“Game thủ Thủy Nguyệt Vô Thương mời bạn làm bạn tốt.”
Tần Sở Nhược? Diệp Từ kinh ngạc, sau đó hiểu ra. Tần học trưởng là người không dễ bỏ cuộc, nhất định vì nhờ vả Phương Tô Tô quá nhiều lần nhưng vẫn không được, nên mới quyết định trước tiếp liên hệ với cô.
Cô không từ chối, đồng ý lời mời của Thủy Nguyệt Vô Thương, đồng thời cũng add anh.
Hai bên add xong, Tần Sở Nhược lập tức liên hệ Diệp Từ, lúc đầu còn nói vài lời khách sáo. Nhưng không được vài câu, anh đã vào chủ đề chính:“Công tử, bọn tôi bị kẹt ở boss đầu tiên của Phế Tích Rét Lạnh, căn cứ vào điều tra của Đạo tặc trong đoàn, ở phía đó có Quái tinh anh. Nhưng không xác định được vị trí cụ thể. Tôi vốn nghĩ là bug, trình báo xong được đến trả lời là bình thường, nên tôi muốn hỏi cô thử xem, cô có ý kiến thế nào?”
Xem ra bên bọn họ mắc kẹt cùng nơi với Thiết Huyết Chiến Qua. Diệp Từ ngẫm nghĩ, cuối cùng bỏ qua ý tưởng chỉ dẫn cho Tần Sở Nhược.
Giữ chữ tín, trung với cương vị công tác là nguyên tắc của Diệp Từ. Nếu cô còn ở Thiết Huyết Chiến Qua, mà Thiết Huyết Chiến Qua còn chưa thông quan phó bản, cô sẽ không nói cho người ngoài cách thông quan. Vì thế cô chỉ nói:“Hôm qua bọn tôi cũng bị kẹt ở đó, chết nguyên một ngày.”
Cô nói rất có kỹ thuật, giữa những hàng chữ đều nhắc đến tiến độ của Thiết Huyết Chiến Qua, lại không nói ra cô có biết cách thông quan hay không.
Thủy Nguyệt Vô Thương nghe Diệp Từ nói, chỉ nghĩ rằng cô cũng bó tay, thở dài một hơi:“Phó bản này khó quá, tôi còn tưởng rằng chỉ cần cô chỉ huy là có thể thông quan cơ.”
Diệp Từ cười trừ:“Chỉ huy không phải tôi.”
“Không thể nào?” Điều nào sao có thể không khiến Thủy Nguyệt Vô Thương giật mình:“Không phải Thiết Huyết Chiến Qua đã thông báo từ sớm người chỉ huy khai hoang Phế Tích Rét Lạnh là cô à? Khiến các công hội lớn đều phải đẩy mạnh tiến độ khai hoang, sợ nhóm của cô dành First kill, sao giờ cô bảo không phải?”
Diệp Từ giật mình, còn có việc như vậy, sao cô không hề biết gì. Cô có chút hối hận vì nói lỡ miệng, dù sao ai làm chỉ huy là chuyện của công hội phân phó, nếu chỉ vì cô lỡ miệng mà tạo thành kết quả xấu vậy không hay chút nào. Nhưng không tìm thấy cớ nào để giải thích thuyết phục, đành nói:“Đâu phải vậy, có đến mấy chỉ huy luân phiên thay nhau.”
Thủy Nguyệt Vô Thương không hoài nghi gì. Dù sao mỗi công hội đâu chỉ có 1 người chỉ hủy, mỗi chỉ huy đều cần làm quen phó bản, cách nói của Diệp Từ cũng hợp tình hợp lí, chỉ là có chút khác biệt với lời của Thiết Huyết Chiến Qua đã thông báo ra mà thôi.
“Cô bây giờ không phải chỉ huy chính à, không bằng đến Công hội của tôi đi, giúp bọn tôi khai hoang? Tôi tuyệt đối không bạc đãi cô.” Thủy Nguyệt Vô Thương vừa thông suốt liền muốn đục khoét nền tảng (dụ dỗ người khác).
Diệp Từ từ chối, cô có nguyên tắc của cô. Thủy Nguyệt Vô Thương thấy vậy đành thôi, chỉ nói nếu có tiến triển mới thì mong Diệp Từ có thể giúp đỡ, giá cả có thể thương lượng.
Trong lúc hai người trò chuyện, ở bên kia Đổng Âm vào phòng hội nghị thấy đoàn 1 đoàn 2 và đoàn chủ lực đều tề tựu đầy đủ chỉ thiếu mỗi Diệp Từ, cảm thấy có chút kì lạ. Cô nói riêng với Thiên Sơn Tà Dương:“Tà Dương, vì sao Từ không tới?”
“Đây là cuộc họp của đoàn chủ lực trong công hội nên không mời cô ấy.” Thiên Sơn Tà Dương không để tâm.
“Diệp Từ là một trong 3 chỉ huy mà.”
“Hôm qua cô ấy không chỉ huy lần nào, không có kinh nghiệm, cô ấy có biết gì đâu, gọi đến làm gì. Vả lại cô ấy danh nhân, bận lắm, sợ cô ấy phiền.” Thiên Sơn Tà Dương có lệ Đổng Âm.
“Nhưng Diệp Từ đạt nhiều First kill như vậy, kinh nghiệm chắc chắn phải có, bàn bạc chiến thuật không phải hơn một người càng tốt sao? Hơn nữa, cô ấy lợi hại……”
Thiên Sơn Tà Dương vốn đã bất mãn, tuy anh cũng biết Công Tử U có bản lĩnh nên mới tích cực lôi kéo. Chỉ là Thiên Sơn Tà Dương phát hiện, tâm tư của Công Tử U không hề giống tuổi của mình, không đơn giản, không dễ dàng nắm giữ, lại càng không dễ lợi dụng như Dịch Thương và Đổng Âm, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra ác cảm.
Có bản nhưng không dễ lợi dụng, vậy không thể nào so sánh với các anh em tận tâm tận lực trung thành với mình.
Bất kể là trước kia có dung túng Công Tử U đến đâu, hay sau này bảo cô làm Tổng chỉ huy, tặng quyền sử dụng kho hàng công hội, đều là hành vi lôi kéo của Thiên Sơn Tà Dương đối với Công Tử U, nhưng không ngờ cô càng thể hiện ra mình không liên quan đến Thiết Huyết Chiến Qua, những điều này đã đủ để Thiên Sơn Tà Dương ghi hận. Huống chi, ngày hôm qua đi phó bản ban đầu Công Tử U có chút nhiệt tình, nhưng sau vài câu nói của Đạm Tử biểu hiện càng lúc càng hời hợt, sao không khiến anh phải nổi trận lôi đình kia chứ.
Chẳng lẽ bị chỉ huy mắng một câu liền không muốn nói lời nào nữa? Cho dù cô nói đúng nhưng người khác không biết mới có thái độ như thế? Sau này mọi người gặp khó khăn, sao cô có thể cứ mặc kệ như vậy? Cô nghĩ mình là ai? Không thể để người khác mắng mình sao?
Đổng Âm bị Thiên Sơn Tà Dương cắt đứt lời nói, anh đè ép xuống cơn tức của mình:“Bởi vì cô ấy giỏi giang nên mới cho cô ấy nhiều ưu việt đến thế nhưng cô ấy đã làm gì đáp lại? Chúng ta đánh nhau với Đại Đường, ngay cả cái bóng của cô ấy cũng không thấy, chức vụ Tổng chỉ huy này vốn dĩ là của Đạm Tử hoặc Thiên Khỏa, anh phải cắn răng giao cho cô ấy. Vậy mà cô ấy lại từ chối, cứ như tát một tát tai vào ngay mặt anh, anh còn phải làm sao cô ấy mới thấy đủ? Giành được vài lần First kill thì sao? Có phần đắc ý đến thế không? Không tuân thủ quy định của công hội thì thôi, còn luôn luôn đi đánh dã đoàn. Anh biết cô ấy có bản sự nhưng cũng phải có đạo đức nữa chứ, đừng tưởng mình là danh nhân liền có thể xem nhẹ công hội. Âm Âm, anh nói cho em nghe là để em đừng tiếp xúc với hạng người như thế nữa, ích kỷ lạnh lùng, người này nếu không cẩn thận, em đã bị bán mà còn không hay không biết cám ơn người ta cũng nên.”
Đổng Âm bị mấy câu của Thiên Sơn Tà Dương nói ra làm tức giận, một cơn tức giận bừng lên:“Bọn em quen nhau mười mấy năm, cô ấy làm người ra thế nào sao em không hiểu rõ cơ chứ, cô ấy chỉ không biết cách giao tiếp với người khác mà thôi.”
Thiên Sơn Tà Dương nhíu mày, không muốn muốn tranh chấp với Đổng Âm, loại nữ sinh vừa đơn thuần lại bướng bỉnh này, đã tin chuyện gì liền khó mà thay đổi.
Ban đầu, đối tốt với cô ấy vì nể mặt Diệp Từ mà thôi, cứ nghĩ moi được tin tức của Diệp Từ từ cô ấy, nhưng không ngờ Diệp Từ chưa bao giờ nói về việc thông quan hay những thứ trong game với cô. Xem ra, Công Tử U cũng không thật tâm làm bạn với đám bạn thanh mai trúc mã này.
Anh không khỏi châm chọc:“Nếu Diệp Từ như lời nói của em, xem em là bạn, sao lúc em hỏi cách đánh Ngạnh Giáp Cự Quy cô ấy không trả lời.”
Một câu này ngăn chặn tất cả câu nói tiếp theo của Đổng Âm, cô nhìn nụ cười lạnh lùng của Thiên Sơn Tà Dương với vẻ không thể nào tin nổi. Đây là Thiên Sơn Tà Dương đã từng tốt với cô sao? Chính là Thiên Sơn Tà Dương không nỡ nói nặng lời với cô sao?
Đổng Âm biết, Thiên Sơn Tà Dương chấp nhận tình cảm của cô, một phần là do mối quan hệ của cô với Diệp Từ, nhưng luôn luôn lừa mình dối người. Chỉ là lúc này đây, câu nói ấy thoát ra từ miệng Thiên Sơn, cô cứ như bị vứt vào hầm băng, lạnh thấu tâm thấu can.
Trong giây lát, bỗng nhiên cô nhớ đến câu nói của Diệp Từ.
“Anh ấy tốt với ai không quan trọng. Quan trọng là anh ấy đối với cậu tốt không?”
Thiên Sơn Tà Dương thấy Đổng Âm trầm mặc, chỉ lăng lăng nhìn anh, anh nhẹ giọng lại:“Âm Âm, em khác Diệp Từ. Em rất đơn thuần, còn cô ấy lại thâm trầm, tâm tư quá phức tạp, làm bạn với cô ấy em sẽ bị thương. Loại người như cô ấy may mà được công hội bọn anh cho ở lại, nếu cứ giữ sự ích kỷ đó tham gia công hội khác cũng bị khước từ mà thôi.”
Đổng Âm đứng lên, đẩy bàn tay đang nắm vai cô ra, tức giận chạy ra phòng họp. Mọi người đang tập trung bàn luận đều chuyển dời ánh mắt sang nhìn hai người, Thiên Sơn Tà Dương tỏ vẻ không sao, bảo mọi người tiếp tục cộng việc:“Cô ấy dỗi thôi, không cần quan tâm.”
Đổng Âm chạy ra ngoài lại không biết phải đi đâu, đành đi tìm Lưu Sướng. Cô vốn định kể cho Lưu Sướng nghe. Nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn, cuối cùng lựa chọn không nói ra.
Sáu giờ tối phải đi phó bản, Diệp Từ không thể đi quá xa Thành Hồng Hồ, nên chỉ làm nhiệm vụ hằng ngày. Quân hàm của cô từ cấp 1 đã thăng lên cấp 2. Muốn tăng quân hàm cần phải tích tiểu thành đại, nóng lòng cũng không được.
Làm xong nhiệm vụ hằng ngày, cô đi đánh dã thú quanh thành, góp nhặt không ít thú thịt, đi luyện tập thuật nấu nướng. Lão Tam tăng cấp, nó càng ngày càng kén chọn, đồ ăn bình thường đã không thể nào thỏa mãn được nó, Diệp Từ đành phải tiếp tục chuyên tâm đào tạo sâu vào thuật nấu nướng. Tuy cô đã đột phá thuật nấu nướng sơ cấp nhưng so với game thủ chuyên về kỹ năng sống vẫn còn kém xa.
Khó khăn lắm mới đợi đến 5 giờ chiều, Diệp Từ logout cùng Bạch Mạch đi ăn cơm, sau đó mới online lại.
Vừa đến 6 giờ, đội ngũ đã tập hợp đầy đủ.
Phó bản 25 người mỗi ngày reset lại một lần như cũ, nếu cần reset sớm hơn, phải dựa vào trình độ của phó bản mà nộp từng khoản tiền khác nhau cho NPC.
Hôm qua đánh Phế Tích Rét Lạnh còn chưa đến chỗ Boss đầu tiên, đương nhiên không cần phải reset, vì thế cả nhóm bắt đầu đi lại từ đầu. Lúc này đã không náo nhiệt bằng hôm qua, không ai nói chuyện, ngay cả Khổng Tước Lam cũng im lặng hẳn.
Lúc đến chỗ khó, Đạm Tử hạ lệnh, bảo một Đạo tặc cởi hết trang bị, chạy đến chỗ đó đi. Đến chỗ đấy, Diệp Từ thấy người nọ ngổi xổm xuống, đặt đồ ăn lên trên mặt đất.
Không thể không thừa nhận Đạm Tử cũng khá thông minh, mới qua một ngày mà đã tìm ra điểm mấu chốt. Chẳng qua, bây giờ tập hợp trình độ nấu nướng của tất cả game thủ có thể làm ra hơn 200 món ăn, nếu mỗi loại thử một lần, vậy chỗ này không phải một hay hai ngày có thể thu phục.
Diệp Từ nhìn Đạo tặc buông đồ ăn xuống liền lui về, không khỏi thở dài một hơi, người này quá xui xẻo.
Trong phó bản này, nếu đặt đồ ăn không phải đồ ăn quái yêu thích, người đặt đồ ăn sẽ bị giết chết ngay tức khắc. Nhớ ngày xưa, trên còn đường này đã chết bao nhiêu là người, có thể nói, cách đánh hạ phó bản này là nhờ núi thây biển máu của trăm triệu người mà ra.