Đỗ Trần động tâm, hỏi lại:
- Có phải hắn có một kiện màu đỏ buộc chặt ở giữa.
Pete gật đầu, không quan tâm Đỗ Trần vì sao biết hắn còn chưa nói ra chuyện kia.
- Lập tức đưa ta đi xem người kia!
Đỗ Trần thầm kêu, thật là xảo hợp, chẳng lẽ Hải Hoàng muốn tìm gì đó ở chỗ Pete?
Còn có chuyện xảo hợp hơn nữa là, người được Pete cứu được an bài tại phòng khách số bảy ở tầng hồi lang phụ cận, phòng này đúng là chỗ Đỗ Trần lần trước cùng Porter ở cùng, hơn nữa cũng là nơi phát hiện bức hoạ cũa lão tổ mẫu!
Đỗ Trần ôm nữ nhi đi tới khách phòng số bảy, vừa thấy trên giường của mình nằm một người, bèn tiến lại nhìn hình dáng, vẫn chưa phát giác ra nhưng đã nhìn chằm chằm, sửng sốt đến ngây người. Đúng vậy, hắn ngẩn ngơ sững sờ khôn tả, gọi mãi cũng không thấy có phản ứng gì làm tiểu Bối Bối cũng phải kinh ngạc.
Pete âm trầm giải thích:
- Buổi chiều, ta đang câu cá tại bờ biển thì thấy người này bị sóng cuốn lên bãi cát, ta lại xem thấy hắn còn có chút hơi thở, biết là không chết bèn cứu mang về, trị liệu sơ cứu một chút.
Lời nói có ý tứ là nếu hắn không cứu thì người này chết chắc rồi, không đem lại phiền nhiễu gì nữa.
Nạn nhân được cứu nằm hôn mê trên giường, theo như lời Pete thì đây là một vị lão thái thái khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc hai màu xanh trắng, khuôn mặt già nua tiều tụy, gương mặt khô khốc, lộ ra sắc mặt trắng bệch không còn tý máu. Quần áo của người này cùng tráng hán hôn mê mà Đỗ Trần vừa mới cứu giống nhau như đúc, đều là cùng một loại trường bào mộc mạc, bất quá, không ngờ bên trong lại có một bộ nội y màu đỏ bó sát người!
Lão thái thái này hẳn là bị nội thương, vì bên ngoài cơ thể cũng không phát hiện ra một vết thương nào, tĩnh lặng nằm ngủ, một cái túi bì giáp màu tím để tại một bên đầu giường.
Trang phục này, vật phẩm này, tám chính phần mười là mục tiêu của Hải Hoàng Sainz.
Đỗ Trần cầm lấy bì giáp, cùng với thứ Hải Hoàng hình dung giống như đúc, một thước vuông, màu tím may thành từ da thú, công nghệ tinh trạm. Nếu đem ra chợ bán, kiện xa xỉ phẩm của lệnh quý tộc gia môn này ít nhất cũng được một ngàn kim tệ.
Mở tam xoa toả khấu (khóa), bên trong bì giáp chia làm ba tầng, nhưng nhìn qua nhìn lại bên trong cũng không có gì, hoàn toàn trống rỗng.
Đỗ Trần có thể làm gì chứ? Hắn lấy hai tay luồn theo đường chỉ nối dọc một đường… quái lạ, bì giáp này bên trong cũng không có ngăn bí mật nào. Đỗ Trần lại dùng lửa đốt thử, trong chốc lát tất cả các biện pháp thông thường đều thử qua, cuối cùng chỉ có thể chứng minh, bì giáp này chính là một kiện đồ bình thường, chẳng có gì hiếm thấy, là một thứ đồ xa xỉ tầm thường.
Tại sao Hải Hoàng và Tucker gia tộc lại vì một món đồ vật thế này mà gây đồ sát lớn?
Đỗ Trần nhíu mày hỏi:
- Ngoại trừ những thứ này, ngươi còn phát hiện thứ gì không?
Pete cương ngạnh lắc đầu, ngược lại âm trầm hỏi Đỗ Trần:
- Đại nhân, nếu ngài dụng đấu đấu khí cường đại có thể cứu sống lão phu nhân này. Vậy chẳng phải mọi chuyện đều minh bạch sao?
Ý nghĩa khác là, lão thái thái này vẫn hôn mê ở đây, mắt nhìn chằm chằm lão nhân gia và Bối Bối, vậy đầu tiên cứu người được không?
Đỗ Trần mặt đỏ lên, âm thần tự trách mình. Đệ ngũ quái đã nở tới rồi, chính mình làm việc thiện cứu một hai nhân mạng cũng còn chưa đủ, thật là không tốt, không tốt! Thật tình quá ít cho nó!
Hắn quay đầu lại kiểm tra lão nhân. Vừa lúc phát hiện ra một chuyện cổ quái, đó là bộ nội y màu đỏ bó sát người. Như là áo lặn, từ trên cổ tay đến mắt cá chân, ngoại trừ đầu và bàn tay bàn chân, lão bà này toàn thân đều bao bọc trong quần áo, hơn nữa…
Quần áo lại không có nút thắt. Tư nhiên mà thành, như là da hé ra trên người lão thái thái.
Đỗ Trần nhướng mày lên nhìn, thật sự khắp người lão thái thái này thật là cổ quái! Pete chính là dùng một số thủ pháp trị liệu thông thường, ngón tay Đỗ Trần tản mát quang mang, phối hợp đấu khí chậm rãi đưa vào cho lão bà thư cân hoạt huyết. Chỉ một lúc sau, lão nhân từ từ tỉnh dậy…
Nàng liếc mắt nhìn khắp bốn phía, kinh ngạc một lúc, vội vàng hỏi:
- Là các người cứu ta? Nơi này an toàn không?
Lão thái thái vừa nói xong, Đỗ Trần sửng sốt, Pete cũng bị sốc, chỉ có tiểu Bối Bối len lén lè lưỡi, khó lòng nói được gì.
Lão thái thái liếc mắt một cái, nhìn thấy bì giáp màu sắc ở đầu giường, vội vàng thu vào trước ngực, cẩn thận quan sát Đỗ Trần, tạ ân cứu mạng.
Sau khi nghe nàng nói mấy câu, Đỗ Trần lúc này mới tức cười, nam nhân nói giọng như nữ nhân, gọi là nương nương khang! Vậy nữ nhân ăn nói lớn tiếng, giọng nói ồm ồm, thì gọi là gì? Công công tảng? Giọng của lão thái thái chính là âm thanh như vậy!
Đỗ Trần cười thầm trong bụng:
- Lão nhân gia, nơi này là cổ bảo của ta, rất an toàn!
- Bờ biển? Không, ta không thể ở lại chỗ này!
Nàng giãy dụa đòi xuống giường, nhưng thân thể trọng thương lại khiến nàng khó có thể di động, lão thái thái đương nhiên há mồm la lên một câu:
- Để ta…
Sau đó ngẩng đầu lên lo lắng nhìn Đỗ Trần, khẩn cầu nói:
- Ngài có khả năng cứu ta, vậy thì cứu người nên cứu đến cuối cùng! Làm ơn tiễn ta đi vào trong đại lục được không? Tốt nhất là đến sa mạc, địa phương nào đó… tin tưởng ta, nếu ta ở lại chỗ này thì các người sẽ mang hoạ sát thân! Ta một lão già gần chết không thể làm liên luỵ các người!
- Ân? Lão đầu tử?
Đỗ Trần kinh ngạc nhìn trước người "lão nhân", "nàng" như thế nào mà tự xưng "lão nhân"? Tự nghĩ mắt mình cũng không đến nỗi tệ mà? Lão thái thái này mặc dù ngực đã hạ (xệ), nhưng tuyệt đối là ngực của phụ nữ, hơn nữa có thể tưởng tượng, nàng lúc còn trẻ nhất định "cao lớn hơn người", thân hình quyến rũ
Dáng người thế này, chẳng lẽ tặc nhãn như mình cũng nhìn lầm giới tính của nàng? Hơn nữa chẳng những mình nhìn lầm, ngay cả Pete cũng đã nhìn lầm?
Đúng là gặp quỷ rồi!
Lão thái thái phát giác ánh mắt quái dị của Đỗ Trần, tựa hồ ý thức được tại sao, khẩn trương cuối đầu nhìn thoáng qua mình mặc một bộ nội y bó sát người màu đỏ, xấu hổ cười nói:
- Lão thái bà nhà ta thường xuyên theo ta đùa giỡn, hoán đổi tên gọi, lúc này nhất thời không thể sửa đổi…
Lão ồm ồm lớn giọng:
- Không quản chuyện này nữa, hai vị, ta thật sẽ gây phiền toái cho các người đó, chúng ta đi nhanh thôi!
Đỗ Trần mơ hồ phát hiện ra điều gì, nhưng không nói ra, chỉ vỗ vỗ tiểu Bối Bối, mỉm cười nói:
- Lão nhân gia, ngươi sợ Hải Hoàng truy giết ngươi sao?
Lão nhân sững sờ.
Đỗ Trần vừa cười nói:
- Lão cùng rất nhiều đồng bạn của ngài, vì trong tay có bì giáp màu tím mà đắc tội với Hải Hoàng, bị Sainz và Keane lãnh soái đại quân ngàn dặm truy đuổi, hôm nay… chỉ có còn một mình ngài! Có đúng không?
Lão nhân nghe xong tự nhiên rơi lệ, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi làm sao biết được chuyện này?
Đỗ Trần lợi dụng sửa lại một chút nội dung câu chuyện, giảng lại cho lão nhân. Lão nhân mở to hai mắt nhìn:
- Ngươi thật không nói dối? Ngươi thu thập Sainz tên vương bát đó?
Biết chắc Đỗ Trần không cần phải nói dối, hắn đột nhiên ngửa mặt cười lớn, lúc này tóc dài của lão thái thái mọc ra. Cũng không sợ nội thương phục phát, dang chân, vặn thắt lưng, cười lớn.
Đỗ Trần hoàn toàn không nói tiếng nào! Lão thái thái này tinh thần thật sự có chút… đấu thần thực vật hệ kích tố rối loạn!
Sau khi cười no nê lão thái thái nghiêm mặt:
- Vậy nơi này có thể nói tạm thời an toàn! Ta gọi là Pakacs. Ngươi là ai?
Đỗ Trần hỏi lại:
- Trước khi hỏi ta, có phải lão nên nói một chút về lai lịch của mình chăng?
Pakacs lắc đầu mạnh:
- Mặc dù ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nhưng đối với ngươi cái gì ta cũng không thể nói!
Nói xong, lão ôm chặt bì giáp vào ngực, trong lòng có vẻ hiểu được mình không đúng, lão bổ sung:
- Bất quá ta không phải không hiểu tình lý, bí mật của lão thái bà ta không thể tiết lộ cho kẻ nào được! Nếu không sẽ xảy ra tràng diện máu chảy thành sông!
Đỗ Trần nhún vai:
- Tốt lắm. Ta không hỏi nữa! Ta gọi là Francis, đây là lãnh địa của ta, không ai dám đến làm phiền ngươi, ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi!
Lão nhân dường như chưa bao giờ nghe tên Francis mãn danh tam đại lục ngày nay, vẫn ngồi trên giường ôm chặt bì giáp, đưa mắt nhìn Đỗ Trần ôm lấy nữ nhi bước ra khỏi phòng khách.
- Ầm.
Cửa phòng đóng lại, Đỗ Trần nói:
- Pete, ngươi theo lệnh ta mang hộ vệ đến, để bọn họ ở sát vách giám thị Pakacs!
Pete nghiêm mặt rời đi, Đỗ Trần lại hỏi tiểu Bối Bối:
- Thế nào?
Tiểu gia hoả lắc tay nói thầm:
- Một phổ thông lục cấp đấu thần, hoàn toàn bị trọng thương!
- Ta hỏi giới tính của hắn!
Tiểu gia hoả cười hắc hắc, gãi đầu nói:
- Bối Bối cũng không biết rõ, tinh thần hắn rõ ràng là nam nhân. Nhưng thân thể có thể là phụ nữ…
Đỗ Trần vuốt mũi:
- Có đúng hay không thì kiện quần áo màu đỏ kia chắc chắn có liên quan?
Tiểu gia hoả lắc đầu, cười khúc khích không nói rõ ràng.
Đỗ Trần nhíu mày lẩm bẩm:
- Nội y của lão gia này nhìn có chút quen mắt a!
Suy tư một hồi, trên phòng có môn bài số 7 làm cho Đỗ Trần để ý, giúp hắn nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên hắn cùng Porter ngủ chung!
Porter cũng có cùng một loại nội y! Bất quá là nội y màu đen, vậy y phục của tiểu tử này chính là bảo bối gia truyền, hiệu quả phòng thân rất tốt… hiệu quả mạnh mẽ nhất là thay đổi giới tính, tâm lý Đỗ Trẫn "Đinh đinh" một trận, cúi đầu ngắm nữ nhi.
Bối Bối ra vẻ mặt vô tội giơ cánh tay nhỏ lên:
- Ba ba, đừng nhìn ta như vậy! Bối Bối thề, Porter không có vấn đề gì, đúng là tiểu huynh đệ hảo hảo trung thành của cha! Nếu, nếu Bối Bối nói dối, cha, cha có thể không mua quà vặt cho ta?
Bối Bối nghiêm túc phát ra lời thề "Ác độc"!
Đỗ Trần lúc này mới yên tâm, trong lòng vừa xao động đã bình thường lại.
Bất quá, chuyện này quá xảo diệu, y phục Pakacs cùng Porter giống nhau, đều là phục sức bình thường của quý tộc - "Trường sam", nhưng y phục trên người Pakacs rõ ràng là một kiện bảo bối hộ thân - Hải Hoàng cũng chính miệng chức thực điều này. "Trường sam" bảo bối này không thể nói lên được điều gì cả! Có thể ngay cả Porter cũng không biết chuyện này.
Đỗ Trần tự hạ quyết định, chuyện này cần phải chấm dứt, chính mình phải một lần mang Pakacs đến gặp Porter!
Sau khi thề, Bối Bối nhìn thấy Đỗ Trần suy nghĩ đến xuất thần mà không thấy cha trả lời, lập tức nắm tóc hắn, ủy khuất nói:
- Ba ba, người không tin Bối Bối sao?
Đỗ Trần vội vàng cười:
- Bảo bối a, con đã thề không cần mua đồ ăn vặt như vậy ba ba còn có thể không tin con sao? Đi đi, tối nay chúng ta sẽ đi xuống đất thám hiểm.
Bối Bối phá ra cười, nhanh chân chạy đi, lập tức đến phòng bếp.
Alex khiêng một trù đao (dao bếp) lớn hơn so với hắn đi cắt vú trâu, một bên lò lửa bốc phừng phừng, vẻ mặt chăm chú.
Bối Bối tiến đến vỗ vỗ đầu hắn:
- Đệ đệ…
- Cao thủ, đang lúc bận không muốn bị quấy rầy!
Alex nghiêm túc la lên.
Tiểu Bối Bối lại cười ngọt ngào nói:
- Đệ đệ đáng yêu… tỷ tỷ với người thương lượng chuyện này, ba ba sau này có thể sẽ không mua đồ ăn vặt cho ta nữa, ngươi lén đưa cho tỷ tỷ một ít nha, đừng nói cho ba ba biết!
Alex liếc mắt xem thường:
- Ai bảo tỷ lấy đồ ăn vặt ra thề để lừa ba ba hả? Hừ, mặc kệ tỷ!
Tiểu tử này đang làm trong bếp, cách mấy tầng, khoảng 100 thước, mà có thể… nghe rõ lời thề của Bối Bối.
Bối Bối không chút thấy kỳ quái, quẹt miệng nói:
- Không có biện pháp a, Bác Bì bá bá đã từ Tuyết Ny biết Porter đúng là nữ rồi, vả lại trước đây từng hỏi qua ta, bá bá, bá bá đã uy hiếp khiến ta sợ hãi mà!
- Tỉ nghĩ chuyện đó là trò đùa sao?
Nhìn thấy nhãn thần đệ đệ nghiêm nghị, tiểu Bối Bối đột nhiên ở sát bên tiến lên đoạt trù đao Alex đang cầm trên tay, rồi đưa hai cái tay dính đầy những vụn thức ăn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, miệng lại cần khẩn nói:
- Van cầu đệ a, thân ái đệ đệ của ta!
- Oa!
Alex khóc rống lên.
Bức đệ đệ phát ra điều ước bất bình đẳng phải đưa đồ ăn vặt, tiểu Bối Bối lúc này mới buông tha, vỗ vỗ tay đứng lên, liếc nhìn đệ đệ ngốc.
Trên mặt Alex dính muối và rau thì là, còn có tương đen, đột nhiên xoay người ngồi dậy, quỳ xuống đất một tay khoanh ngang, tay kia giơ lên xòe hai ngón tay đặt lên trán, sâm nhiên nói:
- Y phục Pakacs hẳn là "Chiến", nhưng cái tử bì giáp này ta không biết lai lịch, ngươi rõ chưa!
- A? Ngươi sao biết cái kia đúng là "Chiến"? "Chiến" là cái gì vậy?
Tiểu Bối Bối hiếu kỳ hỏi.
Alex lắc lắc ngón tay đặt trên trán nói:
- Cao thủ, không cần lý do!
Ban đêm, sau khi thưởng thức những thức ăn Alex nấu, hộ vệ môn cùng Pete cũng đã ngủ, Đỗ Trần tra xét Pakacs đích thực đã yên giấc, lúc này mới ôm Bối Bối và Alex cùng đến phòng giam nhốt Mark Cuban ngày trước.
Nhìn lại phòng giam ở đó, Đỗ Trần cười mỉm nghĩ tới năm đó Mark Cuban tưởng mình là Wolfe, còn kêu mình giải thoát hắn.
Xuất ra Chỉ Gian Sa, chậm rãi mở nham thạch cứng rắn trên mặt đất, đào móc xuống ba trăm năm mươi thước, một địa đạo xuất hiện trước mắt Đỗ Trần.
Tiểu Bối Bối giương mắt nhìn qua nói:
- Ba ba, bên trong an toàn! Bất quá… có một người bộ dạng giống ba ba a!
Liên Hoa Bảo Giám