Sinestrea ngỡ ngàng một lúc nhưng cô nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại bản than. Nắm áo của tôi, cô ấy quát lớn:
- Nói mau! Anh đang làm gì ở đây?
Bản than tôi đã lường trước được tình huống này do trong lúc đi, khi tôi nhìn thấy hai người bịt mặt che người kĩ càng, tôi đã có loáng thoáng nghi ngờ. Chỉ là bâng quơ thôi, nhưng khi mắt tôi vô tình liếc xuống dưới thì tôi chắc chắn được đó là Sinestrea với đôi chân trần không lẫn vào đâu được.
Dẫu sao thì, tôi chẳng có gì phải hoảng sợ trong tình huống này, tôi kéo cô nàng ngồi xuống ghế cạnh tôi rồi từ từ giải thích, mặc cho cô nàng đang phịu má trông chẳng dễ chịu tí nào:
- Em nghe anh nói này: đây là Seraphine, một vị tướng bên thế giới Liên minh Huyền Thoại.
- Em chẳng cần biết! Anh hẹn với ả có mục đích gì?
Tôi cười:
- Mấy chuyện vặt vãnh ấy mà.
Bản thân tôi không dám tiết lộ chuyện đang điều tra vụ án. Mà với lời giải thích không thực sự rõ ràng của tôi thì Sinestrea làm sao có thể chấp nhận được, cô ấy chĩa thanh kiếm vô cổ tôi chực chờ thọt một cái:
- Nói rõ ràng xem nào!
- Ờ thì …
- Nói mau! Anh mà không nói là em thọt đấy!
Tôi van xin:
- Em ơi, làm gì thì làm chứ đừng có chĩa kiếm thế … Anh mà quéo là không có nói được đâu …
- HỪ! – Sinestrea rút kiếm xuống – Nói mau!
Lúc này tôi mới bình tĩnh được một chút. Trong khi tôi đang cố gắng đưa ra một lí do hợp lí thì Seraphine bất ngờ lên tiếng:
- Chị ơi, chị bình tĩnh xíu đi. Em với anh ấy chỉ đang điều tra vụ án thôi.
- Vụ án nào? – Sinestrea ngạc nhiên – Nghe nói xong rồi mà.
- Đâu, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra mà. Chị nhìn này, tài liệu vụ án đây. – Seraphine cầm lên đưa cho người yêu tôi.
Sinestrea giật lấy từ tay Seraphine rồi thoáng ngạc nhiên:
- Uầy … vụ này à?
- … - Tôi mím môi căng thẳng, nếu cô ấy nói như vậy hẳn là cô ấy có đọc báo, mà như vậy thì …
Cô ấy rút kiếm lại và nở một nụ cười:
- Xin lỗi đã làm phiền anh nha, em tưởng anh đi ngoại tình.
- Hồi nào? – Tôi ngạc nhiên.
- Thằng Minh ấy, nó bảo với em là anh đi với gái nên em đi theo nó để theo dõi anh.
Tôi thở dài:
- Thật vờ lờ …
Sinestrea quay sang Seraphine:
- Mày mà dụ dỗ anh Hùng thì xác định chết với tay tao đấy!
- Dạ em biết rồi thưa chị.
Khi Sinestrea rời khỏi chỗ tôi đang ngồi cũng là lúc tôi thở hách ra, quá căng thẳng trong tình huống vừa rồi. Seraphine hỏi tôi:
- Chị ấy là ai vậy anh?
- Ghệ của anh đấy mà, cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu. Chúng ta bàn tiếp thôi.
Thằng Minh thấy Sinestrea bước lại thì háo hức:
- Có gì không?
- Có gì đâu, chuyện điều tra vụ án ấy mà. Oáp ~ Tui về đây, buồn ngủ quá xá …
Minh ỉu xìu, cứ tưởng sẽ được chứng kiến một màn đánh ghen đã mắt nhưng không, thứ nó thu được là sự thất vọng. Chở Sinestrea về mà lòng nó ấm ức, đang nghĩ bâng quơ thì …
“TIN TIN”, tiếng còi xe tải. Thằng Minh nghe thấy thì liền tăng tốc lên đằng trước nhưng bất ngờ trượt bánh, xe trượt điện lật ngang khiến hai đứa ngã lăn lốc. Sinestrea có lẽ do quá bất ngờ nên không kịp phản ứng, cô đơ người ra.
(Căn cứ khu rừng Chạng Vạng – Phòng của Nam và Keera)
- TỨC QUÁ! – Thằng Nam chửi đổng.
- Anh im mồm đi, la hét hoài! – Keera quát.
Hải đập giường:
- Hai đứa mày làm ơn im lặng một tí để tao suy nghĩ coi!
- Nghĩ sao mà không cho tao tức hả mày?
Hải im lặng, mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng không mấy tốt đẹp. Mà Hải cũng thấy lạ, bình thường khi có thai ngoài ý muốn, người con trai thì thường có xu hướng bỏ mà người con gái lại muốn giữ, nhưng ở đây thì ngược lại. Thằng Nam nhất quyết giữ cái thai bằng được trong khi Keera lại kiên quyết bỏ.
Do vụ này vượt quá khả năng giải quyết của Hải nên nó đề nghị gọi cho cô Lumica xin ý kiến, nhưng cô ấy chỉ nói đúng một câu: “Đã làm thì phải biết chịu trách nhiệm.” khiến cả ba ngã ngửa.
Thật ra, Nam và Keera đều có cái lí riêng của mình. Keera nói rằng bản thân hai người chưa có khả năng nuôi con, nuôi mình còn chưa xong thì làm thế nào được. Hơn nữa, nếu sinh con thì Keera sẽ gặp một số rắc rối lớn. Nam lại tự tin rằng bản thân mình hoàn toàn có thể nuôi được bởi cậu ta cũng có nghề nghiệp rồi.
Hai đứa nó không thể thống nhất được mọi thứ, Hải đứng ngoài nhìn vào mà chỉ biết đặt tay lên trán thở dài. Cô Lumica không hiểu tại sao lại không giúp, điều đó làm Hải khó hiểu. Quyết đi tìm câu trả lời, nó xách dép lên mặt trăng hỏi ngay.
- CÔ!
- Hải đấy hả? – Lumica ngạc nhiên – Con lên đây gặp cô có việc gì không?
- Tại sao cô không giúp Nam, chuyện này đâu phải chuyện mà tụi nó có thể giải quyết được đâu.
Lumica mím môi:
- Chuyện này không thể. Không phải cô không muốn giúp, cô giúp được đấy.
- Vậy tại sao?
- Có thể con không biết, khi lên làm nữ thần thì cô được yểm một lá bùa miễn sinh, tức là lá bùa ngăn khả năng mang thai và sinh con. Lá bùa này chỉ được gỡ bỏ khi cô từ chức hoặc là khi …
Hải hỏi:
- Khi nào vậy cô?
- Khi cô cố tình gỡ lá bùa đó ra.
- Ủa vậy là sao? Con không hiểu lắm, lá bùa đó thì có liên quan gì đến việc cô giúp Nam với Keera?
Lumica giải thích:
- Nếu bây giờ cô giúp hai đứa nó tức là cô sẽ nuôi, khi đó cô sẽ phải từ chức.
- Á à, con biết rồi! Cô trọng quyền lực hơn …
- Đừng, con đừng hiểu lầm ý cô. Khi làm nữ thần, việc tối kị chính là mang thai.
Hải lại không hiểu:
- What? Cô có mang thai đâu?
- Nếu bây giờ cô nuôi, cô biết giải thích làm sao với người dân đây. Cho dù lá bùa còn đi chăng nữa, họ vẫn nghĩ là cô có quan hệ bất chính với ai đó, tới lúc đó sẽ vô cùng rắc rối.
Hải phản bác:
- Bộ bọn họ không biết xét nghiệm ADN à? Mấy cái này có gì đâu mà cô lo dữ vậy?
- …
- Cô sao vậy?
Đôi mắt của Lumica bất ngờ sáng lên:
- Có cách rồi! Con dẫn Keera với Nam lên đây đi.
- Hay quá! – Hải nhảy lên sung sướng – Đợi con kêu tụi nó.
Một lát sau, Hải đưa Nam và Keera đến, trông hai đứa kia tràn đầy hi vọng. Chuyện ai muốn giữ, ai muốn bỏ thì Lumica cũng biết rồi. Cô đưa hai đứa nó vô một phòng chuyên dùng cho các bệnh binh và giải thích:
- Bây giờ cô sẽ giúp con (Keera) lấy cái thai ra …
- Cô ơi, đừng có lấy …
- Im lặng nghe cô nói hết! – Lumica quát – Sau khi lấy xong, cô sẽ sử dụng ma thuật bảo quản cơ thể để giữ. Như vậy, nguyện vọng của cả hai đứa đều được thực hiện.
Nam chưa hiểu:
- Là sao cô?
- Con nhớ ma thuật phẩu thuật mà không dùng dao kéo không? Cô sẽ dùng nó đồng thời đưa cái thai vào trong dung dịch đặc biệt, nó giữ cho cái thai vẫn giữ nguyên trạng không thay đổi gì cả. Sau khi hai đứa ổn định mọi việc, cô sẽ trả lại để Keera mang thai tiếp.
- Vâng ạ.
Sau khi đã thống nhất, Keera nằm xuống giường sau khi đã tiêm thuốc mê. Lumica truyền ma thuật vào đầu ngón tay rạch bụng Keera rồi từ từ lấy cái thai ra. Mọi chuyện diễn ra khá nhanh, chỉ tầm 30 phút là mọi thứ xong xuôi. Thằng Nam ở bên ngoài, nó khá sốt ruột khi không được theo dõi bên trong.
- Hừ hừ … không biết sao rồi …
“KÉT ~”, tiếng cửa mở. Nam quay lại hỏi ngay:
- Sao rồi cô?
- Xong hết rồi. Nam này, nếu có quan hệ thì nên sử dụng các biện pháp an toàn, nếu để dính bầu nữa thì cô không giải quyết giùm con nữa đâu.
- Sao kì vậy cô?
Lumica bảo:
- Cứ nhớ lấy lời cô.
Dù sao thì mọi việc cũng đã được giải quyết xong, Keera được ở lại cung điện để chăm sóc sức khỏe trong khi Nam và Hải quay về khu rừng Chạng Vạng để chiều còn luyện tập chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
*
Được sự gợi ý của Shiri, tôi được Tel’Annas nhận vào đội bóng với vai trò là thủ môn. Thật sự thì tôi không dám tin vào tai mình khi nhận được lời mời này, từ lâu tôi đã mong muốn được vào một đội bóng và được chơi bóng.
Mặc dù Tel’Annas đã nói với tôi rằng:
- Nhóc này, chị đưa nhóc vào đội không phải là vấn đề chuyên môn mà là vì nghiệp vụ đấy.
- Dạ …
- Nhưng mà, nếu nhóc chơi tốt, chị sẽ cho nhóc vào sân thi đấu.
Được trao cơ hội thi đấu là một điều vinh dự, tôi sẽ cố gắng thể hiện thật tốt.
Lúc nãy, khi tôi đưa số điện thoại lạ cho Shiri, cậu ta đã nhận ra ngay rằng số điện thoại đó là của Mặt Trăng. Thật ra, đó cũng là số điện thoại mà cậu ta đã điều tra ra khi nghiên cứu về việc bên phía LSĐ cấu kết với một băng đảng bên ngoài để thực hiện việc dàn xếp tỉ số. Nhưng số điện thoại đó của ai thì vẫn phải đợi Shiri điều tra, còn bây giờ tôi đang luyện tập cùng với các cầu thủ KCV.
Huấn luyện viên Aar cho các cầu thủ tập luyện nhẹ bởi ngày mai là thi đấu, ông không muốn bào mòn thể lực của các cầu thủ đội nhà. Tại vị trí thủ môn, tôi và Veera đang cùng nhau tập luyện.
Huấn luyện viên thủ môn thảy bóng cho tôi lẫn Veera bắt bóng với các tình huống kiểu như sút sệt, bóng bổng rồi này nọ … Tôi được chỉ dẫn lại kĩ thuật bắt bóng, chân trụ thế nào cho hợp lí. Veera tuy không phải là thủ môn giỏi nhưng cô ấy rất nỗ lực trong việc luyện tập.
Sau màn khởi động với bóng, huấn luyện viên Aar cho các cầu thủ tập sút. Các thủ môn lần lượt được vào bắt trước các cú sút.
- HÂY! – Hải tung cú sút đại bác, bóng ghim vào góc hiểm.
- HỰ ~ - Nam bay người cản phá xuất sắc, bóng còn tí xíu nữa là vào trong.
Tiếp theo là Nakroth, cậu ta tung cú sút vào giữa khung thành. Nam tuy đã bay người nhưng vẫn kịp dùng chân cản bóng ra. Nakroth lao vào áp sát nhưng Nam đã lao ra phá bóng.
- Hay quá. – Tôi trầm trồ.
Tel’Annas gọi tôi:
- Hùng, tới lượt ông rồi đó, vào bắt đi.
- OK! – Tôi hào hứng khi được vào gôn.
Đối mặt tôi chính là Namz, nó tung cú dứt điểm khá gần, tôi chạy đến bắt gọn rồi nằm xuống.
- Tiếp tục đi.
Sinestrea là người tiếp theo, cô ấy tung cú sút ... cú sút còn tệ hơn một đứa con nít sút nữa, nhẹ hều. Tôi đón bóng bằng chân luôn rồi chuyền ra cho cô ấy sút lại.
- HÂY YA! – Cô ấy chạy đà rồi tung cú sút cực mạnh, tôi thoáng giật mình nhảy lên. Bóng đi … vọt xà.
Hải vào sút, nó tung cú sút đại bác cực mạnh, tôi đã cố bay người nhưng không thể cản được cú sút vừa rồi.
- Căng thế … - Tôi lẩm bẩm.
Nakroth dứt điểm, bóng đi gần nhưng lực rất mạnh khiến tôi tuy đã chạm được vào bóng nhưng không tài nào đẩy ra được.
Thằng Nam đứng ngoài nói với huấn luyện viên:
- Thằng Hùng nó còn nhát banh quá.
- Ừ, thầy cũng thấy vậy. – Rồi ông ấy gọi to – Hùng, em mạnh mẽ lên, cố đẩy bóng ra. Đừng có sợ bóng đập vô mặt.
- Vâng ạ.
Rồi Aar cho các cầu thủ tập sút xa, tôi có cản phá được vài quả. Nhìn chung, trong bữa tập đầu tiên thì tôi đã thể hiện ổn đối với tôi.
Sau buổi tập, các cầu thủ trở về căn cứ. Sinestrea đi bên cạnh tôi, cô ấy thì thầm:
- Anh ơi, em có chuyện muốn kể.
- Sao vậy em?
- Hồi sáng ấy, em suýt nữa bị xe tông.
Tôi giật mình:
- Uầy, kinh vậy! Chuyện thế nào kể anh nghe coi.
- Em đang lái xe trượt điện chở thằng Minh ngon lành thì tự nhiên xe trượt bánh hay sao ấy, em với nó ngã lăn ra giữa lộ. Lúc đó có chiếc xe tải lớn đang chạy tới, em không kịp làm gì luôn.
Nghe cô ấy kể mà tôi giật mình:
- Rồi có sao không?
- Đây này. – Cô ấy chỉ vào hai cái đầu gối đang được băng – Em cạ đầu gối xuống đất, đau muốn chết. Tay chân cũng trầy này nọ, rõ chán.
- Được rồi, để anh về anh dùng ma thuật chữa cho em.
Trong khi đó, Shiri đã biết được số điện thoại bí ẩn kia là của ai, cậu ta chạy sang phòng của Arr …