Trên bầu trời cao hôm ấy, gam màu bỗng ảm đạm pha lẫn những luyến tiếc về một thời của cô gái đang nằm tại đó.
Nền gạch những ô vuông xen kẽ nhau tưởng chừng như chỉ có những hạt bụi nhỏ nằm trên sàn, không ai nghĩ trên những hạt cát ấy còn pha lẫn những giọt máu của trận huyết chiến vừa rồi. Những giọt máu tươi nhuốm đẫm mái tóc bạch kim của cô gái đang thoi thóp trên nền
Ánh mắt của cô rươm rướm nước mắt, cô luyến tiếc về quãng thanh xuân của mình trước đây, về một thời đã qua, lúc sắp rời thế gian này là lúc kỉ niệm ùa về. Cô nhớ chàng trai năm ấy, người đem đến cho cô tia hi vọng về cuộc sống, người đã kéo cô ra khỏi vũng đầm lầy của hận thù, của giết chóc, nhưng cũng chính là người khiến cô ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Bàn tay cô vẫn nắm chặt chiếc vòng tay anh tặng cô, lúc đó cô đã ước mình sẽ không bao giờ nuối tiếc khi đã gặp anh, được anh nói lời yêu, trải qua thời gian sinh viên tươi đẹp nhất. Cô ra nông nỗi này nhưng thời điểm bây giờ cô vẫn không hề thấy oán trách bất kì ai, có lẽ cô đã yêu anh đến mức bỏ qua những lỗi lầm đó rồi.
Mắt cô từ từ nhắm lại, cùng lúc đó những kỉ niệm thuở bé đến lúc lớn đã tràn về trong tâm trí của cô gái tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
( Hồi ức lại những kỉ niệm ngày ấy…)
Mùa thu năm 2013, tại thành phố xa hoa mỹ lệ trong căn phòng tập Gym có một cô gái độ tuổi 17 đang tung những cú cước thật mạnh vào những bao cát dành riêng cho cô để tập luyện. Dù là con gái nhưng cô có thân hình rất men, những thớ cơ bắp chắc nịch chỉ có ở những người luyện võ lâu năm. Đang tập hăng say, bỗng có một nam thanh niên chạy từ ngoài vào:
‘Chị Sương, lão đại đang bảo chị về gấp có công chuyện cần giải quyết ngay’
Nắm đấm của cô dừng lại, rồi lặng lẽ đi cầm cái khăn lau nhẹ những giọt mồ hôi đọng trên khoét mi, làn da trắng ngần của cô đỏ ửng lên sau buổi tập luyện vừa rồi. Lau mồ hôi xong, rồi cô gật nhẹ đầu tỏ ý biết rồi cho nam thanh niên rời khỏi.
Cô chính là Sương Ninh Nguyệt, cánh tay phải của hội Vạn Thành. Cô được miêu tả là người lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, lộ rõ những tính cách của công việc cô đang làm. Cô cao m72, là tay súng xạ thủ có 1 không 2 trong hội, đặc điểm dễ nhận dạng là mái tóc màu bạch kim sáng rực. Trong những chỗ đông người chỉ cần tinh ý là nhận ra cô ngay, là người rất giỏi võ công, được lão đại rất trọng dụng hay giao cho những công việc quan trọng.
Cô nhanh chóng thay quần áo rồi đến chỗ lão đại. Khi vừa đến nơi thì trước mắt là lão đại với thân hình to lớn đang nhàn nhã hút thuốc lá, khi vừa thấy cô thì ông ta đã bỏ điếu thuốc rồi bày tỏ ý muốn nói với cô vài chuyện nên đã cho thuộc hạ lui đi hết, chỉ còn ông ta, Sương, và một chàng trai tóc màu nâu lạnh đang đứng đó.
‘Sương à, năm nay là bắt đầu vào đại học rồi, ta muốn cháu tiếp tục vào đại học để dễ bề hoạt động hơn cháu thấy sao?’
‘Cháu thế nào cũng được, nghe theo ông..’
‘Được’, ông ta nói với vẻ mặt hài lòng, ‘vậy cháu sẽ vào cùng trường với anh Ngọc Văn, chuyên ngành tự cháu lựa’
Cô gật đầu đồng ý
‘Bọn hội Liễn ngày càng lộng hành, chúng nó muốn một mình làm bá chủ ở thành Giang Đô này, nhưng đâu có dễ thế chứ, còn Vạn Thành ta vẫn sống, chúng nó tuổi gì đòi làm chủ nơi đây’
Sau một hồi phân chia nhiệm vụ thì Sương và Ngọc Văn cáo lui với lão đại, khi họ bước ra cửa thì ánh mắt Sương đang nhìn nơi nào đó có vẻ đăm chiêu thì Ngọc Văn bên cạnh đã huých một cái vào vai cô làm cô tỉnh cả người. Rồi cô đá vào chân Ngọc Văn cú đau rồi chạy đi. Lúc này Ngọc Văn cay cú nhưng không làm gì được.
Rồi cũng đã đến ngày nhập học, Sương đã đội bộ tóc giả màu nâu nhẹ để tránh bị nghi ngờ, nay buổi đầu đến trường, nhìn nơi đông đúc những sinh viên qua lại, ánh mắt của cô nhen nhóm chút vui nhưng cũng nhanh chóng lấy lại ánh mắt lạn lùng vì cô biết mình đến đây để làm gì.
Sương kéo vali vào kí túc xá, bước vào trong cô thấy có 2 cô gái trong đó. Một cô gái thì lộ rõ vẻ cá tính thông qua mái tóc nhuộm màu xanh dương, làm tôn lên nước da trắng của nàng ta. Người còn lại thì trông thư sinh hơn, vẻ ngoài hơi mũm mĩm trông rất đáng yêu. Họ lần lượt giới thiệu bản thân, cô gái mái tóc xanh dương giới thiệu mình tên Khương Như, người còn lại tên Bích Hạ. Ba cô gái nhanh chóng làm quen với nhau rất nhanh.
Đầu năm học nhưng trường đã yêu cầu phải học quân sự, do Sương đăng kí là chuyên ngành công nghệ thông tin nên trong lớp chỉ vọn vẹn vài bạn nữ. Giữa trưa nắng gắt, tiếng gọi điểm danh của thầy giáo vang vọng cả một vùng. Trong chỗ đông người chờ điểm danh là những tiếng ồn nhao nhao mất trật tự khiến cho xung quanh thêm phần ngột ngạt, mùi mồ hôi trên người hiện giờ đã đánh bay hết hương nước hoa của những nữ sinh đứng đó.
Bích Hạ nhanh chóng lấy ra chiếc ô rồi gọi Sương cùng Khương Như vào che cùng, Sương thì vào đứng che luôn, còn Khương Như với cá tính của mình cô đã đứng ở ngoài.
‘Khương Như, vào đây trú cho mát đi’ tiếng Bích Hạ nói.
‘Tôi không cần dưỡng trắng, dù sao tôi vẫn muốn làn da nâu khỏe khoắn’. Cũng nóng nực nên tính Khương Như lúc này đã phát cáu, cô gào họng lên ‘Thầy điểm danh nhanh được không, nắng sắp thiêu cháy bọn em rồi’
Cả đám sau khi nghe tiếng Khương Như lúc đầu thì sửng sốt, sau đó lại càng nhốn nháo lên.
‘Sắp say nắng muốn xỉu hết rồi’
‘Thân thể yếu đuối không chịu được hành hạ thời tiết này đâu’
‘Đừng nóng vội quá, nhớ số báo danh của mình để điểm danh’
Thầy giáo gào to họng để điểm danh từng người, cho đến khi đọc vài lần vẫn không thấy người trong danh sách lên tiếng, thầy lại cất công gào lên lần nữa: Khoa công nghệ thông tin! Lớp Kỹ Thuật Phần Mềm Một! Số 07 Minh Giang!
‘Số 07, lớp Một, Minh Giang!’
Không ai đáp lời thầy. Gọi khản cổ họng: ‘Minh Giang, có Minh Giang ở đây không vậy, Minh...’
‘Đến đây’
Giọng nói tinh khiết vang lên, các sinh viên lần lượt quay đầu lại nhìn, cả Sương cũng vậy. Tất cả đều ngỡ ngàng. Trời má, nhìn như minh tinh nghé thăm trường vậy, hàng sinh viên rẽ làm đôi nhưng trải thảm đỏ làm đường cho chàng trai bước đi.
Khi cậu ta điểm danh xong rồi bước đi đến lúc khuất, thì đám sinh viên lại rộn ràng lần nữa
‘Phải sinh viên trường này không thế, chơi trội thế!’
‘Đó là ai nhỉ?’
‘Đại học chắc cho nhuộm tóc tùy ý rồi hả?’
Hết những lời ra vào nhộn nhịp.
...