Liên Hoa Bảo Giám

Chương 497: Cổ điển quý tộc




Ánh mắt mọi người đều hạ xuống trên người Đỗ Trần, đương nhiên, ngoại trừ bản thân Đỗ Đức, không ai biết một câu trả lời này của Đỗ Trần có ý nghĩa gì!

Trong lúc này, Đỗ Trần hết lần này tới lần khác chần chờ, trong miệng lẩm nhẩm ba mươi vạn, ba mươi vạn, ba mươi vạn... tính tính toán toán làm người ta phì cười.

Đỗ Đức lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, làm một tướng lĩnh quân sự, hắn mặc dù không tính là tinh thông tư duy của chính khách, nhưng cũng biết quyết định này không phải dễ dàng có thể đưa ra.

Thật lâu sau, Đỗ Trần hình như tính toán xong, vỗ bàn: 
- Ba mươi vạn tuyệt đối không được. 

Dịch Cốt thở phào nhẹ nhõm, Harry âm thầm gật đầu, thầm nói, lúc này mới phù hợp lẽ thường, ai có thể giao quyền chỉ huy ba mươi vạn đại quân vào tay người khác? Về phần Liya lại mở to hai mắt, nhìn Đỗ Trần khóe miệng nở nụ cười...

Đỗ Đức trong lòng thở dài, thôi, thôi, thiên hạ vô hùng chủ, từ xưa danh tướng lắm bi ai... hắn chậm rãi đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Đỗ Trần đột nhiên rất dõng dạc nói: 
- Ba mươi vạn thất sự không được, ít nhất phải bốn mươi vạn. 

- Đông, đông, đông!!!
Đỗ Đức xoay người lại bước tới trước mặt Đỗ Trần, lạnh lùng nói: 
- Ngươi thật sự dám cho ta bốn mươi vạn đại quân, hơn nữa do ta toàn quyền thống soái, ngươi không hỏi gì về quyết sách quân sự?

Đỗ Trần giơ tay, giải thích cho mọi người ý nghĩ của mình: 
- Mọi người nghĩ chút xem, hôm nay chúng ta chia phần rất vui vẻ, nhưng ngày mai nếu Ma tộc thật sự đánh tới thì sao? Chúng ta đại nguyên soái, đại tướng quân, hôm nay nhận được bao nhiêu, thì ngày mai phải nỗ lực cho nhân loại bấy nhiêu! Ta là tổng dự bị đội tư lệnh quân, chức vụ này nói trắng ra là, mặc kệ chiến khu nào gặp kình địch, chịu không nổi, ta đều phải đi cứu viện bọn họ, đấu với cường địch. 

Đỗ Trần nhìn mọi người, vỗ bàn nói: 
- Nhưng hôm nay Ma tộc chẳng những có lão già Bowness, vong linh đại quân của Phillip, lại xuất hiện vong linh dị thú khắc chế thánh quang của ta! Vậy chỉ dựa vào khư khư mấy vạn quân của chúng ta bây giờ, có thể gánh nổi trách nhiệm chức vụ tổng dự bị đội chiến lược sao? Cho nên khoách trương quân đội là tất yếu! Bốn mươi vạn, Đỗ Đức, ngươi dám mang đến cho ta thiếu một người, ta dùng quân pháp xử ngươi. 

Đỗ Đức không dám tin tưởng, hồ nghi nhìn chằm chằm Đỗ Trần: 
- Ngươi không sợ ta nắm binh, tạo phản sao? 

Đỗ Trần đột nhiên bĩu môi, thầm nói, Đỗ Đức có tinh thần khế ước của tiểu Bối Bối hạn chế. Mặc dù hắn cũng có thể phá ra khế ước, nhưng lúc ấy, không phải là khế ước mất hiệu lực, mà là khát vọng của Đỗ Đức đối với chiến tranh lên tới cực vọng áp đảo khế ước, là tình huống đặc thù! Cho nên, chỉ cần mình không có phát sinh xung đột với giấc mộng khát vọng chiến tranh của Đỗ Đức, vậy tuyệt không có khả năng Đỗ Đức phản bội.

Vì vậy, Đỗ Trần yên tâm lớn mật nói: 
- Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. 
Đỗ Đức đột nhiên quỳ xuống đất, tay phải đặt lên ngực trái, thi quân lễ nói: 
- Đỗ Đức nguyện vì nghĩa phụ thống soái bốn mươi vạn thiết kỵ, địch của nghĩa phụ. hẳn là chết dưới quân trận của Đỗ Đức. 

Đỗ Đức xưng hô với Đỗ Trần vẫn là nghĩa phụ như cũ.

Nhưng đây cũng không có gì kỳ quái. Sự thật thì, từ khi phá phong ấn nhớ lại chuyện cũ - hắn sau khi được Đỗ Trần cứu, mất đi tuyệt đại bộ phận trí nhớ, chỉ để lại một năng lực quân lược khắc cốt minh tâm. Tiếp đó, tiểu Bối Bối lại dùng thôi miên cùng tinh thần khế ước, khiến cho Đỗ Đức dưới trạng thái không biết gì, cho rằng mình là đệ đệ của tiểu Bối Bối, là nghĩa tử của Đỗ Trần! Thậm chí đến lúc đó, Đỗ Đức vẫn đang không biết mình mang tinh thần khế ước.

Sau đó, Đỗ Đức lại trải qua đủ loại chuyện, rốt cuộc hôm nay biết mình là ai, nhưng lại cẩn thận nghĩ, thân phận chính thức của hắn chỉ dùng ý nghĩ phân tích tới, mà không phải dùng trí nhớ nghĩ lại.

Cái này như là một người ở nông thôn, nếu ngươi đột nhiên nói cho hắn một chút đầu mối, để cho hắn hiểu được. A, nguyên lai mình từng là một vị quốc vương! Vậy kế tiếp, trong khi hắn ăn cơm, thì vẵn cầm bánh bao ăn như trước kia, hay là cầm dao dĩa ăn như quốc vương? Hiển nhiên là người đó vẫn lấy tay bốc bánh bao mà không phải theo lễ tiết quý tộc, bởi vì hắn chỉ nghĩ mình là quốc vương mà không phải tìm về thói quen là quốc vương trước kia, tính tình, bản tính... thậm chí tôn nghiêm.

Đỗ Đức chính là loại tinh huống này, nếu hắn hoàn toàn tìm về hết thảy trí nhớ đại nguyên soái trước kia, vậy hắn tuyệt đối không mở miệng kêu người khác là nghĩa phụ! Nhưng lúc này.... hắn chính là Đỗ Đức, hết thảy hành vi phương thức đều là hình dáng tổng tư lệnh quân đội thành Duerkesi cũ.

Xem khí phách thiết huyết của thần tướng Đỗ Đức, Đỗ Trần cười cười: Khoách trương quân đội là không có vấn đề! Bất quá Đỗ Đức, ta phải nói rõ với ngươi trước, quân phí phòng thành quân Duerkesi là do giáo hoàng chi ra, ngươi trong khi khoách trương quân đội thì cũng cấp cho giáo hoàng chút thể diện, để cho hắn an bài vài mật thám - nếu không vạn nhất lão già Samar mất hứng, đoạn quân phí của chúng ta thì sao?

Đỗ Đức gật đầu: 
- Có thể, ta sẽ xử trí tốt mật thám. 

Đỗ Trần bổ sung: 
- Bất quá, cũng đừng quá cầu toàn ủy khuất, hết thảy với nguyên tắc ngươi khống chế tuyệt đối quân đội, nếu giáo hoàng quá phận... ngươi con mẹ nó đừng sợ quân phí bị đoạn, lão tử còn có thể nuôi nổi bốn mươi vạn đại quân. 

Đỗ Đức ôm quyền nói: 
- Tuân mệnh, như nghĩa phụ không nhắc nhở gì nữa, Đỗ Đức tối nay sẽ đi cả đêm tới đại tam giác hải vương vương cung, xin mời hải vương Goethe hiệp trợ ta xây dựng hải quân! Ngoài ra, mượn Andy bên người nghĩa phụ - tân kiến hải quân phải có dị thú chiến đấu dưới biển sâu, Andy sau khi biến thân thì có trợ giúp cực lớn đối với hải quân trên biển, đồng thời Andy cũng có thể thay ta thủ tín Goethe.

- Được, đi sớm về sớm. 
Cho Đỗ Đức cờ chỉ huy cao nhất, chuyện còn lại Đỗ Trần thoải mái buông tay: 
- Tốt lắm, Đỗ Đức đi khuếch trương quân đội, những người khác đều chuẩn bị đối với điển chức nhận lễ bảy ngày sau... 
Nói xong, mặt Đỗ Trần đột nhiên hồng lên, đây là chuyện ngàn năm khó gặp: 
- À... Liya lưu lại. 

Mọi người rời đi, Liya như con mèo nhỏ co lại trên ghế, tò mò nhìn Đỗ Trần đang đỏ mặt, thầm nói: "Quái, Francis tiểu tử này trước kia cũng thường xuyên lưu lại mật đàm với mình sau hội nghị, nhưng lại không có đỏ mặt bao giờ!" Nhìn Đỗ Trần ở trước mặt mình muốn nói lại thôi, Liya người hiểu rõ Đỗ Trần nhất cũng mơ hồ: 
- Uy, nói chuyện đi! Ngươi lưu người ta lại là muốn nói chuyện gì? 

Nói cái gì? Đỗ Trần thầm nói, ta muốn xác nhận với ngươi một chuyện - mấy ngày trước đây Steven đột nhiên cảnh báo Đỗ Trần, để cho hắn cảm thấy như quên gì đó, kỳ thật Đỗ Trần ý thức được mình đã quên gì, nhưng một là cả ngày bận bịu, hai là Đỗ Trần vẫn không có ý hỏi tư vấn, lúc này mới trì hoãn tới hôm nay lưu lại Liya một mình để hỏi.

Tránh con mắt của Liya, Đỗ Trần ngồi bên Liya, tay chân có chút lóng ngóng: 
- Cái... đại ca ta hôm trước có nói với ta một câu, hắn nói... 

- Steven tên lưu manh kia có gì để nói? Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của ngươi... hừ hừ, dám chắc không phải lời gì tốt đẹp! 

Đỗ Trần cắn răng, thầm nói, loại chuyện này hỏi trực tiếp thật sự có chút nói không nên lời! Bèn trả lời: 
- Không đề cập tới đại ca nữa, ta muốn hỏi một câu, ngươi bỏ lại một đống chuyện nội vụ trong nước, lại ở thành Duerkesi của ta không đi... là vì cái gì! Tại sao? 

- Bổn nữ vương còn không phải là vì... 
Liya đột nhiên trong lòng căng thẳng, xem ý nghĩ của hắn, khoảnh khắc liền ý thức được một tầng ý tứ ẩn giấu sau lời này! Sắc mặt thoáng hồng, Liya ra vẻ hào phóng, vỗ vỗ vai Đỗ Trần: 
- Đương nhiên là vì giúp huynh đệ mình, ngươi không cần quá khách khí. 

Ngươi nha đầu đáng chết không hiểu sao, hay là cố ý giả hồ đồ với ta? Đỗ Trần liếc mắt nhìn Liya đang đặt bàn tay nhỏ bé lên vai mình, hỏi càng thêm rõ ràng: 
- Ngươi vỗ vỗ đánh đánh một nam nhân, không sợ tương lai không lấy chồng được sao? 

Liya sắc mặt càng hồng, cả thân thể đều co lại trên ghế, nhưng kiên cường chống lại, cái cổ tròn tròn phát ra tiếng hừ: 
- Hừ, người theo đuổi bổn nữ vương rất nhiều, không nói ở ngoài, bổn nữ vương cũng nuôi 180 tên nam sủng đều là chuyện ngoắc ngoắc móng tay mà thôi. 

Đỗ Trần: ... 

Liya đột nhiên cúi đầu, nắm nón tay, vân vê nói: 
- Uy, ngươi nói có hay không có nam nhân nguyện ý cưới một người đàn bà mà tuổi lớn hơn hắn, còn muốn thông minh hơn hắn? Nói thật đi, hình như rất nhiều nam nhân đều sợ lão bà thông minh hơn. 

Đỗ Trần suy nghĩ một chút, rất chăm chú nói: 
- Nam nhân nói lời này, đều là những nam nhân không có tự tin, nam nhân có tự tin, không nói lời này. 

Liya khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tiếp đó, hai người đột nhiên đều không biết nói gì cho tốt, trong phòng lâm vào trầm mặc thật lâu...

Đột nhiên, Đỗ Trần kinh ngạc nhìn chằm chằm chóp mũi Liya: 
- Tuổi ngươi lớn hơn ta sao? 

Liya lại gật nhẹ đầu: 
- Đương nhiên, ta không phải nói qua rồi sao? Tỷ tỷ ta bằng tuổi Helen. 

- Sao? 

Đơn giản một hỏi một đáp, hai người lại lâm vào trầm mặc một lần nữa...

Lần này là Liya mở miệng trước: 
- Uy, tuổi ta lớn hơn ngươi, lại thông minh hơn ngươi, vậy ngươi có dám hay không... 

- Có dám hay không… làm gì chứ? 

Liya lặc lắc đầu, cười xấu nói: 
- Có dám hay không từ sau gọi ta là nữ vương tỷ tỷ? 

Đỗ Trần cắt ngang: 
- Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng ngươi muốn hỏi ta có dám cưới ngươi không. 

Liya nhíu mày: 
- Hừ, ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Bổn nữ vương sau đít còn một liên đội theo đuổi, gả cho ngươi ư? Tự tác đa tình. 

Đỗ Trần cũng hừ một tiếng: 
- Ngươi tự mơ tưởng sao, chỉ bằng bộ dáng nam nhân của ngươi, ai dám cưới ngươi. 

Liya ưỡn ngực: 
- Nam nhân? Ngươi gặp qua nam nhân có bộ ngực vĩ đại thế này chưa? 

Đỗ Trần:...

Hai người lần thứ ba lâm vào trầm mặc.

Lại là Liya mở miệng trước phá tan trầm mặc: 
- Hôn thê của ngươi bỏ đi, không muốn tìm lại sao? Ngươi là Đỗ Trần thần sứ, thuộc thần duệ tộc phổ... 

Thần duệ đích xác có thể cưới ba thê tử, đại ca ta Steven người tình càng vô số, nhưng ta ở nơi này... Đỗ Trần chỉ chỉ ngực mình: 
- Thật khó chịu, nhưng Tuyết Cơ dù sao cũng là vị hôn thê chính thức của ta, nữ nhân của Francis ta, chỉ cần không chủ động giải trừ hôn ước với ta, vậy là nữ nhân duy nhất kiếp này của ta. 

Liya lần này không có lâm vào trầm mặc, mà cười hì hì hà hà nói: 
- Không thấy được, ngươi là người chung tình a. 

Đỗ Trần cười cười: 
- Thật lâu thật lâu trước kia, ta còn là tiểu hài tử, có một lão đầu mang ta từ trong hắc bang ra, nói cho ta ba câu - bán nước hàng địch, không xứng làm người! Khi sư diệt tổ, không đáng làm người! Mà đối với nữ nhân hai tâm ba ý, không phải gia môn! Ba câu này theo ta suốt đời, hôm nay ta vô quốc vô sư, chỉ có thể nhớ kỹ câu nói cuối cùng... 

Liya giật mình hiểu ra, gật gật đầu: 
- Ta hiểu được rồi - nguyên lai ngươi tên ngốc xui xẻo bị quái lão đầu tẩy não từ nhỏ! Hi, bất quá ngươi giờ này... không phải tam thiếu gia ngu ngốc thành St. John sao? 

Đỗ Trần liếc mắt nhìn Liya: 
- Ta có bộ dáng gì, bằng đầu óc của ngươi, sợ rằng đã sớm nhìn ra? Nói nhảm làm gì?
Hắn đi tới bên cửa, nhìn cảnh sắc Đấu Thần đảo, đột nhiên thở dài.

Không biết Tuyết Cơ bây giờ thế nào, có hay không đang chịu khổ! Nếu không chịu khổ thì cuộc sống cũng tuyệt đối chẳng dễ chịu.

-----------------

Cách Đấu Thần đảo 150 hải lý về phía nam, phụ cận Hổ Sa tiểu đảo, sóng biển quay cuồng, bóng đêm hạ xuống, ngoài khơi sóng biển đang quay theo một dòng chảy quỷ dị, mà hạch tâm dòng suối này là một tiểu thạch rộng năm sáu mét vuông. Tuyết Cơ, Roland, Charleman ba người đang bị một đoàn hải thủy huyền phù giữa không trung giam trên tiểu thạch.

Ngày đó Tuyết Cơ cùng Bi Ca Tử Sĩ từ biệt đi tìm Đỗ Trần. Bất quá vận mệnh nữ thần mẹ mìn tựa hồ chơi đểu nàng - Tuyết Cơ chạy tới Kinh Ức Cốc, Đỗ Trần đã về thành, Tuyết Cơ tới thành Duerkesi, Đỗ Trần lại đi tới Đấu Thần đảo... kết quả Tuyết Cơ đuổi tới Đấu Thần đảo, cuối cùng biết được Đỗ Trần bình an vô sự, vì vậy nàng cũng không có đi gặp Đỗ Trần mà theo Bi Ca Tử Sĩ hội hợp chỗ này, nghĩ biện pháp giải cứu Đấu Thần đảo.

Nhưng lão Bowen chỉ tính ra Đấu Thần đảo sẽ gặp tai nạn, mà tột cùng là ai mang tới tai nạn, cụ thể là tai nạn thế nào, khi nào phát sinh... Bi Ca Tử Sĩ đều không biết. Vì vậy, Demis ra lệnh, mọi người tiềm hành tìm tòi, tìm kiếm hết thảy chỗ khả nghi! Tối nay, Tuyết Cơ cùng Charleman, Roland hai vị tỷ phu đến đây dò xét Hổ Sa tiểu đảo... nhưng ai cũng không có nghĩ đến, bọn họ vừa ra khỏi Hổ Sa tiểu đảo, liền có một đoàn hải thủy chụp xuống vây bọn họ lại, hơn nữa nước ngăn cách hết thảy liên lạc của bọn họ với ngoại giới.

Roland kinh nghi nhìn lưới nước trên đầu, quát: 
- Ai? Cút ra đây. 

Charleman so với Roland sống lâu hơn, kinh nghiệm càng thêm phong thú, cười to nói: 
- Các hạ có thể vây khốn ba người chúng ta, hơn nữa không sợ gây kinh động tới cao thủ Đấu Thần học viện cách đây gần 150 hải lý, có thể dùng "thủy" tới xuất thần nhập hóa, kỳ diệu tới điển phong! Với thực lực của các hạ, chẳng lẽ ngay cả dũng khí ra mặt cũng không có sao? 

- Hừ hừ! Ngươi tiểu oa nhi này thật ra nói hay. 
Sóng biển tách ra, hai người đạp sóng mà vào, đương nhiên là Tishan phu nhân cùng Melina. Bất quá nghĩ lại, có thể dùng thủy tới loại bước này, ngoại trừ Tứ Ngự Thần Thú Melina, còn ai có thể?

Charleman nhìn thấy đối thủ, tiếng cười lớn hơn: 
- Hai vị nữ sĩ xưng hô thế nào? 

Melina lạnh lùng cười: 
- Ngươi còn không biết tên ta! Tiểu oa nhi, nhìn trang phục ngươi mặc... Bi Ca Tử Sĩ còn chưa biến mất sao? 

Charleman cười nói: 
- Lão nhân ngài mặc thân trang phục này, nói vậy cũng có chút địa vị! Vậy vì sao vây huynh muội ba người chúng ta ở chỗ này? Chúng ta không quen, không oán, không cừu... 

Melina ngạo nghễ ngắt lời Charleman, ngón tay chỉ quân khôi: 
- Các ngươi giữa đêm khuya ẩn núp tới Hổ Sa tiểu đảo, đáng chết. 

Mẹ nó! Đây cũng là lý do sao? Chẳng lẽ Hổ Sa tiểu đảo này còn có bảo bối gì, mà các ngươi là thủ hộ giả nơi này? Roland không phát tác, trong lòng âm thầm chửi không thôi.

Tuyết Cơ nhíu mày trầm ngâm chốc lát, lạnh nhạt cười nói: 
- Lão tiền bối! Nếu vãn bối hiểu không sai, ý tứ của ngài là... tại minh hội Đấu Thần đảo, người có hình tích khả nghi hoặc có uy hiếp Đấu Thần đảo, đều là địch nhân của ngài, đúng không? 

Melina liếc mắt nhìn Tuyết Cơ một cái: 
- Gì? Ngươi nữ oa này thật là cơ linh. 

Tuyết Cơ mỉm cười: 
- Vậy chúng ta không phải địch nhân! Mục đích của lão nhân ngài là bảo vệ Đấu Thần đảo, mà chúng ta cũng có được cảnh báo từ chiêm tinh thuật, biết Đấu Thần đảo sẽ gặp một hồi đại tai nạn, đang âm thầm, bí tra nơi phát ra tai nạn! Lão tiền bối, chúng ta có cùng sứ mạng, cần gì phải tự giết lẫn nhau.

Melina trừng mắt đánh giá ba người, coi như là cam chịu - nàng cùng Mayfair đột nhiên trọng phản nhân gian, mục đích là vì bảo vệ Đấu Thần đảo, hay là nói, là vì phá hư kế hoạch của Xích Quân, đâm sau lưng Xích Quân một đao.

Lần này, Melina không có chủ ý. Nếu ba người này thật sự tới bảo vệ Đấu Thần đảo, vậy mình ra tay nhốt bọn họ quả sai lầm! Nhưng ai có thể cam đoan bọn họ thật sự bảo vệ Đấu Thần đảo mà không phải thuận miệng nói bậy? Melina nhíu mày hỏi Mayfair: 
- Ngươi xem nữ oa này nói... đáng tin sao? 

Mayfair cũng không có trả lời Melina, mà ánh mắt mặp mờ nhìn Tuyết Cơ từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: 
- Nha đầu, sao không ở cùng với vị hôn phu của ngươi? Chẳng lẽ là hai tên nhóc các ngươi đấu khẩu sao? 

Tuyết Cơ lấy làm kinh hãi: 
- Vị phu nhân này, ngài vừa rồi rõ ràng không biết ta, lúc này sao lại biết ta có hôn phu, còn biết chúng ta cãi nhau? 

Mayfair khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu: 
- Thấm Thủy kiếm trong thiên hạ chỉ có một thanh, mà truyền nhân của Margaret cũng chỉ còn lại hai người. Ngươi không phải Tuyết Ny, tự nhiên chính là vị hôn thê của Francis - Tuyết Cơ. 

Tuyết Cơ nói đương nhiên có thể tin - bọn họ đích thật tới bảo vệ Đấu Thần đảo, đồng đạo với chúng ta, thả bọn họ đi. 

Tuyết Cơ kinh ngạc che miệng, Mayfair nói đơn giản, nhưng một điều kiện tiên quyết - đó là nhìn thấy Tuyết Cơ có mang trên người Thấm Thủy bội kiếm.

Roland cùng Charleman hai mắt nhìn nhau, lão thiên ạ, từ đấy tới giờ, Tuyết Cơ chưa bao giờ xuất ra Thấm Thủy kiếm, vị phu nhân này còn có thể nhìn chân diện mục thánh khí xuyên quần áo sao? Nàng, nàng sao có thể làm được vậy?

Bất quá giải trừ hiểu lầm, mọi người chí đồng đạo hợp, vị phu nhân càng mạnh, đối với Đấu Thần đảo càng có lợi...

Đang lúc Tuyết Cơ bọn họ thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Melina đột nhiên cười lạnh ba tiếng: 
- Tốt, nguyên lai ngươi là Tuyết Cơ! Lớn lên cũng quả nhiên là đẹp... 

Nói xong, nàng đột nhiên vung tay lên, nước biển đang vây khốn đột nhiên co lại, hơn nữa trong đó xuất ra một thủy quang, tát vào hai má Tuyết Cơ, tựa như một cái tát mạnh, đánh vào mặt Tuyết Cơ.

Ai cũng không có ngờ, song phương lúc này, lão thái thái đột nhiên ra tay đả thương người! Charleman đứng gần Tuyết Cơ nhất, bước tới trước nàng, khẽ lắc cổ tay phải, một đoàn tinh quang lao ra đón lấy thủy quang: 
- Liên thủ. 

Kỳ thật không cần Charleman phân phó, Roland đã hoàn kiếm chém về phía thủy quang, mà Tuyết Cơ cũng không dám chậm trễ, hai mắt đột nhiên biến thành màu lam, tay phải ngàn tia kiếm quang bắn ra, thập tam cấp Thấm Thủy kiếm ra tay, phối hợp Roland đấu với thủy quang.

Ba người liên thủ, ba người đều là đấu thần hơn thập cấp, nhưng động tác của bọn họ quá chậm, chậm hơn thủy quang của Melina, nhưng càng chậm hơn phu nhân Mayfair.

Chỉ thấy Mayfair phất ngón tay út, nhẹ nhàng bắn ra, không một tiếng động, cả không gian phụ cận Hổ Sa tiểu đảo run lên, chẳng những quang mang ba người liên thủ không còn, ngay cả thủy quang của Melina tập kích Tuyết Cơ cũng bị phá giải... 
- Cô cô! Ngươi làm gì vậy? Chúng ta cùng Bi Ca Tử Sĩ có chung mục đích, hơn nữa Bi Ca Tử Sĩ trung nghĩa vô song, vì nhân loại lập vô số chiến công hiển hách! Ngài vì sao ra tay đả thương người? Mayfair ngữ khí mang theo vài tia phẫn nộ.

Melina lại bĩu môi cười, tay chỉ Tuyết Cơ mắng: 
- Tiện nhân tư thông thân sinh, chẳng lẽ ta không được giáo huấn? 

Steven nói cũng đúng, lão thái bà này quả nhiên là... nàng còn không có thu thập Đỗ Trần, trước hết thu thập Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ nhất thời biến sắc, mặt sương lạnh lùng: 
- Lão tiền bối, ta kính ngài lớn tuổi, luôn luôn lễ độ, nhưng lão nhân ngài cũng không nên ngậm máu phun người! Hừ, tư thông? Ngươi lại dụng tội danh này vu khống ta? Ta Tuyết Cơ dù không hợp Francis, không ngừng cãi nhau, nhưng đời này cũng chỉ có một Francis! Tư thông... ngươi chửi ta gì cũng được, nhưng tuyệt không để đổ tội này lên đầu Francis, ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với nam nhân của mình. 

Giờ khắc này Tuyết Cơ cũng không ý thức được, Melina nói gì, kỳ thật từ Tuyết Ny tính ra, nàng cùng Đỗ Trần đích thật có quan hệ tiểu di hoặc ngoại sinh...

Charleman cùng Roland sắc mặt cũng âm trầm, bọn họ đều là người đáng thương mất đi thê tử, vong thê không còn, tiểu muội của vong thê cũng là nhân vật mà các tỷ phu phải chiếu cố, Roland lạnh lùng cười: 
- Các hạ rất mạnh phải không? Đối với Bi Ca kí danh chúng ta, chưa bao giờ từng có tử sĩ sợ chết! 

Melina cười to, đã bao năm rồi? Đã bao năm không có ai dám nói với bà ta như vậy? Lão thái bà giận dữ, hưng dữ trừng mắt nhìn Mayfair, chậm rãi đi tới Tuyết Cơ, nước biển sau lưng đột nhiên nổi lên sóng gió động trời, tại giờ khắc này, Melina tựa hồ cùng đại dương dung hợp làm một, không phân chia! Áp lực phô thiên cái đại ập tới.

Charleman dù sao cũng lão thành, che trước người Tuyết Cơ nói: 
- Ngươi muốn tử chiến, Bi Ca Tử Sĩ chúng ta phụng bồi! Nhưng với tuổi này rồi, cũng nên cho biết đạo lý giết người chứ? Trước tiên nói rõ, vì sao ra tay công kích tiểu muội của chúng ta! 

Melina nói cơ hồ trợn mắt nghiến răng: 
- Thứ nhất, Francis ngỗ nghịch không nhận cha, Tuyết Cơ thân là thê tử, khó thoát tội! Thứ hai, Tuyết Cơ cùng Francis bối phận cách biệt, nhưng lại không theo cha mẹ mà tư hôn đính ước! Thứ ba, Tuyết Cơ bất kính tôn trưởng. Ta chửi thì sao! Ba điều này, ta bằng vào bất kỳ cái nào cũng đủ quang minh chính đại đánh nàng, rõ ràng chưa? 

Charleman nghe xong sửng sốt, kỳ thật bình tâm mà nói, với lễ pháp quý tộc, tiêu chuẩn đạo đức mà nói, trong mắt rất nhiều quý tộc cổ điển, Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ đích thật đã vi phạm ba tội lớn! Mà Melina rất rõ ràng là một quý tộc cổ điển, vậy trong tư duy cổ điển của lão thái bà, bằng vào ba tội trạng này giáo huấn người là thiên kinh địa nghĩa - ít nhất nàng tự cho rằng mình làm thế được.

Nhưng... Charleman nhạy cảm nắm được tư duy của lão thái bà, không nhịn được thầm kêu khổ. Đáng chết, loại lão bà ngoan cố này là loại không chịu thông đạo lý! Hắn chỉ có thể cường biện nói: 
- Tốt, cho dù ngươi nói có đạo lý nhưng chuyện giáo huấn cũng chỉ có thể do trưởng bối của Tuyết Cơ cùng Francis làm, ngươi tính thân phận gì? Có tư cách gì? 

- Francis thấy ta... 
Melina quát lên một tiếng lớn, cúi người vọt tới trước: 
- Cũng phải gọi ta một tiếng cô nãi nãi. (bà trẻ)

Tất cả mọi người giật mình hiểu ra, a, nguyên lai là thân thích của Francis! Mayfair càng cười khổ, biết thực lực của vị cô cô này đích xác khoáng cổ thông kim, nhưng nàng... thật sự không phải kẻ làm đại sự.

Âm thầm thở dài một tiếng, Mayfair ngăn trước người Melina, nghiêm mặt nói: 
- Cô cô, giáo huấn Tuyết Cơ cùng Francis dù sao cũng là tư sự, sau này nói được không? Chúng ta lần này trở về mang theo trách nhiệm trên người, ngài không nên... 

- Ta không nên gây phiền toái cho ngươi đúng không? 

- Cái này.. chất nữ không dám nói như vậy! Nhưng cô cô ngài cũng nói qua, hết thảy đều là lấy việc công làm trọng. 

Melina trừng mắt: 
- Hừ, ta đích xác nói những lời này, nhưng bây giờ... lão thái bà ta đổi chủ ý. 
Nói xong, nàng tránh qua Mayfair, bước hướng Tuyết Cơ.

Mayfair trong lòng trực chửi, cái rắm a, lão nương ta chỉ biết, mang một lão ngoan cố đi khắp nơi dám chắc là nhiều phiền toái. Không nói tới đại sự! Lần trước ngươi đánh con trưởng của ta, ta đã không cam lòng, sao, hôm nay còn muốn đánh con dâu của ta sao?

Ngươi coi lão nương dễ bị ăn hiếp phải không? Ngươi nếu không phải là đại tỷ kết bái của lão phụ thân ta, lão nương đã khiến ngươi chịu đau khổ rồi.

Lời này cũng chỉ nói trong lòng, Mayfair hiện nay dù sao cũng không phải ma nữ Da Tát thánh giáo năm đó....

- Cô cô, ngươi nghe ta nói một câu... 
Mayfair lại cản Melina.

Cứ như vậy, Hổ Sa tiểu đảo xuất hiện một cảnh rất thú vị, Charleman ba người không còn liều mạng, mặc Melina, như đứng chịu chết, mà Mayfair lại ngăn trở, cam đoan con dâu không bị thương...

Tình hình ngoài khơi như vậy, nhưng tại bầu trời, một tuyết lang với long dực to lớn đang chậm rãi bay lượn, vừa bay, hai chân vừa vác theo một khối xương lớn. Mà một người khác hắc giáp thiết diện, ngạo nghễ đứng trên lưng tuyết lang - Đỗ Đức cùng Andy đang muốn tới vương cung đại tam giác hải vương, xây dựng hải quân.

Bay đến bầu trời Hổ Sa tiểu đảo, Tuyết Lang cúi đầu nha một tiếng: 
- Đỗ Đức, ngươi mau nhìn, không phải chủ mẫu kia sao? 

Đỗ Đức từ trên cao nhìn xuống, lại quát lạnh: 
- Hừ, lại có người cả gan tập kích nghĩa mẫu sao? Andy, dùng toàn lực phi hành theo hình trăng lưỡi liềm, trước tiên dùng đấu hồn thông tri nghĩa phụ, lập tức hạ xuống bảo vệ nghĩa mẫu. 

- Tốt! Lúc này khoảng cách bọn họ với Đấu Thần đảo hơn trăm hải lý, đã ra khỏi phạm vi đấu hồn, vì vậy Andy mới phải xẹt ra Đấu Thần đảo, thông tri Đỗ Trần. Andy thi triển hết long dực, tiến vào phạm vi đấu hồn, hét lớn: Chủ nhân, chủ mẫu đang ở Hổ Sa tiểu đảo bị người đuổi giết, đối thủ rất mạnh, mau tới a! Andy cùng Đỗ Đức đi trước bảo vệ chủ mẫu. 

Vừa dứt lời, Andy đã bay ra khỏi phạm vi đấu hồn, lục diện tổ hợp dị thú hoàn toàn biến hóa xong, lăng không đánh về phía Melina.

Mà Đỗ Trần còn trong phòng ngủ trầm mặc với Liya, đột nhiên nghe tin tức này của Andy, nhất thời thốt nhiên giận dữ, ai dám động tới nữ nhân của lão tử, Andy nói thật không rõ, Đỗ Trần nóng lòng lo cho Tuyết Cơ, cũng không có thời gian suy nghĩ, quát: 
- Đại ca, Dịch Cốt, Bối Bối, Alex... cùng lão tử đi chém người.
Liên Hoa Bảo Giám

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv