Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn đã đi.
Lâm Miên ôm cuốn sổ ghi chép và kế hoạch học tập mà Thẩm Hành Chu để lại cho cậu, trở về nhà.
Tối hôm đó, 9 giờ, Thẩm Hành Chu đã nhắn tin cho cậu và Phó Tranh, nói cho họ biết rằng họ đã đến Kinh Hoa, mọi thứ đều ổn, không cần lo lắng.
Lâm Miên trả lời một câu đầy năng lượng [Học sinh giỏi cố lên!!!], sau đó buông điện thoại ra, tiếp tục học cùng Phó Tranh.
Kỳ nghỉ đông lớp 11 không dài, khoảng nửa tháng.
Bố của Phó Tranh cũng nghỉ việc vào ngày Phó Tranh nghỉ đông, ở nhà, không đi lái xe nữa, đợi đến sau Tết mới đi làm lại.
Bố mẹ Lâm Miên điều chỉnh ca làm việc để có kỳ nghỉ, bố mẹ hai nhà đưa họ đi trung tâm thương mại mua quần áo mới Tết.
Đèn lồng đỏ rực rỡ trang trí, bài hát "Chúc mừng năm mới" phát đi phát lại, còn có trung tâm thương mại đông nghịt người, khắp nơi đều là không khí vui vẻ của Tết.
"Xoẹt" một tiếng, Lâm Miên kéo rèm phòng thử đồ ra, mặc chiếc áo khoác phao màu đen ngầu, từ bên trong bước ra: "Mẹ ơi, con thích cái này!"
Mẹ Lâm khoanh tay, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó bước tới, không nói gì.
Lâm Miên đầy mong đợi nhìn bà: "Mẹ, mua đi mà! Mua đi mà!"
Nhân viên bán hàng giúp cậu chỉnh mũ: "Chị ơi, cái này đẹp thật đấy, gu của con trai chị tốt thật, bây giờ bên ngoài đều lưu hành kiểu này, trai trẻ thích kiểu hầm hố này. Em lấy hàng bên ngoài, cũng là mẫu này bán chạy nhất."
Mẹ Lâm mặt không cảm xúc: "Bán chạy nhất, đi trên đường mười người có tám người đều mặc cái này, đụng hàng thì sao?"
"Cái này..." Nhân viên bán hàng giữ nụ cười, "Chị ơi, con trai chị đẹp trai như vậy, đụng hàng cũng là thằng bé nổi bật hơn mà!"
Lâm Miên soái ca tự tin chống nạnh!
Con nổi bật hơn!
Vừa lúc này, Phó Tranh cũng mặc cùng một chiếc áo khoác phao, từ phòng thử đồ bên cạnh đi ra.
Lâm Miên càng nhìn càng vừa lòng, học theo dáng vẻ vừa rồi của nhân viên bán hàng, giúp hắn chỉnh mũ: "Như thế này."
Cậu kéo Phó Tranh, hai người đứng trước gương soi toàn thân.
Nhân viên bán hàng tiếp tục tâng bốc: "Hai người là bạn tốt đúng không? Bạn tốt thì phải mặc đồ đôi, Tết còn có thể cùng nhau đi chơi, sau này học đại học cũng có thể mặc, sẽ không lỗi thời đâu."
Lâm Miên càng nhìn càng hài lòng, mới nên tiếng gọi "Mẹ", đã bị mẹ ấn đầu lại.
Mẹ Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Con câm miệng lại cho mẹ, mẹ biết con muốn, nhưng mẹ đang trả giá!"
"Ồ." Lâm Miên bĩu môi, lui về một bên.
Mẹ Lâm kéo mũ áo, cọ xát hai cái: "Chất liệu này mặc cũng không thoải mái, cứng đơ."
"Chị ơi, áo khoác phao là để mặc kiểu dáng, mềm oặt không có dáng, áo bông thì mềm, như vậy trai trẻ không thích."
"Áo cũng mỏng, mùa đông mặc không được, nếu không phải con trai tôi thích, tôi sẽ không mua đâu. Thế này nhé, một cái 60, tôi gói hai cái mang đi.”
"Không được, 60 thật sự không làm được, giá nhập đã hơn 60 rồi. Một cái cũng phải bán hơn 200, em bán cho chị hai cái còn không bằng bán một cái, không được không được..."
Không lâu sau, người bố phụ trách đóng vai mặt trắng xuất hiện: "Xong chưa? Anh thấy phía trước còn có cửa hàng khác, kiểu dáng cũng tương tự, đi, xem phía trước."
Lâm Miên và Phó Tranh thay quần áo mới, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ đợi.
Cố lên cố lên, bố mẹ cố lên!
Mười phút sau, các bậc phụ huynh đã thành công lấy được hai chiếc áo khoác với giá mỗi chiếc 65.
Lâm Miên và Phó Tranh xách theo quần áo mới, hài lòng bước ra khỏi cửa hàng.
"Hai đứa này thật là, đặc biệt là con, Tiểu Miên, lần sau người lớn đang trả giá, đừng thể hiện quá nhiều sự yêu thích, nếu không phải con xen vào, lúc đầu mẹ định trả giá xuống thành 50 đấy."
"Dạ, con biết rồi." Lâm Miên lên tiếng.
"Hai đứa hồi nhỏ không phải sống chết không chịu mặc quần áo giống nhau sao? Năm nay sao lại nghĩ ra thế?"
"Bởi vì..."
Lâm Miên và Phó Tranh nhìn nhau, Lâm Miên cười ngốc nghếch, buột miệng nói ra: "Đồ đôi..."
Ba người lớn đột ngột quay đầu lại, sáu tia nhìn như đèn pha chiếu vào người họ.
Đồ gì? Hai đứa muốn mặc đồ gì cơ?
Lâm Miên ẩn sau lưng Phó Tranh: "Ý con là... Đồ đôi kiểu anh em, như anh em ruột vậy."
Các phụ huynh quay lại: "Lần sau cẩn thận khi nói chuyện, làm người ta sợ hết hồn."
"À." Lâm Miên gãi đầu, Phó Tranh vừa lúc tiếp nhận túi đựng đồ trong tay cậu, giúp cậu cầm.
Sau khi mua đồ cho hai đứa trẻ, hai gia đình lại đi xuống tầng một siêu thị.
Lâm Miên đẩy chiếc xe đẩy, trượt trượt trên sàn nhà siêu thị bóng loáng, vừa đi vừa rầm rì hát: "Thần Tài đến, Thần Tài đến, lòng thiện được báo đáp, Thần Tài nói, Thần Tài nói..."
Phó Tranh được bố mẹ phái đi theo, đứng cạnh cậu, không cho cậu mua đồ ăn vặt quá đắt.
Nhưng mà...
Lâm Miên ôm một xô sôcôla lớn, nhìn Phó Tranh van lơn: "Phó Tranh, cái này có thể mua không?"
Phó Tranh hoàn toàn không thể chống lại cái nhìn đáng yêu của Lâm Miên, không thèm nhìn giá cả, chỉ gật đầu: "Được."
Lâm Miên lại cầm một gói quà lớn của Wawawa: "Vậy cái này thì sao?"
Phó Tranh lại gật đầu: "Cái này cũng được."
"Vậy cái này..." Lâm Miên cuối cùng cầm một gói bò khô lớn.
"Cái này..." Phó Tranh nhìn giá cả, "Không được."
Cái này thực sự quá đắt, một gói hơn 100.
"Ồ?" Lâm Miên nhìn Phó Tranh với vẻ đáng thương.
Phó Tranh giữ lấy tay cậu: "Mấy ngày nữa tớ sẽ đưa cậu tới mua, hôm nay không mua."
Lâm Miên miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được rồi."
Các vị phụ huynh đi phía sau, cố gắng so sánh giá cả giữa siêu thị và chợ, cuối cùng đi đến kết luận -
Siêu thị là để cướp tiền!
Đến khi các phụ huynh phản ứng lại, chiếc xe đẩy của Lâm Miên đã được nhồi đầy các loại đồ ăn vặt.
Cậu bị các vị phụ huynh đẩy lại, phải để các gói đồ to nhỏ trở lại lên kệ.
*
Sáng sớm giao thừa, Lâm Miên đã bị bố mẹ đẩy dậy khỏi giường, chuẩn bị bái Thần.
Họ dựng lên một cái bàn gỗ đen cổ xưa hơn tuổi của cậu, trên bàn để các đồ cúng như thịt gà, thịt lợn và hoa quả.
Lâm Miên cầm một lon "Hỷ đa đa", chuẩn bị đi xuống tầng, trang trí cát trong đó để cắm nhang.
Khi cậu đi xuống, tình cờ gặp Phó Tranh đang có cùng nhiệm vụ.
Hai đứa trẻ ngồi xổm trước bồn hoa, vừa đào cát, vừa thì thào nói chuyện.
“Tóc vàng có gọi điện cho cậu không?"
"Ừ, 8h tối tập trung ở quảng trường."
"Được."
Xong việc, hai đứa quay lên.
Sau khi bái Thần xong, hai gia đình bắt đầu chuẩn bị bữa tối giao thừa.
Các vị phụ huynh bận rộn trong bếp, bố Lâm lấy một nồi bột bánh làm từ bột mì ra, trao cho Lâm Miên và Phó Tranh, bảo họ dán câu đối Xuân và những tờ giấy đỏ.
Phó Tranh cao lớn, không cần lên thang, với hai tay giơ cao tấm chữ Phước, đặt ở cạnh cửa, kiểm tra: "Miên Miên?"
Lâm Miên ôm cái nồi nhỏ, một tay chỉ đạo Phó Tranh, một tay dùng muỗng quậy bột bánh, ăn lén: "Bên kia một chút, không phải, bên kia, đúng rồi, thế này!"
Sau khi dán xong câu đối Xuân, hai đứa lại mặc tạp dề, mỗi đứa ôm một giỏ rau, ngồi xổm ở ngoài bếp, bóc tỏi, rửa hành, giúp đỡ một ít, thỉnh thoảng lại được thưởng một viên thịt rán.
Từ sáng sớm đến tối, cả hai cũng chẳng ăn trưa nghiêm túc.
Đến tối, bàn ăn được bày biện đầy ắp.
"Được rồi được rồi, đến giờ rồi, mọi người cùng ăn thôi."
Lâm Miên giơ tay cao: "Bố mẹ, con thấy trên bàn thiếu chút gì xanh xanh ấy."
Mẹ Lâm từ bếp mang ra một giỏ rau mùi: "Đem rửa rồi rắc lên trên."
"Ý con là..." Lâm Miên nói lớn, "Thiếu một chai nước ngọt xanh lục!"
Đúng là dịp tốt, mẹ Lâm không muốn đánh cậu, móc túi lấy ra 10 đồng, bảo cậu đi mua.
Lâm Miên kéo Phó Tranh, chạy ra ngoài khu mua một chai Sprite lớn.
Hai gia đình ngồi vây quanh bàn ăn, cùng nhấc ly.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo "Bùm bùm".
*
Vừa tối, pháo bông bắn khắp nơi, tiếng "Bùm bùm" vang lên dồn dập.
Bật tivi lên, ngay cả khi đặt âm lượng lên tối đa cũng không nghe thấy gì.
Các vị phụ huynh chuẩn bị ra ngoài chơi đánh mạt chuợc, Lâm Miên thử hỏi một câu: "Bố mẹ, vậy con và Phó Tranh..."
"Ra ngoài xem pháo hoa à? Phải cẩn thận đừng cháy quần áo."
"Yên tâm, bây giờ không cho bắn pháo hoa ở quảng trường, chỉ đi xem tiết mục pháo hoa thôi."
"Ừ, về trước 12 giờ."
"Dạ được! "
Lâm Miên kéo Phó Tranh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Xe máy vùn vụt lướt qua, làn gió thổi qua má mang theo mùi khét của thuốc pháo.
Hai đứa đến quảng trường, chật kín người, chỉ riêng tóc vàng cũng có hàng chục đứa.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy được bạn bè qua đám đông.
"Chúc mừng năm mới!"
“Anh Phó, Tiểu Miên, ở đây này!"
Gặp lại bạn bè.
Để tránh bị cuốn theo đám đông, Phó Tranh mua cho Lâm Miên một quả bóng, treo ở cổ tay, Lâm Miên cũng siết chặt cánh tay Phó Tranh, treo lên người hắn.
Trong đám người, họ gặp phải tên côn đồ trường trung học số Ba.
Tên này nhận ra họ, còn chào hỏi: "Ồ, anh Phó cũng ra ngoài chơi à?"
Phó Tranh gật đầu, lạnh lùng đáp: "Ừ."
Tên côn đồ liếc mắt: "Dẫn vài đứa em trai em gái mới nhận ra đây để mọi người biết mặt.”
Gã ta quay đầu lại, nói với một đám đầu gấu tóc đỏ, tóc vàng, tóc xanh phía sau: "Đây là anh Phó ở thành phố bên cạnh, sau này gặp phải nhớ gọi người ta, nếu vô tình đắc tội, đừng trách tao không nhắc nhở nhé.”
Một đám người phía sau cùng hô lớn: "Chúc mừng năm mới, anh Phó!"
Lâm Miên ngại ngùng đến mức muốn chui xuống đất, véo nhẹ cánh tay Phó Tranh, ám chỉ hắn nhanh chóng rời đi.
"Đi thôi." Phó Tranh nói một tiếng, liền dẫn Lâm Miên rời đi.
Khi đi, Lâm Miên còn nghe thấy tên đầu gấu đang dạy bảo các em trai em gái của mình: "Cậu trai đẹp trai kia không được, đó là bạn thân của anh Phó, là học sinh ngoan ngoãn, hai người họ suốt ngày dính lấy nhau, mày mà nói thích bạn thân của anh ta, anh ta lập tức đánh nhau với mày đấy. Tự tìm người yêu đi, suốt ngày nhìn người khác làm mẹ gì?"
Lâm Miên không muốn nghe nữa, kéo Phó Tranh đi.
Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng của tên đầu gấu nữa, Lâm Miên mới quay đầu lại, hỏi Phó Tranh: "Gần đây cậu không chơi với bọn họ nữa à?"
"Không." Phó Tranh nghiêm túc nói, "Miên Miên, chúng ta không phải suốt ngày ở bên nhau sao? Không phải cùng nhau làm bài tập, cùng nhau mua đồ Tết, đâu có thời gian chơi với bọn họ?"
"Nhỡ đâu lúc tớ ngủ, cậu lén chạy đi thì sao?" Lâm Miên nhỏ giọng nói, "Thế thì cậu cũng đừng nhận nhiều em trai em gái thế, tớ quản không có nổi."
"Biết rồi, chưa bao giờ có chuyện đó."
Lâm Miên lúc này mới hài lòng cười, kéo hắn đi mua trà sữa.
Pháo hoa bắt đầu lúc 9 giờ tối, đi mệt rồi, cả nhóm tìm một chỗ yên tĩnh để chờ.
Không lâu sau, Chu Tử Viễn và Thẩm Hành Chu gọi điện cho họ.
Lâm Miên ấn nút loa ngoài, đáp một tiếng: "Alo alo, Thẩm Hành Chu?"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp của Thẩm Hành Chu: "Tiểu Miên? Phó Tranh? Buổi tối vui vẻ!"
"Buổi tối vui vẻ! Học sinh giỏi, cậu còn học bài à? Đã ăn Tết chưa?"
"Chiều nay đã nghỉ rồi, tôi với Chu Tử Viễn, cùng gia đình cậu ấy ăn Tết, vừa ăn xong. Còn hai người?"
"Chúng tôi ăn xong rồi, đang ở quảng trường đợi xem pháo hoa."
Lúc này, Chu Tử Viễn hỏi: "Chỉ hai người xem pháo hoa thôi à? Tức cười."
"Ở quảng trường nhiều người lắm, bọn tóc vàng cũng ở đây." Lâm Miên hỏi, "Thẩm Hành Chu, cậu có muốn cầu nguyện gì không? Có thể thay cậu cầu nguyện đấy."
Thẩm Hành Chu cười nói: "Không cần phiền, cậu cầu nguyện cho mình là được rồi."
Chu Tử Viễn thì hét vào điện thoại: "Lần cầu nguyện đầu tiên, cầu cho tôi thi vào top 100 trường! Lần cầu nguyện thứ hai, cầu cho tôi ngày càng đẹp trai! Lần cầu nguyện thứ ba, cầu cho tôi ngày càng giàu có! Nhanh lên! Cầu đi!"
Lâm Miên bị cậu ta làm phiền, nhíu mày, đưa điện thoại ra xa: "Cút đi, tôi bảo tôi giúp Thẩm Hành Chu cầu nguyện, đâu có nói là giúp cậu."
Phó Tranh cầm lấy điện thoại, lạnh nhạt nói: "Có trả tiền, một lần cầu nguyện một trăm đồng..."
Phó Tranh chưa nói hết câu, bỗng nhiên, thời gian đã đến, "Ầm ầm" hai tiếng, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên đầu họ.
Tiếng pháo hoa át đi tiếng nói từ đầu dây bên kia.
Chu Tử Viễn vẫn còn đang hét: "Các cậu có nghe thấy không? Cầu nguyện cho tôi đi!"
Lâm Miên cũng hét lại với cậu ta: "Không nghe thấy! Cậu nói gì? Không nghe thấy!"
Sau đó, cậu nhét điện thoại vào túi Phó Tranh, kéo Phó Tranh cùng nhau cầu nguyện.
"Cầu nguyện cho hai người chúng ta thi đậu cùng một trường đại học! Đại học đừng quá tệ, cũng đừng cách nhà quá xa, nhớ nói rõ tên, trường lớp và số chứng minh thư."
"Biết rồi."
Hai người đứng cạnh nhau, hai tay chắp lại, nhắm mắt, vô cùng thành tâm cầu nguyện.
——Cầu nguyện, cùng Phó Tranh/Miên Miên thi đậu cùng một trường đại học, tín nam: Lâm Miên/Phó Tranh, học tại trường cấp ba thành phố lớp 11 (11), số chứng minh thư...
Cầu nguyện xong, Phó Tranh mở mắt ra, Lâm Miên vẫn đứng cạnh hắn, một bộ mặt nghiêm túc cầu nguyện.
Phó Tranh không dám làm phiền cậu, nhỡ đâu làm gián đoạn lời cầu nguyện của cậu, cậu sẽ nổi giận đánh người, chỉ có thể đứng yên lặng bên cạnh, chờ cậu cầu nguyện xong.
Phó Tranh vô tâm vô phế nhìn xung quanh.
Giống như họ, mọi người trên quảng trường, hoặc đang cầu nguyện, hoặc đang cầm điện thoại chụp ảnh, còn có những cặp đôi ôm nhau, tên đầu gấu trường cấp ba mà họ vừa gặp, cũng đang ôm một trong những em gái của mình...
Cảnh tượng không đẹp lắm.
Phó Tranh quay đầu lại, ánh mắt lại rơi vào Lâm Miên.
Vẫn là Miên Miên đẹp nhất.
Lâm Miên vẫn đang cầu nguyện, đầu hơi ngửa lên, hai tay cầm ly trà sữa, đặt trước mặt, nhắm mắt thật chặt.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cậu, Phó Tranh thậm chí có thể nhìn rõ những sợi lông tơ trên má cậu, giống như một quả đào nhỏ màu hồng, cắn một miếng, sẽ nổ tung ra nước đào ngọt ngào.
Phó Tranh lấy điện thoại nắp gập ra khỏi túi, mở máy ảnh có độ phân giải thấp, lặng lẽ chụp một bức ảnh Lâm Miên.
Đẹp.
Không bao lâu sau, màn pháo hoa đầu tiên kết thúc, Lâm Miên mở mắt ra, phát hiện Phó Tranh vẫn đang cầu nguyện.
Lâm Miên hớp một ngụm trà sữa, chăm chú nhìn vào góc nghiêng của Phó Tranh, trước giờ chưa từng thấy Phó Tranh lề mề như vậy.
Thôi, nhìn cậu ấy nghiêm túc như vậy, vẫn là đừng làm phiền cậu ấy, chờ cậu ấy một lát vậy.
Cậu không biết, thực ra Phó Tranh đã cầu nguyện lời thứ hai rồi, một gương mặt nghiêm túc của bá chủ trường thành phố, lúc này đang lẩm bẩm trong lòng:
——Lạy trời, hắn muốn thêm một lời cầu nguyện, dù có phải trả một trăm đồng cũng được.
——Hắn muốn cắn Miên Miên một cái... Không được, họ là bạn thân từ nhỏ, làm sao hắn có thể làm chuyện đó với Miên Miên chứ? Miên Miên sợ đau, hắn muốn hôn Miên Miên một cái!