Diệp Từ giương mắt nhìn Bạch Mạch, rồi nhìn đội viên xung quanh. Mặc dù tất cả mọi người không nói gì, cũng không có hành động gì khác thường, nhưng khiến Bạch Mạch phải tự mình hỏi chuyện này, xem ra nhất định đã tạo áp lực rất lớn cho mọi người. Cô cúi đầu, cười khổ nói: "Rõ ràng như vậy sao?"
"Không chỉ rõ ràng, em như biến thành một người khác, nơi đáng mắc lỗi thì em không mắc, nơi không đáng thì em không ngừng mắc sai lầm, anh lo lắng bộ dạng này của em lúc đánh lão Ngũ sẽ ảnh hưởng đến thành viên khác trong đoàn." Bạch Mạch cười cười, từ trước đến giờ anh và Diệp Từ nói chuyện không bao giờ khách khí, lần này cũng như vậy.
Diệp Từ nghe Bạch Mạch nói như vậy, cô cảm thấy huyệt thái dương đập nhanh đến đau, cô đưa tay nhẹ nhàng đặt trên hai bên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp, nói từ tốn: "Em biết mình như vậy là không được, nhưng lại phiền lòng vô cùng."
"Xảy ra chuyện gì à?" Bạch Mạch thấy dáng vẻ Diệp Từ, biết nhất định đã có chuyện.
"Vừa rồi Lưu Sướng đến tìm em." Diệp Từ nhắm mắt lại, do dự thật lâu, mới chậm rãi nói.
"Lưu Sướng." Bạch Mạch sửng sốt, Lưu Sướng là một người rất nhạy cảm. Mặc dù cô và Dịch Thương đã trở mặt nhưng vẫn còn ít quan hệ với Đổng Âm, chỉ cần nói chuyện với cô, hơn phân nữa là chuyện của Đổng Âm. "Chuyện của Đổng Âm sao?"
"Không hoàn toàn như vậy. Chuyện em và anh bị đánh cậu ấy biết, nhưng cụ thể như thế nào thì cậu ấy không rõ, hơn nữa em dọn nhà với thay số điện thoại cũng không thông báo cho cậu ấy." Diệp Từ thở dài một hơi: "Cũng không phải em phòng bị cậu ấy, thật ra ai đúng ai sai, Lưu Sướng hiểu rõ, cậu ấy sẽ không đem chuyện của chúng ta nói cho Đổng Âm, chẳng qua nếu em nói hết với cậu ấy, em không đảm bảo được nhà cậu ấy có bị liên lụy hay không. Em không muốn chuyện này dính dáng đến nhiều người, không thì sẽ rất khó giải quyết." Mặc dù Bạch Mạch vẫn hòa thuận với Lưu Sướng, nhưng Diệp Từ biết trong lòng Bạch Mạch vẫn phòng bị Lưu Sướng, hơn nữa sau khi xảy ra một ít chuyện, tựa hồ Bạch Mạch càng khách khí và không thâm mật với Lưu Sướng như trước.
Bây giờ cô giải thích chuyện này chỉ hi vọng Bạch Mạch không nên quá để ý Lưu Sướng, dù sao cậu ấy cũng là một trong những người bị hại.
Đương nhiên Bạch Mạch hiểu ý của Diệp Từ, anh cười cười: "Em nhìn lại em xem, chuyện của mình đã loạn thành một đống, còn có thời gian lo cho người khác, cũng không biết em có cảm thấy mệt hay không?" Anh ngừng cười: "Lưu Sướng sẽ không nói chuyện tào lao với em, nhất định có chuyện khác, em không cần nói dối anh?"
"Em không có nói dối anh." Diệp Từ nhăn mày: "Chỉ là em chưa xác định chuyện có phải như vậy không?"
"Cái gì?"
"Chuyện chúng ta đoán 80% là thật." Diệp Từ nói ra, chỉ cảm thấy đầu càng đau.
"Em nói là do Đổng Âm làm." Bạch Mạch cũng không quá giật mình đối với chuyện này, dù sao anh và Diệp Từ đã sớm đoán ra người xúi giục, Đổng Âm là đối tượng bị nghi ngờ nhất, chỉ là bọn họ không thể xác định. Cũng như chuyện lần trước kho hàng của Thiết Huyến Chiến bị cướp, Diệp Từ là đối tượng có hiềm nghi nhất, nhưng không thể xác định. Bởi vì không có chứng cứ.
Như chuyện này, nếu không chắc chắn mười phần, tùy tiện nói, chỉ sợ mọi chuyện không thể dễ dàng giải quyết như vậy.
Diệp Từ kể cho Bạch Mạch nghe chuyện Lưu Sướng nói với mình, Bạch Mạch nhăn mày: "Em nghi ngờ chuyện này không phải chỉ có một mình Đổng Âm làm, phía sau còn có Thiên Sơn Tà Dương."
"Đây là chuyện mà em phiền lòng nhất." Diệp Từ thở dài: "Trong game, chúng ta chỉ là một công hội mới mở, mặc dù có không ít cao thủ, nhưng chúng ta vẫn là công hội nhỏ, không giống Thiết Huyết Chiến Thương, cho dù bây giờ Thiết Huyết Chiến Thương chia ra thành hai công hội, nhưng lạc đà gầy cũng không thể so với ngựa lớn, sau lưng Thiết Huyết Chiến Thương có tập đoàn tài chính tài trợ, còn có không ít người ủng hộ, nếu dựa vào một công hội nhỏ của chúng ta chống đối với họ, không khác gì lấy trứng chọi đá. Ngoài đời càng không thể, anh đừng quên Thiên Sơn Tà Dương sống cùng thành phố với chúng ta, hơn nữa em đã trở mặt với Đổng Âm, cô ấy lại gây rắc rối, chúng ta chỉ là dân, không tiền cũng không quyền, đối mặt với bọn họ chỉ có đường chết."
"Vậy bây giờ em tính thế nào?" Mặc dù Diệp Từ vô cùng lo lắng, nhưng theo phân tích rõ ràng của cô, Bạch Mạch biết trong lòng cô đã có quyết định.
"Nếu không diệt cỏ tận gốc, chỉ sợ ngọn lửa càng lan ra." Diệp Từ ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la trong phó bản, tâm tư có chút nặng nề: "Thật không dám nghĩ tới a."
"Không nghĩ tới gì?" Bỗng nhiên Diệp Từ nói một câu không đầu không đuôi, Bạch Mạch nghe không hiểu ra sao. Bạch Mạch cũng biết, ở trong lòng Diệp Từ cất giấu rất nhiều bí mật, không ai biết được, cho dù đó là mình.
"Không có gì." Diệp Từ cười có chút bắc đắc dĩ. Cô nhìn Bạch Mạch, nhưng tâm trí không biết đã bay đi đâu.
Đúng vậy, thật sự là không nghĩ tới. Kiếp trước, gia đình của Đổng Âm suy sụp, kết cục của cô ấy cũng không tốt, chẳng qua việc này không hề liên quan đến Diệp Từ, cô chỉ vô tình cự tuyệt cơ hội giúp đỡ cô ấy vực dậy. Vậy mà kiếp này, cô lại là người tạo ra kết cục đó? Bỗng nhiên cô cảm thấy thế giới này cực kỳ buồn cười, vận mệnh lại càng buồn cười hơn, kiếp trước, kiếp này, bước một vòng tròn lớn, cuối cùng cũng chẳng thay đổi được gì.
"Các thành viên chú ý, bắt đầu chuẩn bị, bây giờ tôi muốn đoàn 1 xác nhận, nếu như các thành viên đã chuẩn bị tốt thì lên xác nhận." Ngay sao đó, Khuynh Ngôn Mặc đã bắt đầu chỉ huy kênh thảo luận.
Bạch Mạch nhìn các thành viên ở phía xa đã bắt đầu đi vào đội ngũ, cũng đứng dậy, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Từ: "Thế nào? Cảm xúc ổn định lại chưa?"
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hai tay vỗ vỗ khuôn mặt, cố gắng để mình tỉnh táo, tập trung tinh thần một chút. Sau đó cô mở mắt nhìn Bạch Mạch, cười nói: "Yên tâm, em sẽ không làm ảnh hưởng đến đoàn đội."
Bạch Mạch gật đầu, nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Không nhất thiết phải đem mọi chuyện đặt trên vai mình, em hãy nhớ kỹ, anh luôn ở đây, cho dù tương lai thế nào, anh cũng đứng bên cạnh em."
Đương nhiên Diệp Từ không nghe rõ lời ám chỉ của Bạch Mạch, trong lòng cô cảm thấy có chút phiền muộn. Bạch Mạch là người không dính bụi trần, cuối cùng vẫn sa đọa cùng cô sao? Cô cười có chút chua xót, từ đầu lưỡi bắt đầu lan tràn cả khoang miệng, rồi đến toàn thân. Cô nghĩ cô sống lại có thể bảo vệ mọi người, nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn không thể làm được gì.
Bạch Mạch im lặng nhìn vẻ mặt bất đăc dĩ và đầy khổ sở của Diệp Từ, trong lòng anh như bị một thứ gì đó đâm vào, tuy nó rất nhỏ nhưng đau rất lâu, khuếch tán toàn thân. Anh giơ tay lên kéo Diệp Từ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó cúi đầu thì thầm bên tai: "Tiểu Từ, đừng để gương mặt em làm ra biểu tình khổ sở chua xót như thế. Anh biết em đang nghĩ gì, không cần lo lắng cho anh, anh không phải người như em nghĩ."
"Bạch Mạch..." Diệp Từ sững sờ, giật mình nhìn Bạch Mạch.
"Tiểu Từ, em đừng chỉ dùng hai mắt mà nhìn người khác, em không nên chỉ nhìn người khác ở góc độ khách quan." Bạch Mạch buông Diệp Từ ra, đưa tay vuốt tóc cô, cười xán lạn. Sau đó, anh quay đầu đi, chạy về phía đoàn đội, chỉ để lại Diệp Từ đứng đó, có chút thất thần.
"Làm sao vậy? Cô còn ngây ngốc cái gì, phải đến đoàn đội xác nhận, sao cô còn đứng đây?" Thạch Hoa Quả đi tới bên cạnh Diệp Từ, đưa tay vỗ vai cô, tốt bụng nhắc nhở.
Lúc này Diệp Từ mới bình tĩnh lại, cô gật đầu nhìn Thạch Hoa Quả, rồi hít sâu một hơi, đem những chuyện không đâu trong đầu ra ngoài, để cảm xúc của mình ổn định lại.
Khi Khuynh Ngôn Mặc đến xác nhận đoàn đội, Diệp Từ im lặng đi phía sau "Đã chuẩn bị tốt" sau đó cùng các thành viên đoàn 1 đứng lên, đi đến vị trí lúc trước chuẩn bị khại chiến.
"Bắt đầu." Khuynh Ngôn Mặc ra lệnh một tiếng, tất cả thành viên lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào bên trong. Lão Ngũ trong phó bản tinh anh trừ có lượng máu rất lớn, công kích mạnh một chút, trừ đó ra thì không có biến hóa gì khác. Vì đây là lần đầu mọi người đánh lão Ngũ phó bản tinh anh, cho nên lần này không phải thật sự chiến đấu, chẳng qua chỉ là thử sức mà thôi. Trên thân thể mọi người, đều không có dược phẩm hay linh thạch để tăng đặc tính hay công kích.
"Mọi người cứ thoải mái một chút, lần này chúng ta chỉ đánh thử, kiếm tra trình độ, dù sao đây là lần đầu chúng ta đánh lão Ngũ phó bản tinh anh, công kích ra sao chúng ta đều không rõ, nên mọi người đừng khẩn trương. Nếu như chết hơn phân nửa, mọi người trực tiếp dừng tay, không cần cảm thấy áp lực." Khuynh Ngôn Mặc nói với mọi người trước khi bắt đầu đánh phó bản, anh nói vô cùng đơn giản, mọi người nghe được cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nghe nói, bây giờ đã có bốn công hội đến đánh Ngũ Giáp, đều gặp rắc rối ở đây, nên không ai ôm hy vọng xa vời. Mọi người nghĩ chỉ cần làm quen cách đấu, lần sau chuẩn bị tốt hơn sẽ qua vượt được cửa này.
Trong tình huống như vậy, mọi người thoải mái công kích, chẳng căng thẳng như mọi khi, cũng không cảm thấy áp lực, không khí cả đoàn đội vui vẻ hài hòa, thậm chí có người nổi hứng hát lên, căn bản không giống như là đang đánh phó bản, mà giống như đoàn đội chạy đến phó bản mở hiệp hội với BOSS Lão Ngũ.
Nhưng là, nói đến cũng kỳ quái, dưới tình huống như vậy mọi người công kích rất có lực. Gì cũng không gặp phải, cứ thế đánh đến giai đoạn 3, tiến trình như vậy để cho Diệp Từ vô vùng kinh ngạc, cô nghĩ trong một tháng cô không login, mọi người ngày ngày đi đánh phó bản, đánh BOSS đã dễ như trở bàn tay. Phối hợp không chê vào đâu được, liền ngay cả vị trí chạy trốn cũng vô cùng chính xác, nhìn vô cùng sắc bén.
Công kích hỏa lực và phối hợp hoàn mỹ như vậy, Diệp Từ thấy mọi người có thể thông qua lão Ngũ. Đang ở phía sau, Khuynh Ngôn Mặc nói trong kênh chỉ huy: "Nên uống mana thì uống mana, nên Buff thì buff, mọi người đừng lo lắng, chết một lần thì đánh lại một lần."
Chỉ huy thật sụ rất tùy tiện...Diệp Từ đối với cách nói của Khuynh Ngôn Mặc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đã đánh đến giai đoạn 3 rồi mà anh vẫn còn giữ được bình tĩnh, không thể không nói, trong một tháng này Khuynh Ngôn Mặc trưởng thành không ít.
Trong quá trình không lạnh không nóng như vậy, đoàn đội đã đánh tới giai đoạn 4. Bỗng nhiên Khuynh Ngôn Mặc cứ như biến thành một người khác, anh bỗng nhiên la lớn trong trong kênh chỉ huy: "Tôi nói này! Đây là thậy hay mơ, đã đến giai đoạn thứ 4 mà không ai chết là sao! Hơn nữa còn không có ai bị thương, không phải tôi đang nằm mơ chứ!"
Không riêng gì Khuynh Ngôn Mặc, mà là tất cả mọi người ở đây cũng nghĩ như thế. Anh kích động đứng dậy, kêu to như gà bị chọc tiết: "Điểm danh nhanh một chút, đi vào vòng trong, uống thuốc buff, toàn lực khai hỏa, liền có thể thông qua."
"Rõ." Cho dù chỉ huy không nói, mọi người cũng sẽ làm vậy, phải biết rằng không ăn dược gì mà có thể đánh tới giai đoạn 4, đã vậy rồi đương nhiên phải liều một phen.
Diệp Từ cúi đầu nhìn thời gian, đánh BOSS đã qua 40p, chỉ còn dư 10p để triệt hạ BOSS này, nếu lãng phí e rằng mọi người phải đánh lại phó bản lần nữa. Nếu vậy, Diệp Từ có chút không cam lòng. Vội vàng ngậm mấy viên đơn đề cao công kích vào miệng, Diệp Từ triển khai tất cả hỏa lực.