- Đương!
Cửa lớn nơi Đỗ Trần cùng Thomas uống rượu đã bị người khác đá tung, bốn bạch y nữ tử chắp tay tiến vào, mấy giáo sĩ tóc rối mặt lấm lem theo vào, vẻ mặt ngượng ngập nhìn Đỗ Trần.
Vừa vào cửa, bốn bạch y nữ tử liền dễ dàng cho thấy thân phận, đầu lĩnh kia đã đặt tên cho tiểu Bối Bối, còn lại ba người đi theo sau nàng! Đầu lĩnh bạch y nữ tử kia liếc mắt nhìn tiểu Bối Bối một cái, trong lòng cười lạnh, "Người hầu của thần của ta, không chạy thoát được đâu."
Tiếp đó, nàng nhìn Đỗ Trần... tóc vàng thả sau lưng, mắt xanh linh động, khuôn mặt tuấn lãng, một thân bạch y trường bào hợp với chủ nhân tạo nên vẻ phiêu dật bất phàm.
Đáng chết, chẳng lẽ là người đó?
Bạch y nữ tử cước bộ có chút khó khăn, thân mình lung lay, cả kinh, so với bóng ma tử vong của Dịch Cốt càng mãnh liệt hơn.
Không, sẽ không phải, bạch y nữ tử chăm chú đánh giá Đỗ Trần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, dung mạo người trước mắt này, cùng với người trên bức tranh trong phòng ngủ của thần ta cũng thật sự quá giống, nhưng nhìn kỹ, còn là có khác biệt rất lớn, nhất là tuổi tác.
Người trước mắt bộ dáng bất quá hai mươi tuổi, mà "Người kia" dù là có trụ nhan thuật, sống tới nay, ít nhất cũng hơn ngàn tuổi rồi! Trên mặt ít nhất sẽ không có nét thanh xuân đặc hữu.
Trở lại thực lực, người trước mắt mặc trang phục giáo sĩ bạch y tiêu chuẩn, ngực mang dấu hiệu lục cấp đấu thần. Người nọ, không, xác thực là vị thần kia, hắn tuyệt sẽ không cam chịu hạ phong, dùng dấu hiệu của một lục cấp đấu thần châm biếm thân phận mình.
Hơn nữa, khí chất của người trước mắt cùng người trên bức họa khác nhau quá lớn, quả thực là hai cực đoan - người trước mắt là một bộ dáng chính nhân quân tử điển hình, hòa thiện thân thiết, người kia… chỉ là giống mà thôi, trên thế giới người tương tự quá nhiều.
Nghĩ vậy, vẻ mặt cao ngạo lãnh khốc lại hiên lên trên mặt bạch y nữ tử.
Đỗ Trần cũng đánh giá nàng, khoảng bốn mươi tuổi, nhưng da tay được bảo dưỡng phi thường mịn màng.
Dung mạo đoan trang, một đầu tóc dài màu tím buông xõa sau lưng, cũng không có sơ kế - theo lễ nghi quý tộc, cho thấy đại mụ hơn bốn mươi tuổi này còn chưa lập gia đình, vẫn bị xưng là "Tiểu thư".
Mà bạch y trên người nàng cũng rất có ý tứ, không phải y phục của nữ quý tộc phương tây mà Đỗ Trần thường thấy.
Cùng một loại với loại quần ống tụ vào thời cổ đại kiếp trước của hắn, loại quần áo này phối với cái mũi cao mắt sâu trên người nàng có vẻ không thích hợp! Nhất là, khí chất cao ngạo của nàng làm cho người ta chán ghét.
Đỗ Trần mở miệng:
- Mấy vị tiểu thư có ý gì vậy? Xông vào giáo đường là xúc phạm thánh giáo pháp điển. Mấy vị tự xưng thần phó, sẽ không hiểu quy củ của giáo hoàng Samar IX, đại biểu cho chúng thần trên trời chứ? Hắn nói, rất cứng rắn, với thân phận bạch y đại giáo chủ của Đỗ Trần, hắn có tư cách nói cứng.
Không nghĩ bạch y nữ tử càng cứng rắn hơn, nàng thấy bộ dáng tiểu Bối Bối dựa vào người Đỗ Trần, lạnh nhạt nói:
- Ngươi chính là phụ thân của Mel sao? Giao ra Mel, sau đó để cho kẻ vừa tập kích vân kỳ tạ tội! Như vậy ngươi có thể tránh khỏi tội danh quản lý thủ hạ không nghiêm, đây là phạt nhẹ nhất rồi, dù sao ngươi cũng là phụ thân của Mel.
Nói xong, nàng giơ tay chỉ Đỗ Trần, ngón tay thon dài khiết bạch chui ra từ trong tay áo, bàn tay còn nắm một cán cờ nhỏ, giống hệt như vân kỳ trên bờ biển cảng Hongkong, ngoại trừ lớn nhỏ khác biệt.
Mặt khác tam nữ cũng đề phòng, đề phòng cao thủ đã cứu đi một đứa nhỏ dưới chân vân kỳ xuất hiện! Bạch y nữ tử dùng tiểu kỳ chỉ Đỗ Trần:
- Ngươi nghe hiểu chứ? Còn không mau chấp hành, ta đã rất nhân từ rồi.
- A! Ha ha!
Đỗ Trần đột nhiên nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng, bởi vì, hắn có chút ngứa ngáy không chịu nổi, trong tâm, cũng ngứa ngáy.
Ai dám cướp ngươi đi, ba ba sẽ trộm sạch bách cả nhà hắn! Lời nói khi vào thành vang vọng bên tai... mà bạch y nữ tử cầm trong tay một kiện thánh khí! Từ khả năng bức lui Dịch Cốt mà thấy, đây là một kiện thánh khí cường đại.
Đỗ Trần nghiêng đầu, tà nhãn đánh giá bạch y nữ tử:
- Thật bá đạo, ta nếu không làm theo lời ngươi thì sao? Ta là một bạch y đại giáo chủ lại có thể chịu uy hiếp sao?
Hắn nhẹ nhàng điểm chân trái, điểm lên cái bóng - Dịch Cốt chính là ẩn thân chỗ này.
- Cơ hội của ngươi đã qua, đi tìm chết đi.
Bạch y nữ tử đột nhiên giơ cao vân kỳ.
Đỗ Trần cũng quát:
- Động thủ.
Chuyện tới bước này, không có gì phải lo lắng! Bốn nữ tử có thể không nhìn tới sắc mặt xám ngắt của Thomas, hơn nữa trong ngôn từ tựa hồ không quá coi trọng giáo hoàng Samar IX, càng rõ thực lực của Dịch Cốt còn dám tới, vậy thân phận các nàng nhất định không tầm thường! Nhưng, ta quản tới ngươi là ai sao?
Dám nuôi nữ tử nhân loại như nuôi chó, còn dám cướp bảo bối trong lòng lão tử, hôm nay lại đánh tới cửa, vậy đừng trách lão tử không khách khí.
Lúc này thì, một tiếng hét lớn truyền tới:
- Dừng tay! Nếu không giáo hoàng sẽ tự mình ra tay trừng phạt.
- Oanh!
Một người từ trên trời hạ xuống, đánh vỡ nóc nhà giáo đường, một luồng lục quang hạ xuống giữa Đỗ Trần cùng bạch y nữ tử, lúc này, vân kỳ trong tay bạch y nữ tử đã huyễn hóa ra hơi nước, mà Dịch Cốt đã thôi tiềm hành rút ra thiết câu hàn quang rợn người, quang mang, tập trung vào cổ bạch y nữ tử...
- Hô, hoàn hảo, chuyện còn chưa tới bước không thể vãn hồi.
Người đến thở ra một hơi dài, lại nhìn hai phía:
- Mấy vị, nghe ta một câu được không?
- Nguyên lai là Bairu giáo phụ đại nhân, đã lâu không gặp, nguyện thần phù hộ ngài.
Đỗ Trần nhận ra người đến là lão bằng hữu của hắn, năm đó tại Thiên Vương sơn khi đối phó Phillip đã gặp qua! Hắn thủ thế, để cho Dịch Cốt xuất hiện từ chỗ ẩn mình.
Bạch y nữ tử một phương dù thu tay lại, nhưng cười lạnh nói:
- Giáo hoàng của các ngươi dám ra tay trừng phạt chúng ta sao?
Bairu mặc hồng y mỉm cười:
- Mấy vị tiểu thư thứ lỗi, không phải mới vừa rồi chuyện quá khẩn cấp sao? Ta cũng chỉ xuất ra hạ sách này, nói câu nói kia, nếu không, còn có ai có thể khiến các ngươi tạm thời dừng tay?
Hắn lại đánh mắt cho Đỗ Trần, ý bảo hắn an tâm, mình sẽ giải thích cho hắn vừa lòng.
Tiếp đó, Bairu dùng nghi lễ giáo đình, hướng mấy bạch y nữ tử cúi mình, nói phi thường lễ nghi.
- Giáo đình thần điện giáo phụ Bairu ra mắt các vị thần sứ! Hôm nay, Bairu phụng giáo hoàng bệ hạ thần dụ tới cảng Hongkong nghênh đón các vị thần sứ, không nghĩ vừa đi thuyền tới cảng, lại thấy vân kỳ của thần sứ biến sắc, lại hướng nơi này. Bairu biết có chuyện ngoài ý muốn. Cho nên lúc này mới tới giáo đường xem xét, không nghĩ lại xảy ra tình hình này. A a, vừa rồi mạo muội, xin thần sứ thứ lỗi.
Tiếp đó, hắn ngạo nghễ đứng thẳng, chính sắc nói:
- Đại giáo hoàng bệ hạ hoan nghênh các vị thần sứ.
Bạch y nữ tử đầu lĩnh hừ mấy tiếng, chỉ vào Đỗ Trần nói:
- Thần của ta ân điển vinh quang vô hạn, tứ phong nữ nhi của hắn là thần phó, cũng tứ danh Mel! Nhưng thủ hạ dưới tay kẻ này tập kích vân kỳ, còn cướp đi một thần phó tương lai của thần ta! Bairu, nếu ngươi bây giờ nói đại biểu giáo hoàng, chúng ta liền thu vân kỳ, chờ ngươi giải thích.
Bairu một mặt nghe, khóe miệng co quắp, đáng chết, Thomas đi nghênh đón Francis làm cái gì vậy? Sao lại để cho hai phương đánh nhau?
Hắn nhướng mày, nghĩ đến thủ đoạn làm việc có thù tất báo của các thần sứ, cố ý lược qua lai lịch cùng tính danh của Đỗ Trần, chỉ nói:
- Vị này cũng là khách nhân của giáo hoàng bệ hạ, đồng thời, hắn cũng đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong giáo đình, là một bạch y đại giáo chủ! Mấy vị thần sứ, hôm nay Bairu thay giáo hoàng bệ hạ nói, xin mấy vị tạm thời mang theo thần phó bị cướp đi trở về dưới vân kỳ, kể cả chuyện Mel cùng tập kích vân kỳ, giáo hoàng bệ hạ sẽ tại rừng Thiên Mục chính miệng nhờ các vị chuyển cấp Quý chủ nhân.
Bairu làm theo một phương án tạm thời trì hoãn.
Bạch y nữ tử hừ một tiếng, xem như chấp nhận ý kiến của Bairu - cũng là cho giáo hoàng một chút thể diện.
Đỗ Trần trừng mắt, đánh giáo bạch y nữ tử một phen... thánh khí trong tay! Đột nhiên nở nụ cười, cười rất thân thiết:
- Nếu Bairu giáo phụ thay bệ hạ nói vậy, ta sao dám không nghe?
Hắn đưa nữ hài trong tay tiểu Bối Bối cho Bairu, để hắn chuyển cho bạch y nữ tử.
Nhưng, tặc tổ tông còn làm gì đó, ai mà biết được?
Bạch y nữ tử sẽ... chuyện nhất định rất thú vị! Đỗ Trần mỉm cười.
Cung kính tiễn bước thần sứ, Bairu nhìn lại Đỗ Trần, thật lâu thở dài, sau đó cười nói:
- Thomas đâu? Đáng chết, tên kia vắng mặt, nhiệm vụ của hắn chẳng phải là giao cho ta sao?
Cười ha hả, mời Đỗ Trần vào một tĩnh thất, sau khi ngồi xuống, hắn tiếp tục nói:
- Trước tiên đừng động tới mấy thần sứ kia, Francis, ngươi bây giờ có thể liên lạc với vị bằng hữu trên Thiên Vương sơn có thể một chiêu hạ gục Phillip chứ?
Đỗ Trần trong lòng cười lạnh, khó trách Bairu lại khách khí với thuộc hạ kém hắn một bậc như vậy, hơn nữa vừa rồi nghiêng về phía mình, cũng là bởi vì giáo hoàng muốn tìm cao thủ hư cấu kia tới?
Hắn cười nói:
- Hẳn là có thể, hơn nữa ta lần nay tới, cũng mang đến một món lễ vật nhỏ của vị bằng hữu kia nhờ đem tới cho giáo hoàng bệ hạ.
Bairu cười ha ha:
- Vậy là tốt rồi, minh nhân không nói ám thoại, tất cả mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói tránh! Long thần từng bước bức tới, bệ hạ rất cần sự trợ giúp của vị bằng hữu của ngươi.
- Ta nghĩ, vị bằng hữu của ta cấp cho giáo hoàng phần tiểu lễ vật là để giải quyết hết thảy, sẽ rất dễ dàng.
Đỗ Trần nhìn chằm chằm Bairu, thầm nói, huynh đệ, ta đã nói cho ngươi, ta đối với các ngươi thật sự có giá trị lợi dụng rất lớn, vừa rồi ngươi dụng danh nghĩa giáo hoàng giúp ta không chịu thiệt, vậy, cho ta một cái lí do giải thích về mấy mụ đàn bà kia?
Liên Hoa Bảo Giám