Sinestrea đứng dậy:
- Thôi được rồi, giờ nhóc theo chị.
- Chuyện gì vậy? - Tôi hỏi.
- Dẫn nhóc lên phòng chứ gì. Lần trước chị có nói rồi, chị sẽ cho nhóc mượn một phòng.
Tôi đứng dậy đi theo cô ấy lên tầng hai. Mở cánh cửa phòng, cả hai bước vào. Sinestrea bật đèn lên:
- Đây là phòng của nhóc.
- Chà ... đẹp nhỉ?
Căn phòng của tôi khá rộng rãi, tương đối đầy đủ tiện nghi. Điều tôi thích nhất là có một cái máy tính để trong phòng. Một thứ khác nữa là phòng tôi có ban công, tôi tiến ra xem thử. Nơi này không cao lắm, nhưng nhìn xuống đường cũng được.
Bất chợt cô ấy gọi:
- Nhóc nè!
- Chuyện gì vậy chị? - Tôi quay lại.
- Sách vở của nhóc nè, Lumica gửi đến cho nhóc đó.
Nhìn sơ qua thì đây là bộ sách giáo khoa lớp 11 và một chồng tập, không có gì đặc biệt. Thứ làm tôi bận tâm nhất chính là quyển Phép thuật 11.
- Chị này, ở Athanor người ta dạy phép thuật từ lớp mấy?
- Từ khi học mẫu giáo là bắt đầu tiếp cận rồi.
- Vậy how to học?
Sinestrea suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Theo ta chắc là chỉ dạy cơ bản thôi, dù sao mấy đứa đều không cần học môn này ở Trái Đất mà.
- Có đâu mà dạy. - Tôi lẩm bẩm.
- Vậy thôi nha, nhóc bao bìa dán nhãn sách vở đi.
Tôi hỏi:
- Chị phụ em được không?
- Học lớp 11 rồi, tự mà làm đi! - Sinestrea bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Tôi nhìn đống sách mà tặc lưỡi, bao hết đống này thì ... oải quá. Thôi dẹp, khỏi bao! Đằng nào thì lên cấp ba cũng chẳng ai kiểm tra mấy cái vụ này.
Ngó tới ngó lui xung quanh căn phòng, tôi chú ý đến kệ sách bởi trên đó có để khá nhiều sách. Tiểu thuyết thì phải. Cầm một quyển, tôi mở ra đọc giết thời gian.
- Cái gì đây? Ngôn tình à? - Tôi lẩm bẩm. Quả thực, mấy cái truyện ngôn tình tôi không nuốt nổi, không hiểu lí do tại sao - Bỏ đi, tìm quyển khác.
Hình như Sinestrea thích đọc ngôn tình lắm thì phải, tôi mò hết kệ sách vẫn không tìm được quyển nào khá khẩm hơn để đọc. Mà toàn là ngôn tình bách hợp không mới chết chứ. Thà ngôn tình bình thường tôi còn ráng đọc được, chứ mấy thể loại đam và bách thì tôi xin dừng cuộc chơi.
- Ủa, còn quyển gì nè. - Tôi chợt tìm thấy một quyển sổ màu đỏ được đặt ở trên cùng của kệ. Với tay lên, tôi lấy xuống mở ra xem thử. Té ra là quyển nhật kí của Sinestrea. Tôi nghĩ bụng: Thôi, đọc nhật kí của người ta là xấu lắm.. Nghĩ vậy, tôi cất trở lại chỗ cũ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tại sao cô ấy để nhật kí ở đây nhỉ?
Điện thoại tôi kêu cái tinh, tôi mở lên xem. Thằng Hải nhắn tin cho tôi xin danh sách lớp. Tôi gửi qua cho nó. Bất chợt nó nhắn lại:
- Sướng nhỉ.
- Sướng gì? - Tôi ngạc nhiên.
- Chúc mày hạnh phúc.
Đọc tin nhắn của nó, tôi chỉ biết cười:
- Không biết được hay không nữa là ...
Xong, tôi đi sạc điện thoại. Giờ thì làm gì nhỉ? Chả biết nữa. Mở máy tính lên chơi vậy. Thế nhưng nhọ một cái, máy tính bị một cái lỗi quái đản khiến không vào được màn hình desktop. Tôi gọi:
- Chị Sinestrea ơi!
- Gì? - Cô ấy đáp lại.
- Máy tính bị lỗi chị ơi!
Cô ấy trả lời:
- Đợi chị tắm xong rồi lên sửa cho nhóc.
Năm phút sau, Sinestrea lên tới. Cô ấy mặc một cái đầm ngắn màu trắng, tay vẫn cầm chiếc khăn lau tóc:
- Máy tính hư gì vậy nhóc?
- Không vào được màn hình desktop chị ơi.
- OK, nhóc tránh ra nào. - Cô ấy đẩy tôi ra khỏi ghế rồi ngồi xuống. Tôi đứng đằng sau, đặt tay lên ghế và hỏi:
- Chị làm được không vậy?
Sinestrea cười:
- Được chứ, chị vẫn hay làm mấy vụ này ở tiệm net mà. Để coi ... hình như lần trước mình có cài mấy cái phần mềm thì phải. Chắc do nó rồi.
Cô ấy vào chế độ Safe Mode rồi xóa hết mấy cái phần mềm gì đó, sau đó thì máy tính trở về trạng thái bình thường. Giải quyết rất nhanh.
- Xong rồi đó nhóc, giờ chơi đi.
Tôi áp sát vào gáy cô ấy mà hít lấy hít để, cô ấy thấy nhột liền đứng dậy:
- Làm gì vậy?
- Không có gì đâu.
- Chơi đi, sửa xong rồi. Mà nè, đi ngủ nhớ để mấy cuốn sách lại chỗ cũ nha.
Tôi gật đầu. Đợi Sinestrea đi ra, tôi lẩm bẩm:
- Người của cô ấy thơm thật. Phê cái mũi quá ...
Lúc đầu tôi định chơi liên quân nhưng nghĩ lại thì tôi không biết fake IP kiểu gì nên thôi tải liên minh chơi tạm. Dù sao thì chơi trên máy tính thì liên minh vẫn hợp hơn. Đánh mới có mấy trận đã gần hai tiếng đồng hồ, lúc này là khoảng chín giờ tối.
- Quái, sao mình lại đói bụng rồi. Xuống dưới kiếm gì ăn mới được.
Lật đật đi xuống nhà dưới, tôi vào phòng bếp rồi mở mấy cái tủ ra xem thử. Mì tôm để ở đâu nhỉ? A đây rồi, cuối cùng cũng tìm được. Bắc nước sôi lên, tôi để mì vào tô và đợi để úp.
- Có trứng không nhỉ? - Tôi lại tiếp tục tìm nhưng chẳng thấy đâu cả.
Nước cũng đã sôi, tôi chế nước sôi vào trong tô rồi lấy cái nắp nồi úp lại. Đang ngồi đợi mì, chợt tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng dáng ai đó đang nhìn mình. Tôi quay lại:
- Ai đó?
Chẳng thấy ai, tôi chạy lại mở cửa sổ ra xem nhưng vẫn không thấy. Quái, chẳng nhẽ mình nhìn nhầm hay sao? Phải ra ngoài kia xem mới được.
Chạy ra cửa, tôi vòng ra sau nhà. Sân sau khá nhỏ, lại không có chỗ nào để trốn, trời lại tối nên tôi không thấy gì, tôi lại quên mang đèn.
Tôi lại vào nhà, vừa đi vừa gãi đầu không biết kẻ đó là ai. Nhưng thôi, giờ tôi ăn mì đã, suy nghĩ mà đói bụng quá.
Vừa vào bếp, tôi trố mắt khi Sinestrea đang ... ăn tô mì của tôi:
- CHỊ!
- Ủa nhóc? Sao nhóc biết chị đang đói bung hay vậy?
- Trời ... - Tôi đặt tay lên trán tỏ rõ sự thất vọng - Mì của em luôn đó chị.
Cô ấy bảo:
- Chị chỉ ăn có một nửa thôi, phần của nhóc vẫn còn nè.
- Vậy cũng được. - Tôi tiến lại, ngồi xuống và ăn một nửa tô mì. Sinestrea vẫn ngồi đấy và nhìn tôi.
Cảm thấy khó hiểu, tôi hỏi:
- Chị nhìn em chi vậy?
- Cứ ăn đi, không có gì đâu.
*
Ăn xong, Sinestrea hỏi tôi:
- Mà nhóc nè, đang nấu mì nhóc bỏ đi đâu vậy?
- Đúng rồi, lúc nãy em thấy có người ở ngoài đó nhìn vào trong. Em chạy ra thì hắn ta đã biến mất rồi.
- Ai nhỉ? Chẳng nhẽ ... kẻ địch đến đây do thám hay sao?
Tôi ngạc nhiên:
- Kẻ địch sao?
- Phải, ta cũng nói rồi mà, tên Volkath đang có âm mưu thống trị thế giới. Theo chị, bọn chúng đến đây để dò la tin tức về nhóm Trái Đất đó.
- Vậy tại sao em lại phải ở đây? Có nguy hiểm quá không?
Sinestrea trả lời:
- Trước khi đến đây, Lumica chắc không có nói cho nhóc biết rồi. Cô ấy nói rằng hai chúng ta sẽ giữ vai trò điều tra tình hình kẻ địch ở lâu đài Khởi Nguyên. Cái tên đeo mặt nạ trắng lúc chiều là một trong những kẻ địch của chúng ta.
- Vậy là hai chúng ta đều được giao nhiệm vụ đúng không?
Sinestrea gật đầu.
- Giờ em có một nhiệm vụ cho chị.
- Hử? Việc gì cơ?
- Trả em nửa tô mì.
Cô ấy ngạc nhiên tột độ:
- Gì? Nửa tô mì? Sao trả? Chẳng nhẽ chị nôn ra à?
- Không cần, cho em ăn chị thôi.
- Này ... đừng có nói nhóc định ...
Tôi xua tay:
- Không không, em chỉ dạo chơi một tí thôi.
- Không đời nào, chị không giỡn với nhóc đâu.
- ...
Sinestrea bất chợt bảo:
- Này, hai chúng ta giao kèo đi.
- Sao?
- Chỉ cần nhóc làm việc nhà cho ta, ta sẽ cho nhóc.
Tôi gật đầu:
- OK! Mà làm nhiều không?
- Tùy thái độ của nhóc thôi. Nào, giờ tới chiếm chị đi.
Nghe vậy, tôi mừng ra mặt. Sinestrea cười:
- Nhìn nhóc kìa, sướng ra mặt cơ đấy.
Tôi kéo cô ấy sang và ngồi lên đùi tôi. Lúc này tôi lại áp sát vào sau gáy của cô ấy hít lấy hít để, mùi của cô ấy thơm quá, cứ như mùi hoa vậy.
- Nhột quá nhóc ...
- Người chị thơm thật đấy!
Tôi lấy tay vuốt ve mái tóc dài màu trắng của cô ấy, cảm giác thật là sung sướng. Mái tóc của cô ấy mượt, tôi vuốt mà không biết chán. Sinestrea hỏi:
- Nhóc thích cái gì nhất trên cơ thể của chị vậy?
- Em thích mái tóc của chị.
- Thế sao, vậy chị sẽ để nhóc vuốt miễn phí.
Mặc dù tôi không hiểu cái từ miễn phí có nghĩa gì nhưng thôi, tôi được vuốt mái tóc dài này là đã mãn nguyện lắm rồi. Ôm lấy Sinestrea, mũi của tôi chạm vào mái tóc, tôi hít lấy hít để. Thơm ơi là thơm.
- Sung sướng ...
- Ta biết nhóc thích ta mà.
*
(Lâu đài Bóng Đêm)
Tên Volkath đang ngồi trên ngai vàng, hắn nốc chai rượu rồi bảo:
- Vào đi.
- Vâng thưa ngài.
Tên thuộc hạ bước vào, hắn quỳ xuống:
- Thưa ngài Volkath, tôi đã điều tra ra những kẻ đến từ Trái Đất rồi ạ.
- Nói đi! - Tên Volkath lại nốc một mớ rượu.
- Theo như tôi điều tra, chỉ có một tên thôi. Đó chính là tên Hùng, hiện đang ở nhà của con Sinestrea. Chúng ta có nên đánh không ạ?
Volkath bảo:
- Hức ... chưa cần vội. Ngươi nên nhớ, tên Hùng không phải là một kẻ dễ chơi. Hơn nữa, ta không nghĩ chỉ có một mình tên Hùng đâu.
- Sao ạ?
- Theo ta, tên Lumica đang chứa khoảng ba tên nữa ở cung điện Mặt Trăng. Chúng ta cứ bình tĩnh, không cần vội.
- Vâng thưa chủ nhân.
Volkath truyền lệnh:
- Rulan, ngươi có thể ra được thôi.
- Vâng.