Liên Hoa Bảo Giám

Chương 269: Đản sanh! Đỗ Trần thần!





Đỗ Trần ngạc nhiên nhìn Đỗ Tư: 
- Ngươi còn có thể biến thành một người khác? Ngươi không phải là hóa thân của ta sao? Sao lại có thể biến thành hình dáng người khác? Không có khả năng?

Đỗ Tư nhếch môi cười, cười khúc khích vô cùng cứng nhắc, phối với khuôn mặt tuấn lãng của hắn, càng phát hiện ra khuôn mặt hắn thật sự có chút ăn không tiêu: 
- Đúng vậy, nhất định có thể, ta nhất định có thể biến hóa thành người kia.

Đỗ Trần vội hỏi: 
- Ngươi còn có thể biến thành ai? Chẳng lẽ Bồ Đào sư phó?

Đỗ Tư đắc ý lắc đầu: 
- Ta còn có thể biến thành người, chính là... Đỗ Trần.

Ba! Đỗ Trần một chưởng vỗ lên đầu Đỗ Tư, đương nhiên đánh cho đầu hắn biến dạng, nhưng nhân gia Đỗ Tư vẫn cười khúc khích, miệng vẫn phun tiếng người, càng làm cho cái đầu biến dạng... qủy dị.

- Đỗ Tư, ta nói với ngươi chính sự, đừng nói đùa, làm sao ta có thể biến thành một người khác? Ngươi đừng coi ta là kẻ ngu!
Đỗ Trần trừng mắt.

- Ha ha, ngươi tên ngốc! Ta thật sự có thể biến thành Đỗ Trần... là Đỗ Trần!
Đỗ Tư tăng thêm ngữ khí, thần niệm chấn cho đầu Đỗ Trần ong ong.

Đỗ Trần... Đỗ Trần ý thức được Đỗ Tư nói cái gì.

Ha ha, nguyên lai hắn có thể biến thành hình dáng mình kiếp trước, đúng a, bộ dáng của hóa thân chính là căn cứ hình dáng mình, nhưng mình có hai ngoại mạo! Một là Francis, một là người kia, trong linh hồn, tiểu thâu kiếp trước! Tiểu thâu cao nhất, vĩ đại nhất... .

Đỗ Tư tiếp tục nói: 
- Hiểu chưa? Francis tiên sinh hồ đồ, ta còn có thể biến thành Đỗ Trần, mà không phải Francis, kẻ bị ngươi chiếm lấy thân thể.

- Mau, ngươi lập tức thử một lần.
Đỗ Trần khó dằn nổi thúc dục.

Đỗ Tư chậm rãi ngước đầu lên - động tác của hắn bây giờ chẳng những cứng ngắc, hơn nữa phi thường thong thả. Hai tay trên mặt xoa xoa, thân thể cũng chậm rãi biến hóa, từ từ màu da từ trắng biến thành màu cổ đồng mà Đỗ Trần vô cùng quen thuộc, vô cùng thân thiết, mà một đầu tóc dài màu vàng, chậm rãi ngắn lại, thành tóc ngắn đen tuyền… không bao lâu, một người xuất hiện trước mặt khiến cho Đỗ Trần trong lòng phát run.

Thân cao bảy thước, tứ chi thon dài, vóc người to lớn, bàn tay nhẵn nhụi bóng loáng, xủ tử ôn nhuận, chỉ có các đốt ngón tay so với thường nhân nổi lên thiểu hứa - đây là chứng cớ hắn là đạo môn thiên tài! Cơ ngực tám khối rõ ràng, nổi lên - đây là thành quả hàng năm rèn luyện! Sau lưng nhìn lại, cơ hồ là một cơ thể bắt đầu từ hai vai, liên miên cho đến nội khố, hồn nhiên thiên thành - kết tinh của đạo môn bí pháp.

Da tay cổ đồng, tràn ngập tính bộc phát của lực lượng thân thể... sư phụ đạo môn kiếp trước có cười nói "Đỗ Trần, nếu ngươi vào một viện bảo tàng ăn trộm bị lộ, vậy lập tức thoát quang quần áo đứng trên đài, như vậy, cảnh vệ nhất định sẽ nhận thân thể ngươi là một bức điêu khắc nghệ thuật hoàn mỹ, đi lục soát nơi khác.." giờ phút này Đỗ Trần nở nụ cười, nhưng lập tức lại biến thành cười khổ - hắn nhớ tới nửa câu sau của sư phụ... "bất quá có một điều kiện tiên quyết, là các cảnh vệ không thấy được mặt ngươi, ha ha!"

Tóc đen tuyền, mũi cao.. tóm lại dung mạo kiếp trước mặt dù không tính là xấu xí, nhưng cũng không thể phân biệt trong đám thường nhân, so với vóc người nghệ thuật của hắn cực kỳ không hợp.

- Hoàn hảo ta kiếp này có một khuôn mặt tốt.
Đỗ Trần một tay vuốt mặt mình, một tay vuốt mặt Đỗ Tư, cảm khái một hồi, sau đó linh quang chợt lóe, vội la lên: 
- Đỗ Tư, còn có một việc ngươi phải nhớ kỹ...

- Từ hôm nay ngươi khi dụng hình dáng của ta trong kiếp trước xuất hiện, chính là Đỗ Trần! Tín ngưỡng chí cao của thần giáo, dạy người hướng thiện.... Đỗ Trần thần.
Đỗ Trần nắm lấy mái tóc vàng trên đầu, ngưng băng nhận chặt đứt, dán lên đầu "Đỗ Trần", để cho hắn phù hợp đặc thù của người của thế giới này.

- Đồng thời, ngươi cũng là vị siêu cấp cường giả một chiêu phá hư Phillip tự bạo, càng là tại đại hạp cốc Auerbach, một câu nói liền thu phục được tổ hợp dị thú...

- Hiểu rồi! Từ hôm nay trở đi, ta chính là Đỗ Trần thần?
Đỗ Tư chậm rãi đáp lời, lập tức thích thú nói: 
- Dù sao ta cũng không chết được, vậy hắc oa kia của ngươi trước kia, ta đều cắt xuống.

... Có lẽ Bairu thay giáo hoàng cam đoan, một đêm này, bốn bạch y nữ tử cũng không tới làm loạn, sớm ngày thứ hai, Đỗ Trần từ trong Liên Hoa bế ra tiểu Bối Bối, đứng bên cửa sổ, lại phát hiện bầu trời phụ cận cảng Hongkong vẫn có mây trắng phiêu đãng như trước, nhưng khuyết thiếu một phần mỹ lệ, đóa vân kỳ đã mất. 

- Chạy, người xấu mang theo thật nhiều muội muội đáng thương chạy.
Tiểu Bối Bối trong lòng Đỗ Trần óan giận nhìn ba ba: 
- Ba ba nói qua, các nàng muốn cướp tiểu Bối Bối, ba ba sẽ lột sạch cả nhà các nàng, để cho các nàng trần truồng mà.

Tiểu nha đầu kia đấm đấm ngực Đỗ Trần, mếu máo nói: 
- Bối Bối không thích lão yêu bà, ba ba trộm các muội muội đáng thương về được không?

Đỗ Trần vỗ vỗ nữ nhi trong lòng, nhìn chằm chằm phương hướng vân kỳ từng xuất hiện, từ ái cười nói: 
- Bảo bối, thả dây dài, bắt cá lớn! Ngươi còn nhớ kỹ câu hán ngữ ba ba dạy cho ngươi chứ?

Tiểu nha đầu kia gật gật đầu, tiếp đó mắt to mở lớn, cười xấu: 
- Bố bối biết, ý tứ của những lời này giống như câu nói của thú nhân – Tư gầy không thể ăn, bởi vì chúng còn chưa đủ béo.

- Ân, bảo bối của ta ngươi thật thông minh! Quá đáng yêu.
Đỗ Trần nắm lấy chóp mũi tiểu nha đầu, cười rất thân thiết:
- Vậy ba ba sẽ dạy Bối Bối một câu hán ngữ nữa, "thiện chiến giả, tất kỳ công vu nhất dịch."

- Ân, Bối Bối hiểu rồi, những lời này nói, tặc thông minh, chỉ trộm một lần, nhưng lúc này khiến cho kẻ mất cả đời đều không thể quên! Đúng không a?

Đỗ Trần cười càng hiền lành, thầm nói, nha đầu kia, "Nhận giặc làm cha" bốn chữ này, căn bản là vì nàng mà thành... 

- Huynh đệ, thuyền đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi.
Thanh âm to lớn của Thomas làm rối loạn "thiên luân chi nhạc" của hai phụ tử.

Từ khi Ngân Nguyệt đảo, Thiên Mục lâm trở thành chiến trường của long tộc cùng thánh giáo tới nay, tất cả thủy đạo phụ cận đều bị hai vị thần cấp cao quý hạ lệnh phong tỏa, hôm nay chỉ có một đường từ cảng Hongkong đi thông tới Ngân Nguyệt đảo, nhưng hôm này gần thủy đạo đó rất lạnh lùng, hai con thuyền màu vàng cùng ba phàm thuyền rẽ sóng ra khơi cách nhau mười hải lý.

Phía trước, trên thuyền có một đóa vân kỳ, đúng là thần sứ mà Bairu tới nghênh đón.

Mà mặt sau, tự nhiên là Thomas tới hoan nghênh Đỗ Trần.

Đỗ Trần ôm nữ nhi đứng trên sàn thuyền xem cảnh biển, lai nhìn thần sứ ngồi thuyền phía trước, Andy nằm trên sàn thuyền ngủ say, mà Dịch Cốt lại đứng đón gió, hai mắt khép hờ, cả người lạnh như một khối thiết bản, hình như tùy thời có thể đống toái, bắn ra mảnh băng thiết sắc bén.

Thomas ở không xa, một mực nhìn trộm Dịch Cốt, hắn không rõ, cao thủ trước mặt này đã hơn một năm không gặp, ngày trước tại Thiên Vương sơn đã gặp qua, khi đó hắn mặc dù hơn xa mình, nhưng không giống như hôm nay, đương nhiên để cho mình run sợ, không dám nhìn thẳng.

Là cái gì có thể khiến hắn một thời gian ngắn ngủi tiến bộ lớn như thế?

Dịch Cốt tự nhiên biết Thomas quan sát hắn, khóe miệng nở nụ cười lạnh, khí thế càng thắng hơn, nhưng trong lòng lại nhớ lại phân phó của thiếu gia: 
- Dịch Cốt, sau khi rời cảng Hongkong, ngươi không cần giữ lại, xuất ra khí thế của phong hào đấu thần, ngươi biểu hiện càng mạnh, ta trong lúc giao thiệp với giáo hoàng có khoản vốn càng lớn.

- Lúc này đây, nguyên tắc tại rừng Thiên Mục là có lễ có tiết, nhưng tuyệt không phục, bởi vì chúng ta đại biểu Đỗ Trần thần.

Trong lòng nghĩ, Dịch Cốt nhìn khí tức ba động kịch liệt phía đông nam, nhìn thoáng qua thiếu gia ở đầu thuyền, Đỗ Trần đang chú ý tới Bối Bối, sau đó hắn ngẩng đầu một chút, ánh mắt xẹt qua bầu trời.

Một đỏ, một lam, một lục.

Đám mây phiêu lãng trên trời, mây trắng tản ra, ba cự long dài mấy chục thước bay tới.

Ba con cự long từ phương hướng Ngân Nguyệt đảo mà đến, trên đường hai cánh xua mây, nhưng khi cách thuyền của mấy thần sứ, đột nhiên cũng gật đầu, ý bảo sau đó phân hai đường lách qua vân kỳ, lúc này trực tiếp bay tới thuyền Đỗ Trần ngồi.

Đỗ Trần cũng không nhận ra ba con cự long này, tiểu Bối Bối trong lòng lại nói: 
- Ba ba, là ba con mẫu bạo long trong vân vụ sâm lâm nọ.

Long tộc đến sao? Đỗ Trần quay đầu lại quát:
- Brook, thu liễm khí tức của ngươi, nếu không, dọa ba vị tiểu thư là không tốt.

Ba vị tiểu thư mà sợ hãi, Đỗ Trần làm sao có thể thấy rõ ý đồ chân thật của nàng?
Theo thanh âm của hắn, cự long màu đỏ từ trên trời lao xuống, hạ xuống sàn thuyền, biến thành một nữ nhân xấu xí tóc vàng, đúng là lão đại trong tam tỷ muội, Jennifer.

- Francis… đã lâu không gặp.
Jennifer không có thân thiết nhận thân, ngược lại vẻ mặt xúc phạm bá đạo.

- Tiểu thư Jennifer!

- Nhìn nàng vẫn... như xưa!

Đỗ Trần cười nói: 
- Tiểu thư tới nơi này có việc gì? Đây là giáo hoàng đón khách.

- Còn con mẹ nó có sự tình gì?
Thomas chạy nhanh tới, căm tức nhìn Jennifer: 
- Lão tử, các ngươi long tộc là có ý tứ con mẹ gì? Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Trước khi ngũ chiến chi ước chấm dứt, song phương...

- Thomas, miệng ngươi sạch sẽ gớm.
Jennifer phẫn nộ cắt đứt lời Thomas, chỉ vào Đỗ Trần nói: 
- Hắn là hiềm nghi phạm của long tộc chúng ta, ta phải mang hắn về mời thần của ta xử phạt.

- Hừ, con mẹ nó thúi lắm.
Thomas trước mặt thần sứ rất "kém cỏi", nhưng lúc đó là không có biện pháp, nhưng không có nghĩa là hắn e ngại long tộc, mắng: 
- Giáo hoàng bệ hạ cùng long tộc đã đàm phán rồi, Francis tiến vào Ngân Nguyệt đảo trước, chúng ta song phương ai cũng không thể động tới hắn! Sau khi tiến vào hải vực Ngân Nguyệt đảo, Francis trước hết đi gặp giáo hoàng bệ hạ.

Đỗ Trần nghe được thầm cười, có ý tứ, mình còn chưa tới, nhân gia giáo hoàng cùng long thần đã đạt thành hiệp nghị, cho mình chỗ tốt.

Jennifer cười ngạo nghễ: 
- Thomas, hiệp khi đạt thành, các ngươi chưa nói, mấy vị thần sứ cũng muốn tới Thiên Mục lâm, bây giờ, các ngươi đã nghênh đón các thần sứ làm khách, thần của ta cũng nói... Samar IX muốn nương nhờ vị thần hùng mạnh kia hù dọa ngài, tốt lắm, hiệp nghị về Francis trước kia phế bỏ! Samuel của chúng ta cũng không phải là một quân vương sợ chiến tranh.

Nàng chỉ Đỗ Trần: 
- Chúng ta không ngăn cản thần sứ, nhưng, Francis trước hết theo ta đi gặp long thần bệ hạ.
Liên Hoa Bảo Giám

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv