, không ai gọi cô là Công Tử U nữa, mà kêu cô là Thiên Thiên Hướng Thượng Công Tử U. Cô chưa từng nhận ra sự thay đổi đó, nhưng đến hôm nay, sau khi nhận ra, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Hội trưởng nhanh đi thôi, cô còn đứng như trời trồng ở đấy làm gì.” Cô gái đó có vẻ không thể kiên nhẫn chờ Diệp Từ điều chỉnh toàn bộ suy nghĩ của mình, chính cô kéo Diệp Từ vào đại sảnh, vừa chạy vừa cười: “Đại hội trưởng, anh xem tôi tìm được ai này.”
“Hắc, anh còn nghĩ em phải kề rà kề rề rất lâu.” Bạch Mạch thấy Diệp Từ đến, kéo Diệp Từ lại: “Mau lên, anh lấy cả rượu tốt nhất công hội ra đấy.”
Diệp Từ cúi đầu nhìn, là rượu nho lâu năm, không khỏi sửng sốt. Loại rượu này không phải nói mua là có thể mua được, muốn có được nó phải làm nhiệm vụ liên hoàn. Cô có chút ngạc nhiên: “Các anh làm cách nào có nó thế?”
“Đương nhiên là làm nhiệm vụ.” Bạch Mạch cười ha ha: “Lúc em đi tổng bộ, bọn anh chọn 25 cá nhân tổ đội kiếm nó.” Bạch Mạch vỗ vỗ thùng rượu: “Bọn anh chuyên môn chuẩn bị nó cho ngày này? Em xem có phải anh biết nhìn xa trông rộng hay không?”
“Vì sao không đợi em về rồi cùng đi?”
“Em có việc lớn muốn làm, bọn tôi đi cũng như nhau thôi.” Mưa Đúng Lúc cười ha hả, đến bên người Bạch Mạch: “Mau lên mau lên, có thể uống chưa, tôi đợi rất lâu rồi đấy, nếu không vì được uống rượu này, hôm nay tôi cũng không thèm ra sức như vậy.”
Mọi người bật cười.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy khổ sở. Cô chẳng cống hiến gì nhiều cho công hội nhưng mọi người lại lý giải cho cô, cô vẫn luôn như hiệp sĩ độc hành, một mình chạy bản đồ, mạo hiểm vì ân oán tình cừu của bản thân, cô chưa từng nghĩ tới, hóa ra ở công hội còn có nhiều việc làm như vậy.
Bạch Mạch đã khui nắp, mọi người ầm ầm xông lên, muốn đoạt. Diệp Từ vẫn đứng đằng sau mọi người, lẳng lặng nhìn bọn họ, cứ như nhìn người hoàn toàn xa lạ. Cô cách bọn họ rất xa, khác nhau đến thế.
Cho đến lúc ai đó khoát vai cô, cô mới hốt hoảng ngướt mắt nhìn lên, Bạch Mạch đang cười, muốn kiềm chế nhưng lại không kiềm chế được kích động. Anh để một ly rượu vào tay Diệp Từ, cười vui cởi mở: “Nếu anh không đoạt cho em, chỉ sợ người khiêm tốn như vậy em, một ngụm cũng không thể uống được.”
Diệp Từ nắm chặt ly rượu trong tay, một câu cũng nói không thành lời, cô chỉ ngẩng đầu nhìn gương mặt Bạch Mạch, tựa gần lại như xa, hoảng hốt, không rõ ràng.
Bạch Mạch ôm vai cô, nâng ly, lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta lấy được first kill Phế Tích Thành, cả thế giới đều nhớ kỹ tên của chúng ta.”
“Toàn thế giới đều phải nhớ tên của chúng ta.” Người trong đại sảnh đều nâng ly, mặt mày hồng hào, cực kỳ sáng lán.
“Tên của chúng ta là gì?”
“Thiên Thiên Hướng Thượng, Thiên Thiên Hướng Thượng!”
Ăn uống linh đình, vui vẻ ra mặt, tận tình sung sướng. Tất cả đều quá tốt đẹp. Diệp Từ cảm thấy cô như đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt mỹ, nguyện khuynh đảo vì nó, nguyện vì nó mê muội, lại không thể dung nhập vào nó.
Loại cảm giác này rất khó chịu, ít nhất khiến cô cảm thấy không vui.
Mọi người càng uống càng vui, không chỉ tập trung ở đại sảnh, bọn họ ở bất cứ đâu, thậm chí còn tổ chức rất nhiều hoạt động, chơi bất diệc nhạc hồ.
Đại sảnh vốn rất náo nhiệt, đột nhiên im lặng hẳn đi.
Bạch Mạch cầm tay Diệp Từ đi ra ngoài.
“Đi đâu?” Diệp Từ nghiêng ngã lảo đảo theo sau.
“Ngắm trăng.”
“Em từng xem với anh rồi mà. Chẳng lẽ mỗi lần anh ngắm trăng, em đều phải đi theo sau?” Diệp Từ cau mày than thở.
“Anh không có tư cách cùng em xem mặt trời mọc, nên dùng mặt trăng thay thế thôi.” Bạch Mạch quay sang, ánh mắt nhìn Diệp Từ vừa thản nhiên lại mang chút phiền muộn, sau đó quay đi.
Diệp Từ nhìn bóng anh, theo sau anh.
Cuối cùng hai người ngồi trên tường thành.
“Anh phát hiện em không hề thích trường hợp như vậy.”
“Trường hợp gì?” Diệp Từ nhìn mặt trăng, nhịn không được cảm thán mặt trăng trong bản đồ phó bản không hề đẹp như mặt trăng ở công hội, sáng ngời như vậy, tròn vo như thế, dưới ánh sáng của nó, mọi thứ dường như đều thuần khiết trở lại.
“Mọi người cùng nhau uống rượu, ăn thịt.”
“Không phải.” Diệp Từ chỉ nhìn trăng, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bạch Mạch biết cô nói dối, nhưng không vạch trần, chỉ vươn tay vuốt tóc cô: “Vì sao không vui vẻ.”
“Không có.” Diệp Từ trừng mắt, cố gắng thuyết phục chính mình, kỳ thật cô rất vui vẻ, không phải sao?
“Uống rượu.” Bạch Mạch đưa cho cô một lọ rượu: “Tuy không trân quý bằng loại lúc nãy, nhưng do anh liên tục làm nhiệm vụ liên hoàn một tháng trời, vốn định tàng tư, nhìn em đáng thương, cho em một ngụm.”
“Em đáng thương?” Diệp Từ trừng Bạch Mạch, cô ghét ai nói hai từ này trước mặt cô, cô đáng thương sao? Không, cô không hề, càng không cần người khác thương hại, ngay cả Bạch Mạch cũng không được.
“Chẳng lẽ không đúng? Khuôn mặt của em viết rõ tôi rất đáng thương nguyên cả tối hôm nay.”
“Ê.” Mày Diệp Từ nhướng lên, nhìn ra cô đã có chút tức giận.
“Nếu không phải bị nói trúng tim đen, sao em lại giận dữ?” Bạch Mạch vươn tay đặt tại lông mày Diệp Từ: “Tiểu Từ, anh là Bạch Mạch, không phải Lưu Niên, không phải Thiên Sơn Tà Dương, lại không phải ai khác. Anh không phải đối thủ của em, không phải túc địch của em, cũng không phải người em cần tính kế, anh chỉ là Bạch Mạch.”
Diệp Từ há miệng thở dốc, muốn phản bác, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nói không ra lời. Cô thả lỏng, lấy rượu từ tay Bạch Mạch, mở nắp đổ vào miệng, hương vị thuần túy, khiến người ta lâng lâng. Cô cứ thế đắm chìm trong cảm xúc, qua thật lâu mới nói: “Anh à, có phải em luôn một mình hay không?”
Bạch Mạch hơi giật mình, kế đó liền hiểu. Anh cong môi, dang tay ra, ôm cô vào lòng: “Con người sinh ra đều cô đơn cả. Lúc chết cũng như thế, câu nói này của em không hề sai, ai cũng luôn một mình.”
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy khó chịu quá.
Cô nhớ tới lúc cô ngồi một mình trên đỉnh tòa tháp Vận Mệnh, ngày đó cũng vậy, buồn bã, chán nản, không ai bên cạnh.
“Nhưng trong năm tháng từ khi ra đời cho đến chết đi, chúng ta phải sống rất lâu, trong khoảng thời gian đó chúng ta quen biết rất nhiều người, bọn họ có thể là bạn, có thể là kẻ thù, cũng có thể là người xa lạ, nhưng bọn họ đều ở cùng chúng ta và ngược lại chúng ta cũng ở cùng bọn họ.”
Diệp Từ trừng mắt nhìn anh, cô nghĩ chắc cô ngốc lắm rồi, nếu không sao cô lại không hiểu Bạch Mạch đang nói gì.
“Bạch Mạch, lúc nãy có người nói với em, cô ấy rất vui vẻ, tuy cô ấy không đoạt first kill nhưng cô ấy vẫn rất vui. Em hỏi vì sao, cô ấy nói bởi vì đoạt first kill là Thiên Thiên Hướng Thượng, mà cô là một phần của Thiên Thiên Hướng Thượng, cho nên rất kiêu ngạo. Nhưng sao em không hề có cảm giác đó?” Diệp Từ thoạt nhìn rất hoang mang: “Vì sao trong đoàn đội này, em không hề cảm giác ra sự tồn tại của mình? Bạch Mạch, anh nói cho em biết đi, em thật sự là thành viên của đoàn hay sao? Hay là… hay là em chỉ một mình?”