CHƯƠNG 24
“Vương gia….” Trong đêm tuyết bay khắp trời, tấm phòng rực sáng truyền ra từng tiếng rên khẽ trầm thấp.
Nam nhân vẫn chưa trả lời, ngón tay thon thả nhẹ nhàng từng chút từng chút chải vuốt mái tóc đen mềm mại của tiểu nhân nhi nhỏ xinh đang nằm úp sấp trên người.
Hi Trần vừa trải qua một hồi hoan ái dữ dội, sắc mặt phiếm hồng, khe khẽ thở gấp, toàn thân không chút khí lực dựa sát vào nam nhân tuấn mỹ đang im lăng không cất lời. Từ lần nọ nam nhân muôn bé, sau này, chỉ cần nam nhân vừa có chút rảnh rỗi, sẽ luôn bắt bé trên giường triền miên một phen, hại bé mỗi khi muốn làm chút việc, cả người lại đau nhức không thể cử động.
Tuy rằng động tác vuốt ve cùng vòm ngưc ấm áp của nam nhân khiến Hi Trần buồn ngủ, nhưng ý chí bé vẫn cố kháng cự, mạnh mẽ lắc lắc đầu, xua cơn buồn ngủ, bé…. Còn có một việc …..
Hi Trần ngẩng đầu nhìn Nghiêm Dục Phong, nhỏ giọng nói: “Vương gia. . . . Nô tài có thể….. Cầu ngài một việc được không?”
Nghiêm Dục Phong nhíu mi nhìn bé, đôi mắt lạnh lùng lóe lên chút ánh sáng, tựa hồ cảm thấy có chút hứng thú với những lời Hi Trần vừa nói, tiểu gia khỏa này cho tới bây giờ vẫn chưa từng xin y một cái gì cả!
Bị nam nhân nhìn có chút lúng túng, Hi Trần nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi quanh co mở miệng: ” Vương gia….
Ngài nếu có chút rảnh rỗi… Vậy ….. Có thể hay không…..
Đi gặp tiểu thiếu gia?….
Vẻ mặt Nghiêm Dục Phong bình thản tĩnh lặng lộ ra chút khó hiểu, tiểu thiếu gia? Là ai vậy?
“Vương gia…..Tiểu thiếu gia…..Là hài tử của ngài, y đã
sáu tuồi, vẫn ở tại đông viện. . . . Vương gia. . . . Ngài đi gập tiểu thiếu gia được không? Tiểu thiếu gia từ khi sinh ra không có phụ mẫu bên cạnh …. Thực cô đơn đó. ”
Hi Trần vừa nghĩ đến hai người có hoàn cảnh tương tự, trong lòng bất giác có chút chua xót, tiểu thiếu gia không như mình, tiểu thiếu gia thực thông minh, cần được bao bọc trong tình cảm phụ tử, y từ khi sinh ra đã không có mẫu thân. . . . Không thể cũng không có phụ thân bên cạnh được ……..
Nghe Hi Trần giải thích xong, Nghiêm Dục Phong như nhớ ra được điều gì đó, đúng rồi! Năm y mười lăm tuổi, bi tên hoàng đế hỗn trướng kia ép buộc ban hôn, y buồn bực liền đi thẳng đến kỹ viện bắt lấy một nữ nhân về chơi đùa, nhưng mà… Nàng sinh con trai khi nào? Cố Sâm sao không nói với y?
Hơn nữa. vì sao tiểu đông tây này lại biết? Nếu bé không nhắc tới, y đã sớm quên cái cái nữ nhân ngay cả tên cũng không biết kia, lại càng không nhớ đến tên hoàng đế đáng chết hại y cửa nát nhà tan, lúc ép ban hôn cho y thì vẻ mặt cùng khí thế cường ngạnh thế nào.
“Vương. .. . Vương gia.. . . ?” Thanh âm sợ hãi từ trước ngực truyền đến.
Nghiêm Dục Phong lộ một tia cười lạnh lùng vô tình, ngữ âm thanh lãnh không có một chút ấm áp: “Ngươi cũng thật nhiều chuyện!”
Bị lời nói lạnh lùng của Nghiêm Dục Phong làm sợ hãi, Hi Trần nhất thời khó khăn cúi đầu, khiếp sợ khẽ nói: “Đôi…. Thực xin lỗi …. Vương gia….. Là nô tài không tốt…..Nô tài……Không nên quá phận …..Thực xin lỗi….”
Hi Trần trong lòng đau đớn khẽ cười, vì sao không biết tự lượng sức mình? Nghĩ Vương gia mấy ngày nay sủng mình như vậy, liền có thể lớn gan cầu Vương gia sao? Chuyện Vương gia không muốn làm, cho dù là trời có sập, dù y ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, mình sao có thể hi vọng Vương gia…. Sẽ đáp ứng yêu cầu của mình chứ? Mình bất quá chỉ là …. tên nam xướng đê tiện, có tư cách gì để quản gia vụ của Vương gia chứ?
Lúng túng thoát khỏi cái ôm ấm áp của Nghiêm Dục Phong, cố chịu đau đớn toàn thân, Hi Trần thối lui đến mép giường chân muốn xuống giường, Nghiêm Dục Phong lập tức vươn cánh tay thon dài đem bé ôm về, hỏi: “Đi đâu?”
Sợ hãi liếc mắt nhìn nam nhân, Hi Trần cúi đầu thấp
giọng trả lời: “Hồi Vương gia……Nô tài vừa rồi quá phận….Khiến Vương gia sinh khí…. Không có tư cách ớ lại…. tẩm phòng Vương gia……Nô tài…..Ra ngoài ngủ… ”
Lời cảnh cáo của Phương cô nương vẫn lởn vởn trong suy nghĩ…..Bé cần……Tự hiểu rõ
Nghiêm Dục Phong nhìn bộ dáng tự tỉ nhát gan của Hi Trần tức giận không thôi, thời điểm khởi binh dẹp loạn Hột Hồi tộc ngày càng gần, nội tâm y lại càng hỗn loạn, mà gần đây y có cảm giác Hi Trần luôn cố tránh né mình, thậm chí còn lén lút quay về căn phòng nát trước kia, chỉ vì muốn trốn y.
Cho dù có bắt bé đem trở về, hai người ở cùng một phòng, Hi Trần cũng là cẩn cẩn dực dực quan sát duy trì khoảng cách với y, trong lời nói thể hiện rõ khoảng cách cao thấp khác biệt giữa hai người, không nên có cử chỉ thân mât với nhau, sẽ khiến những kẻ vô tích sự nhìn thấy bàn tán không hay, hiện lại nghe những lời Hi Trần lúc này đang tận lực đem hai người cách xa, nô khí nhất thời bốc cao.
Ngón tay thon dài bắt lấy chiếc cằm trắng trẻo tinh tế của Hi Trần, thanh âm lạnh lùng đầy tức giận nói: “Sau này, không cho phép tự nhận là nô tài nữa, cũng không được gọi ta là Vương gia, nghe rõ chưa?”
“Vương gia…..Nô, nô tài…..Là hạ nhân……Phải kêu là…. Ô…. Ân….” Hi Trần chưa nói dứt lời tiểu khẩu đã bị đôi môi lạnh như băng cùa nam nhân phủ lên.
Nghiêm Dục Phong mang theo ý muốn nghiêm phạt mà hôn thật mạnh cái miệng nhỏ thơm của Hi Trần, gặm cắn hai phiến môi cánh hoa của bé cho đến khi vô cùng sưng đỏ mới nhả ra, chiếc lưỡi lại chuyển sang xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ nhắn, lướt theo đường cong hai hàm răng, lại từng bước tiến lên bắt nạt cái lưỡi đang không ngừng tránh né kia.
” Ân…..Ân….” Hi Trần bị Nghiêm Dục Phong trêu ghẹo đến không thể cất lời, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô đơn lẻ, khóe mắt bé xuất hiện một tầng lệ quang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế vì thiếu dưỡng khí mà phiếm hồng.
Nam nhân hôn cho đền khi thỏa mãn, đôi môi mới dời đi, cà hai như quên hết tất cả để chìm đắm trong tình yêu, ngân ti (sợi dù bạc- nước bọt) của hai người dây dưa như không muốn tách rời, Nghiêm Dục Phong nghiêm mặt, niết cằm Hi Trần nói: “Nói! Ngươi tên là gì?”
Hi Trần còn đang cố hít thở lại không hiểu vì sao nam nhân hỏi như vậy, đôi mắt thủy tinh trong suốt mở to nhìn nhãn thần tràn đầy tức giận của Nghiêm Dục Phong, bé rụt rè nói: “Hồi…. Hồi bẩm Vương gia…. Nô tài tên là….”
“Sai! Ta vừa nói cái gì? ” Nghiêm Dục Phong lớn tiếng thét khiến Hi Trần sợ tới mức câm như hến.
“Hồi…….Hồi bẩm Vương gia……..A!….” Còn chưa có nói xong, phía dưới phân thân non nót của Hi Trần bất ngờ bị bàn tay to của nam nhân nắm lấy, ngón tay thon dài khẽ dùng chút lực, càng lúc càng đem ngọc hành yếu ót của Hi Trần nắm chặt.
Đau đớn khiến sắc mặt Hi Trần trắng bệch, mồ hôi lạnh dần dần túa ra, hai tay nhỏ gầy run rẩy khẽ đẩy cánh tay mạnh mẽ của nam nhân, bé khiếp sợ cầu xin : “Vương, Vương gia…….Thực xin lỗi……Ân…..Nô…..Nô tài…..A…. Đau….”
Bàn tay Nghiêm Dục Phong đang nắm lấy phân thân không chút buông lỏng, lạnh lùng mở miệng: “Còn không đổi cách xưng hô sao? ”
Hi Trần im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của Nghiêm Dục Phong, tuy rằng nơi bị nam nhân nắm giữ truyền đến cảm giác đau đớn như bị kim khoan vào tim, nhưng bé vẫn cắn môi lắc lắc đầu, ” Hồi bẩm Vương gia……..Nô tài. … Không…. Không thể…..Ô….” Mình là một hạ nhân, bản thân ngay từ đầu đã gọi là nô tài……
Thấy Hi Trần vẫn như cũ cố chấp không chịu đổi cách xưng hô, Nghiêm Due Phong hung ác trừng mắt nhìn bé, trong lòng nổi lên một trận giận dữ vô cùng, y giận đến cực điểm, hận không thể cắt đứt cái lưỡi nhỏ của kẻ luôn khiến y tức giận kia, nhưng lại vô cùng không muốn nhìn dáng vẻ Hi Trần dưới thân hai mắt ngân lệ hoảng sợ không thôi, y…. Vẫn là đau lòng ……
Bỗng chốc, y nảy ra một ý, tà nịnh cười, khẽ buông tay, tựa như muốn vỗ về nơi vừa bị đau của Hi Trần mà chậm rãi lên xuống, lực đạo hết sức nhẹ nhàng giống như đang nâng niu đồ vật quý giá dễ vỡ.
Khó hiếu trước sự thay đổi bất ngờ của nam nhân, Hi Trần như tiểu thố sợ hãi co rụt thân mình, mở to đôi mắt sợ sệt do dự nhìn vào hắc mâu thâm sâu của Nghiêm Dục Phong, tức giận vừa thấy ban nãy đã không còn nữa, trong thâm sâu kia chỉ còn vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, Vương gia…. Không phải giận mình sao? ánh mắt vừa rồi của y….Thực khiến người ta sợ hãi……
Bị chơi đùa khiến cho phân thân trong tay đã bắt đầu có cảm giác dần dần ngẩng lên, cái miệng nhỏ nhắn của Hi Trần cũng khe khẽ rên rỉ, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, Nghiêm Dục Phong khẽ nâng khóe miệng, hai tay kéo bắp đùi trắng nõn nhỏ gầy của Hi Trần mở ra, đôi môi hôn lên địa phương vừa bị ức hiếp của tiểu đông tây đáng thương, đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh vật hình trụ, đợi đến khi trên phân thân của Hi Trần hiện vẻ sáng bóng, Nghiêm Dục Phong mới đem ngậm vào trong miệng liếm mút chơi đùa.
“Vương gia. . . . Không cần. . . . Ân. . . . Từ bỏ. . . . Cầu ngài…..A….” Thân thể bị nam nhân dạy dỗ đã đến mức vô cùng mẫn cảm không thể chịu nổi kích thích như vậy, tất cả dục lưu trong cơ thể tuôn đến địa phương bị nam nhân ngậm lấy, cấp bách muốn phóng thích.
Nhìn bộ dạng Hi Trần thủy mâu hờ hững nhắm, không ngừng thở dốc, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đệm chăn, Nghiêm Dục Phong biết tiểu đông tây sớm đã đạt đến đỉnh điểm khoái cảm, lại cố sức chịu đựng, là sợ làm bẩn y sao? Miệng Nghiêm Dục Phong lại càng không ngừng hoạt động, dùng sức mút mạnh một cái, Hi Trần rốt cuộc chịu không được kích thích lớn đến vậy, dục vọng trong cơ thể mãnh liệt dâng lên.
Ngay tại lúc Hi Trần muốn phóng thích dục vọng, Nghiêm Dục Phong lại nắm chặt phân thân Hi Trần không cho giải phóng, dùng một sợi dây quấn vài vòng quanh gốc rễ của phân thân, phía trước kết một cái nơ xinh xắn.
“Không. . . . Vương gia. . . . Van cầu ngài. . . . Đừng. . . . Như vậy…. Đau quá… ” Hi Trần khó chịu vẹn vẹo, trong chóp mắt lệ châu lấp lánh đã chảy xuống má, dục vọng bị ngăn chặn không có chỗ giải phóng, bé khóc cầu xin nam nhân.
Nghiêm Dục Phong cười đầy tà mị, giả bộ đồng cảm mà ôm lấy Hi Trần, để bé khóa ngồi trên đùi y, cánh tay cường tráng đem Hi Trần gầy yếu giam trong ngực, âu yếm nhẹ nhàng tấm lưng trắng nõn trơn bóng mềm mịn, đôi môi ôn nhu hôn những giọt lệ của Hi Trần.
Những ngón tay tà ác lại khẽ kéo sợi dây đang buộc quanh phân thân non nớt, một tay khều gãi đùa giỡn hai tiểu cầu trướng căng dưới phía dưới chiếc nơ vừa buộc, một tay khẽ tiến vào tiểu huyêt phía sau vì dục vọng không được giải phóng mà đang co rút, chậm rãi chuyển động ra vào địa phương vừa tiếp nhận hoan ái vẫn còn lưu lại dịch thể ấm áp của mình.
Rốt cuộc không chịu nổi trừng phạt như vậy của nam nhân, Hi Trần cất tiếng khóc to, nức nở cầu xin nam nhân buông tha bé.
“Nói, ngươi phải tự xưng là gì? Gọi ta là gì?” Nam nhân cất tiếng hỏi nhẹ nhàng bên tai Hi Trần, bàn tay đang đùa bỡn phân thân phía trước hướng lên tiến đến hai khỏa hồng phấn như ngọc trên gò ngực gầy của tiểu nhân nhi, nhẹ nhàng vuốt ve khiêu khích, tay kia vẫn như cũ thong thả ra vào tiểu huyệt khít chặt.
Hi Trần khóc đến đỏ cả mắt, thủy mâu đỏ như mắt tiểu thố sợ hãi nhìn vào đôi mắt tà mị của nam nhân, bé…. bé không biết phải gọi bản thân là gì…..Vương gia lại không cho phép bé tự gọi là nô tài …… Nếu như còn gọi sai nữa…. Vương gia sẽ lại trừng phạt mình như thế nào?
Thấy Hi Trần chần chừ không biết trả lời như thế nào, Nghiêm Dục Phong bèn hảo tâm nói: “Ngươi xưng Trần Nhi, gọi ta Phong.”
Hi Trần hai mắt ngấn lệ cúi đầu, dù thế nào cũng không dám không có phép tắc mà tự xưng tên mình hay gọi thẳng tên Nghiêm Dục Phong như vậy, đôi môi tái nhợt bất giác mở miệng: “ Nô ….. Nô tài …… ô ”
Vừa nghe nhân nhi trong lòng nói sai, Nghiêm Dục Phong bất chợt tàn nhẫn đâm thêm vào hai ngón tay, môi cũng chuyển đến trước ngực Hi Trần mà ra sức gặm cắn thùy du đã cứng lên.
“Ngô …. Không ….. Là Trần Nhi ….. Trần Nhi ….. Sửa sai rồi mà …. ân …. Phong ….. Phong …. Người tha nô ….. Trần Nhi …. Được không?” Hi Trần chịu đau một lần, vội vàng đổi cách xưng hô, hi vọng nam nhân vì vậy mà bỏ qua cho bé.
“Thật sự sửa đổi?” Đôi môi Nghiêm Dục Phong ôn nhu ấm áp dán bên tai Hi Trần nhẹ nhàng hỏi, động tác tay vẫn không ngừng lại.
Hi Trấn bị nam nhân khiêu khích đến toàn thân run rẩy, giật mình trả lời: “ Sửa ….. Từ nay sẽ sửa …… Nô tài ….. A …… ! ”
Tiểu huyệt phía sau bất ngờ bị một vật cực đại cắm xuyên đến tận cùng, nam nhân không đợi Hi Trần thích ứng, nâng thắt lưng mảnh khảnh của Hi Trần lên mãnh liệt đâm chọc, một cái nhẹ lại một cái mạnh ra sức đâm chọc, cho dù lúc trước đã tiếp nhận qua một lần hoan ái Hi Trần vẫn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hi Trần co rút thân thể, sợ hãi chịu đựng con tức giận của Nghiêm Dục Phong, đôi môi trắng bệch run rẩy khép ở: “Vâng, thực xin lỗi Vương gia …. Ngô …. Phong ….. Trần …. Trần Nhi sau này sẽ không nói sai nữa….Ưm…. Phong…. Người….A …. Tha…. Tha Trần Nhi đi …. A ….. Đau… ”
Nghiêm Dục Phong hừ lạnh một tiếng, âm thanh dửng dưng hoàn toàn khác biệt với luật động mãnh liệt bên dưới, “Chờ ngươi hoàn toàn sửa đổi không nhầm lẫn nữa, ta sẽ tạm tha cho ngươi!”
Vẫn giữ tư thế hai người tương liên, Nghiêm Dục Phong ôm Hi Trần xoay một vòng, đè bé nằm úp sấp trên giường, ma sát tàn nhẫn trong cơ thể khiến Hi Trần không nhịn được khẽ rên lên đau đớn, nam nhân giận giữ đè ép lưng Hi Trần, nâng cái mông xinh đẹp của bé lên, tạo thành tư thế như động vật khi giao hoan, dưới thân Nghiêm Dục Phong càng luật động cuồng mãnh hơn một tay nhanh chóng xoa nắn chơi đùa ngọc hành đã trướng đau của Hỉ Trần.
Hi Trần ánh mắt mê loạn kêu khóc, đau đớn cùng khoái cảm lần lượt thay phiên tra tấn thân thể bé, tim tựa như đang chứa đầy vật gì đó đến muốn vỡ ra, bé càng cố sức khóc cầu nam nhân buông tha, nhưng Nghiêm Dục Phong hoàn toàn không dừng lại hành động tiếp tục trừng phạt bé, hảo tâm cởi bỏ sợi dây đã làm Hi Trần sưng trướng hồi lâu khiến dục dịch nhanh chóng bắn ra, thừa dip mà thao túng thân thể vô lực của bé, dùng hết đủ loại tư thế khó xử, xấu hổ mà xử phạt Hi Trần.
Mãi đến khi Hi Trần thành thạo thay đổi cách xưng hô, không hề bất giác mà tự xưng là nô tài, nam nhân mới vừa lòng buông tha bé.