Về tới nhà, tôi rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Phúc và Dextra đang ở trong nhà. Bước vào trong, tôi hỏi:
- Hai người làm gì ở đây đấy?
Phúc trả lời:
- Tao mới phải hỏi câu này đấy, hai người đi đâu nãy giờ?
Tôi nắm lấy tay Sinestrea và giơ lên:
- Đi cắt nhẫn!
- Cái gì? - Dextra trố mắt - Cắt luôn rồi hả?
- Đương nhiên, bộ có vấn đề gì sao?
Dextra hét lên:
- CHẾT M* RỒI! - Nói rồi cô ấy phóng một mạch ra ngoài rồi chạy mất tiêu.
- Ơ chị Dex... thiệt tình, làm gì thế không biết.
Phúc lại hỏi:
- Nhẫn đâu?
- Vứt rồi.
- Ơ cái gì ... mày đùa tao đấy à?
Tôi ngạc nhiên:
- Thái độ đó là sao?
- Nhẫn đó Dextra mượn của Hội Ám Hoàng đấy, hỏng là đền tiền thấy m* luôn á!
- À thế à?
Phúc gắt lên:
- À thế làm sao mà à! Mày nghiêm túc hộ tao!
- Tao đang rất nghiêm túc đấy nhá!
- Mày á, tại sao lúc này mày cũng hấp tấp thế hả? Biết bao nhiêu cách để giải quyết, mày đi chọn cách cắt nhẫn! Tại sao?
Nghe thằng Phúc nói mà tôi hiểu ý đồ của nó là gì, tôi cố trả lời:
- Không cắt cho cụt ngón tay à!
- Mày điên quá, có ai cụt tay vì nhẫn bao giờ?
- Nó hoại tử là chết m* luôn á! Giờ mày nghĩ chiếc nhẫn với ngón tay, cái nào quan trọng? Mất chiếc nhẫn này có thể kiếm được chiếc nhẫn khác, nhưng mất ngón tay thì chỉ có kiếm bằng niềm tin á nha!
Phúc cứng họng. Sinestrea ngồi dưới đất vỗ tay:
- Hay quá!
- Hử? - Tôi quay sang.
- Măm ... - Sinestrea ngồi bốc bánh ăn ngon lành, vừa ăn vừa theo dõi trận cãi nhau giữa tôi và Phúc.
Hai thằng quyết định không thèm cãi nữa bởi chẳng đứa nào còn hứng thú. Phúc chợt nghĩ ra một câu: Mất ngón tay thì gắn ngón tay giả vô nhưng rồi cũng không buồn nói lên.
Về phần Dextra, cô nàng chạy một hồi mới nhớ ra đâu có biết tôi và Sinestrea cắt nhẫn ở đâu nên đành lủi lủi về nhà. Cô nàng cũng tự nhủ rằng lần sau phải cẩn thận hơn.
*
Sáng hôm sau, tôi và Sinestrea đi học, thằng Phúc ở nhà lo việc dọn dẹp bởi nó là đứa rảnh tay duy nhất.
Lớp tôi hôm nay có một sự khác biệt một chút khi Nam, Namz, Hải, Hiếu, Allain, Kriknak đều mặc đồ đá banh. Hôm qua thằng Hải có nói đội của nó hôm nay sẽ thi đấu bán kết. Tôi lại bàn của thằng Hải:
- Đội mình đá mấy giờ?
- 9 giờ. Tới giờ ra chơi đầu tiên là tụi tao đi, đá xong không biết có chuyện gì nữa không nên có thể tụi tao vắng 1 - 2 tiết.
Sinestrea thì ôm gối ngủ không mấy bận tâm. Tôi xuống căn tin mua gì đó uống giết thời gian.
RENG, tiếng chuông báo hiệu giờ truy bài. Sinestrea tỉnh ngủ, cô nàng đứng dậy hô lớn:
- Ra xếp hàng!
Kêu xếp hàng nhưng chỉ có mấy đứa ra, số còn lại vẫn ngồi lì trong lớp. Sinestrea chẳng buồn nhắc mà để bọn nó ở trong luôn. Tôi vừa đi lên từ dưới căn tin nên cứ nghĩ là tụi nó đã vô lớp sẵn rồi.
Giờ truy bài hôm nay không có giáo viên, cả lớp lo chuẩn bị bài Giáo dục công dân với Tiếng Anh. Hai môn này không có bất kì vấn đề gì to tát nhưng sắp tới là kiểm tra khá nhiều nên vẫn phải học.
Sau hai tiết học quá là bình thường và không có gì đặc biệt, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Tiếng loa vang lên:
- Mời các em học sinh thuộc đội bóng dự đại hội thể thao xuống sân trường để chuẩn bị ra sân vận động thi đấu. Xin nhắc lại, mời các em học sinh thuộc đội bóng dự đại hội thể thao xuống sân trường để chuẩn bị ra sân vận động thi đấu.
Đám bạn tôi nhanh chóng đi hết, lớp chỉ còn lại phân nửa, chính xác là tám người. Sinestrea quyết định trèo lên bàn trên ngồi chung với tôi một bữa.
Lúc này tôi mới để ý cái gối của Sinestrea là cái gối con mèo màu hồng mà tôi hay thấy trong phòng ngủ, cái gối thiết kế khá dễ thương. Có điều, cô ấy rút bớt bông ra để nhét vô cặp cho dễ đồng thời tạo độ mềm ôm cho dễ.
- Cho anh mượn nha.
- Ừ. - Sinestrea đưa tôi cái gối. Tôi ôm thử rồi trả lại, cảm giác cũng khá là đã.
Xà quần thêm một lúc nữa thì đến tiết ba. Bây giờ là tiết toán, thầy giáo Slimz bước vào.
- Lớp đi hết rồi mấy đứa? Gì đâu mà còn có tám đứa vậy?
- Đi đá banh hết rồi thầy.
- Lớp này nghe đâu là có hai em từng dự World Cup rồi đúng không, tên Slimz ở đây kể với thầy như vậy.
Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi Sinestrea:
- Ủa, vậy Slimz này ở đâu ra?
- Ai biết.
Linik kêu lên:
- A! Thầy ở thánh địa thiên sứ đen đúng không?
- Ừm, em nói đúng. Lớp trưởng, phát tài liệu ra.
Sinestrea cầm lấy tài liệu rồi chia ra cho cả lớp, số còn lại thì cô ấy giữ lại. Slimz đứng lên, ghi trên bảng: Chương II: Tổ hợp - xác suất.
Ghi xong, Slizm bảo:
- Chúng ta qua chương mới nha các em. Phần này thì lên đại học các em sẽ học chuyên sâu, có điều ai cũng than môn này hết á.
- Đương nhiên rồi. - Tôi lẩm bẩm.
Trên tài liệu của Slimz đã ghi sẵn cái sườn, việc của học sinh chỉ là ghi những thông tin cần thiết vào trong. Trong bài học đầu tiên, Slimz giới thiệu về hai quy tắc đếm chính là quy tắc cộng và quy tắc nhân. Thật sự mà nói, hai quy tắc này không có gì khó phân biệt.
Slimz bảo:
- Một công việc có thể thực hiện theo hai phương án A và B. Nếu A có m cách thực hiện, B có n cách thực hiện mà không trùng bất kì cách nào với m thì ta có số cách có thể thực hiện là m + n.
- Hửm? - Minh trố mắt.
- Có em nào cho được ví dụ không?
Tôi giơ tay, Slimz mời tôi:
- Hùng, phát biểu thầy nghe xem.
- Thưa thầy, thí dụ như trong một câu hỏi trắc nghiệm có bốn đáp án ...
- Ừm, bốn phương án.
- Ta có bốn cách chọn đáp án là A, B, C hoặc D ạ.
Slimz nghe vậy thì cho tôi ngồi xuống:
- Chưa thể hiện rõ lắm. Bạn Hùng nói thì đúng nhưng chưa thể hiện rõ quy tắc cộng, có em nào cho được ví dụ khác không?
Minh giơ tay và phát biểu:
- Thưa thầy, có năm căn nhà khác nhau. Chọn một trong năm căn nhà để ở, ta có năm cách ...
- Thế thì có khác gì với ví dụ của bạn Hùng đâu.
Không một cánh tay nào giơ lên nữa, Slimz hỏi:
- Không đứa nào cho được ví dụ à? À, Linik!
- Dạ thưa thầy: có một người muốn đi du lịch nước ngoài. Có 4 nước châu Á, 3 nước châu Âu và 3 nước châu Mỹ. Ta có 10 cách chọn ạ.
- Chính xác. Đi du lịch thì ta chọn 1 nước, với 4 nước châu Á thì ta có 4 cách chọn, 3 nước châu Âu thì ta có 3 cách chọn, 3 nước châu Mỹ thì ta có 3 cách chọn. 4 + 3 + 3 = 10, hiểu không?
- Dạ!
- Mấy em làm bài tập đi.
Bài tập có nội dung như sau: Một trường THPT cử một học sinh đi dự trại hè toàn quốc. Nhà trường quyết định chọn một học sinh tiên tiến lớp 11A hoặc lớp 12B. Biết rằng lớp 11A có 31 học sinh tiên tiến và lớp 12B có 22 học sinh tiên tiến. Hỏi nhà trường có bao nhiêu cách lựa chọn.
Sau chừng 2 phút cho học sinh suy nghĩ, Slimz hỏi:
- Em nào làm được?
- Em! - Dextra giơ tay - Thưa thầy, ta có 53 cách ạ.
- Chính xác. Với lớp 11A ta có 31 cách chọn và với 12B ta có 22 cách chọn. Tổng là 53 cách. Chúng ta qua quy tắc nhân.
Quy tắc nhân nó khác quy tắc cộng một chút, nó được áp dụng cho một công việc được phân ra nhiều giai đoạn. Chẳng hạn, một công việc được phân ra hai giai đoạn A và B. Nếu giai đoạn A có m cách, giai đoạn B có n cách thì ta có số cách thực hiện là m.n, đơn giản chỉ có vậy.
Để củng cố kiến thức, Slimz đưa ra một bài tập như sau.
Một bó hoa có 5 bông hoa hồng trắng, 6 bông hoa hồng đỏ và 7 bông hoa hồng vàng. Hỏi có mấy cách chọn ba bông hoa có đủ ba màu?.
Sinestrea lay tôi:
- Anh Hùng, chỉ em bài này với.
- Chỉ hả?
- Vâng, bài này em không biết làm.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao lại thế được? Bài dễ mà!
- Nhưng đối với em thì khó! Thôi, chỉ em đi.
- Được rồi. Bây giờ mình chọn 3 bông hoa có đủ ba màu, tức là mình chọn từng bông một. Như vậy là 3 giai đoạn.
Sinestrea gật đầu:
- Ừm!
- Với hoa hồng trắng, ta có 5 bông tương ứng năm cách. Tương tự như vậy, bông đỏ 6 cách và bông vàng 7 cách. Ta lấy 5.6.7 = 210 cách.
- À, ba số cũng y chang thôi đúng không? Em hiểu rồi.
Chính nhờ tôi thông não giúp Sinestrea nên cô ấy tự tin phát biểu và trả lời chính xác, tôi cảm thấy tự hào về mình.
Tuy nhiên, thứ làm tôi tự hào nhất chính là tôi giải một bài toán khá thú vị như sau.
Trên giá sách có 10 quyển sách Văn khác nhau, 8 quyển sách Toán khác nhau và 6 quyển sách tiếng Anh khác nhau. Hỏi có bao nhiêu cách chọn hai quyển sách khác môn?.
Bài toán này có vẻ khá căng với bọn trong lớp nhưng đối với tôi không ăn nhằm gì. Sinestrea hỏi tôi:
- Anh ơi, bài này làm sao?
- Em thử tự làm xem.
Sinestrea lại vùi đầu vào tính toán nhưng không ăn thua. Slimz hỏi:
- Có em nào làm được không?
Chẳng một ai giơ tay, bản thân tôi thì đã giơ tay sẵn từ trước. Có vẻ như Slimz không muốn kêu tôi nhưng sau một hồi chẳng thấy ai, thầy giáo kêu tôi:
- Hùng!
- Thưa thầy, có 10 quyển Văn khác nhau, 8 quyển Toán khác nhau và 6 quyển tiếng Anh khác nhau. Khi ta chọn 2 trong 3 quyển khác môn thì có ba trường hợp xảy ra.
(Để cho dễ hiểu thì tôi sẽ viết ở đây)
+ Trường hợp 1: Văn - Toán = 10 cách chọn 1 sách Văn x 8 cách chọn 1 sách Toán = 80 cách.
+ Trường hợp 2: Văn - Anh = 10 cách chọn 1 sách Văn x 6 cách chọn 1 sách Anh = 60 cách.
+ Trường hợp 3: Toán - Anh = 8 cách chọn 1 sách Toán x 6 cách chọn 1 sách Anh = 48 cách.
Tổng ba trường hợp: 80 + 60 + 48 = 188 cách.
Ngay khi tôi vừa trình bày xong, Sinestrea vỗ tay khen tôi. Slimz bảo tôi lên bảng trình bày lại lên bảng, nhưng khi tôi mới viết được nửa bài thì đã đến giờ ra chơi thứ hai. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng viết cho xong trước khi ra chơi.
*
(Sân bóng)
Sau khi kết thúc trận bóng giữa 11/6 và 11/4 (11/4 thắng) thì ban tổ chức và trọng tài nghỉ ngơi 15 phút. Hải ngồi đợi ở ngoài lẩm bẩm:
- Lâu thế nhở!
- Chịu thôi. - Heray lẩm bẩm.
Nam bảo:
- Phải chi mấy đứa trong lớp đi cổ vũ tụi mình nhỉ.
- Mày nói phải. - Hiếu đáp - Nhưng thôi, dù sao ở đây cũng có cổ động viên mà.
Chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng thì đội 11Đ cũng được đá. Ban tổ chức thông báo:
- Mời hai đội 11Đ và 11/1 vào sân chuẩn bị thi đấu.
Chờ có vậy, Hải nhảy lên rồi chạy vào sân. Cả hai đội bước vào, sau khi xếp đội hình hai bên giống như làm lễ chào cờ nhưng không hát gì cả, đơn giản giống như cho các phóng viên chụp hình vậy. Xong xuôi, hai đội bắt tay nhau.
Đội hình xuất phát của hai đội như sau:
11Đ
+ Thủ môn: Hiếu
+ Hậu vệ: Heray
+ Tiền vệ: Kriknak, Hải
+ Tiền đạo: Namz
+ Dự bị: Nam, Allain
11/1
+ Thủ môn: Jota
+ Hậu vệ: Kok, Bob
+ Tiền vệ: Sosar
+ Tiền đạo: Goldei
+ Dự bị: Fox, Luxi
Trọng tài thổi còi:
- Tuýt!
Trận đấu đã được bắt đầu. 11/1 là đội giao bóng trước, Kok chuyền bóng lên cho Bob. Heray xoạc bóng nhưng bất ngờ bóng lại được luân chuyển lên cho Luxi. Sút!
- GOAL! - Lưới của 11Đ đã rung lên. Luxi chạy đi ăn mừng, các cổ động viên hò reo.
Hiếu nghiến răng:
- Cái gì vậy trời!
Các cầu thủ của 11Đ tặc lưỡi ngán ngẩm khi mới vào trận 5 giây đã thủng lưới. Hải nhìn lên thì ngạc nhiên:
- Ơ kìa ...