“Dì......”
Thật ra lâu lắm rồi cô mới gặp Tả Tiểu Thanh, là một người vui vẻ. Cứ khi nào rảnh rỗi bà ấy liền kéo chồng mình đi du lịch khắp nơi. Ở trong ấn tượng của Diệp Từ, Tả Tiểu Lan là một người phụ nữ rất chú trọng nhan sắc ăn mặc luôn xa hoa, trên mặt là nụ cười ấm áp. Nhưng khi Diệp Từ nhìn thấy Tả Tiểu Thanh, thì cô không thể tin vào mắt mình được nữa. Đầu tóc của bà rối bù, mặt cũng không trang điểm. Làn da trắng cùng bộ quần áo đẹp đẽ cũng chẳng khiến bà trông khá hơn. Diệp Từ nghĩ dì lo lắng cho Bạch Mạch mà khổ tâm. Bất cứ người mẹ nào khi thấy con của mình thành ra như vậy cũng thế cả.Giống như Tả Tiểu Thanh và Tả Hiểu Lan.
“Cháu ngoan, cháu ngoan của dì.”
Tả Tiểu Thanh ngồi ở bên giường, nắm chặt bàn tay của Diệp Từ, vén vài sợi tóc mai của cô cho gọn gàng rồi đau lòng nói:
“Nếu cháu không tỉnh chắc dì lo lắng chết mất.”
“Dì, anh họ đâu?”
“Nó tỉnh trước cháu rồi, vừa mới ăn cái gì đó giờ thì đi ngủ rồi. Vừa tỉnh lại nó đã hỏi cháu nhưng lúc đó cháu chưa tỉnh. Nó đi ngủ mà còn bất an lắm.”
Tả TiểuThanh vừa nói vừa lặng lẽ rơi nước mắt.
“Tiểu thanh em sao vậy? không phải bác sĩ đã nói chỉ cần qua cơn nguy kịch là không có vấn đề gì nữa hay sao. Em đừng khóc nữa mà”
Bố của Bạch Mạch Bạch Tử Hiên thấy vợ mình khóc liền vội vàng an ủi.
“Phải rồi, phải rồi.”
Tả TiểuThanh vội vàng lau nước mắt, khịt mũi hỏi thẳng vào vấn đề:
“Tiểu Từ, dì muốn hỏi con một chút, con có biết ai đã đánh hai đứa không?”
Diệp Từ hơi hơi sửng sốt, đến bây giờ cô vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, vì thế chậm rãi lắc đầu:
“Con còn chưa kịp nghĩ”
“Dì và dượng cùng cha mẹ của con đã nghĩ cả đêm cũng chưa nghĩ ra đã đắc tội với ai. Đêm qua Bạch Mạch tỉnh lại dì cũng hỏi nó, nó cũng chẳng rõ nguyên do. Cho nên dì muốn hỏi xem con có biết gì không?”
Tuy rằng ngày thường Tả Tiểu Thanh thích rong chơi nhưng không phải quả hồng mềm, dượng lại là người có chút thực quyền nên không nên xem thường bà. Diệp Từ chỉ có thể lắc đầu:
“Con phải nghĩ lại đã.”
“Ừ, con cứ từ từ nghĩ, không nóng nảy, dì dượng vẫn ở đây, việc này không thể dễ dàng bỏ qua được.”
Tả Tiểu Thanh còn muốn hỏi thêm nhưng Bạch Tử Hiên lắc đầu ý bảo để cho con bé nghỉ ngơi ăn uống đã rồi nói sau. Biết chuyện này không thể nóng lòng nhất thời, bà liền thở dài không hỏi thêm gì nữa.
“Nam Thiên, chúng ta đi xem cục cảnh sát đi, ngày hôm qua chẳng phải còn tóm được mấy tên côn đồ sao? Chúng ta đi xem bọn họ thẩm vấn thế nào?”
Bạch Tử Hiên thấy vợ mình đã ổn định một ít, liền quay đầu nói với Diệp Nam Thiên, dù sao hai người đàn ông ở lại trong bệnh viện cũng không giúp được gì thôi thì tới cục cảnh sát xem có thể tìm được manh mối gì không. Việc này cũng đúng ý của Diệp Nam Thiên, ông gật gật đầu:
"Ừ, tôi cũng đang nghĩ vậy đấy”
Dứt lời, liền vội vàng chạy tới cục cảnh sát. Bọn côn đồ bị bắt giữ đã được một kẻ có tiền thuê, tiền công được gã cấp bậc cao hơn nắm giữ cho nên họ cũng chẳng biết kẻ có tiền đó là ai. Cứ như vậy, manh mối bị cắt đứt. Tuy rằng Bạch Tử Hiên cùng Diệp Nam Thiên vẫn luôn nghĩ về nguyên nhân nhưng nghĩ mãi mà không ra. Cuối cùng Bạch Tử Hiên đành phải cùng Tả Tiểu Thanh trở về thành phố của mình rồi ngẫm lại biện pháp. Bạch Mạch và Diệp Từ tuy rằng bị đánh cho rất nghiêm trọng nhưng may là cả hai người đều số lớn mệnh lớn nên chỉ toàn là vết thương ngoài da. Vết thương nghiêm trọng nhất của Diệp Từ là gãy mất một đốt xương nhỏ, mà Bạch Mạch bị khâu 6 mũi. Bác sĩ cho hai người về nhà tĩnh dưỡng sau hai tuần nằm viện. Mà Bạch Mạch không muốn về nhà, mà muốn ở lại chỗ Diệp Từ. Bạch Tử Hiên cùng Tả Tiểu Thanh cũng không có nhiều lời mà tôn trọng lựa chọn của con cái. hai người đợi cho Bạch Mạch xuất viện rồi cùng vợ chồng Diệp Nam Thiên đóng cửa bàn chuyện cả buổi sau đó liền quay về thành phố. Về đến nhà, Diệp Từ nằm ở trên sô pha xem tivi, mà Bạch Mạch nằm ở bên kia. Cuối tuần về nhà Đàm Phá Lãng lập tức trở thành chân sai vặt bưng trà, rót nước cho hai người.
“Mấy ngày gần đây trong khu phố của chúng ta có trộm hay sao ấy?”
Tả Hiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên mua đồ ăn trở về vừa tiến vào nhà liền than thở thảo luận.
“Cũng đúng, dạo này trị an hình như không tốt lắm.”
Diệp Nam Thiên gật gật đầu thuận tiện dặn trẻ con trong nhà:
“Phá Lãng, sau 8 giờ, à không, sau 7 giờ là không được ra khỏi cửa.”
“Vâng, con biết rồi, cha nuôi.”
Đàm Phá Lãng nghe lời gật đầu.
“Mẹ, hai người vừa nói cái gì đấy?”
Ngay khi Tả Hiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên đi vào phòng bàn bạc, Diệp Từ cùng Bạch Mạch trao đổi ánh mắt cho nhau, bọn họ bắt đầu thấy bất an trong lòng.