Liên Hoa Bảo Giám

Chương 232: Tiếng đàn trong Đồ Thư quán!





Piriz thu hồi ánh mắt mê mẩn trên người thị nữ, ngưng trọng gật đầu: 
- Tên Peck này ta cũng sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi! Nhưng… ta mới phát hiện ra một tình huống đặc thù - Francesca tựa hồ không biết mệnh lệnh của lão tổ mẫu St. Darke, thế này sẽ không có thay đổi gì bất thường chứ?

Rocky khóe miệng khẽ nhếch lên: 
- Mặc dù mệnh lệnh của lão tổ mẫu là muốn trước tiên phải chiếm được lòng nàng, nhưng mà hôn nhân đại sự của quý tộc đều không phải tự mình làm chủ, nhất là loại thần tứ công chúa như Francesca, thái độ của nàng mặc dù có chi phối nhất định, nhưng tin rằng không có tác dụng quyết định, hơn nữa, ngươi thấy có thể có việc một thần tứ công chúa lại đi theo đuổi một chàng nhóc không? Cái đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi! Việc chúng ta phải làm trước mắt, chính là trước ngày 13 tháng 5, Tát Ân Chi Quang hướng tới gia tộc St. Darke chứng minh, ta, mới là nữ tế thích hợp nhất của bọn họ!

Xe ngựa chậm rãi chuyển động, tiến vào trong thành, nhưng cuộc thảo luận trong xe tịnh không dừng lại.

- Sư huynh, tiểu tử Francis này thật sự lợi hại, hơn nữa hắn cùng tiểu vương tử Goethe của tam giác hải vực qua lại rất mật thiết, tương lai có thể là kình địch của chúng ta!

- Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có thằng ngu không thể làm bạn … Ta ngược lại rất muốn xem xem, bảy năm sau Francis sẽ thế nào, khi đó, hắn hẳn là mới hai mươi tư tuổi?

Trên lôi đài đấu thần, Đỗ Trần vốn định ra vẻ đưa tay giúp đỡ Piriz một chút, nhưng cước bộ hư phù, nên hắn không biểu diễn được, đồng thời kinh nghiệm quý giá vừa mới rồi cũng phải nhanh chóng "tiêu hóa" mới được.

Vận dụng Liên Hoa thánh khí Đỗ Trần tự nhiên không để lục cấp đấu thần Piriz trong mắt. Nhưng không dùng liên hoa, Đỗ Trần cơ hồ phải tiêu phí tám thành đấu khí mới đoạt được thắng lợi cuối cùng. Trước tới giờ chưa từng có lần nào một hơi dùng nhiều đấu khí như vậy, nên cũng có chút hư thoát. Sau khi điều tức một hồi lâu, những đệ tử dưới đài còn vây quanh Đỗ Trần không chịu rời đi.

Nhất là Francesca, vừa rồi Đỗ Trần mặc dù rõ ràng ám chỉ với những thanh niên tài tuấn, lão tử không phải là vật cản đường của các ngươi, các ngươi muốn làm gì cứ làm thế, với lão tử chẳng liên quan gì. Như suy nghĩ cẩn thận, những lời này lại rất là không nể mặt mũi Francesca.

Hiện tại thần tứ công chúa Francesca cũng thật sự có ba phần tức giận. Nhưng mặt khác lại có bảy phần khiếp sợ -Francis có thể vượt cấp đánh bại lục cấp đầu thần, mặc dù lục cấp đấu thần kia thực lực cũng không có gì đặc biệt lợi hại, tự mình cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng với ngũ cấp đấu sĩ của mình mặc dù cuối cùng mình có thể nắm được, tin rằng cũng phải nỗ lực trả giá không ít… đáng chết, Lily giáo quan nói trước mắt mình tuyệt không có khả năng làm đối thủ của Francis, nhưng từ tiến bộ trên người hắn, quả nhiên là không nói sai! Francis lần này không cần ngươi tự mình ra tay. Ta tự nhận mình thua rồi, nhưng cho ta thời gian một tháng, ta nhất định có thể…

Đúng rồi, mới vừa rồi Francis nói chuyện với Piriz nghe được, tựa hồ hắn đã hiểu được vừa rồi lời nói của mình bị cắt đứt là cái gì, hơn nữa cũng nguyện ý phối hợp với mình, ừm. Thế thì tốt, cũng bớt đi một chút tâm sự!

Francesca đang nghĩ ngợi, chợt, có mấy công tử quý tộc xông tới ân cần hỏi ấm thăm lạnh, nhưng Francesca căn bản một người cũng chẳng biết!

Trong nhà nhất định đã phát sinh ra biến cố gì rồi, nếu không, không có khả năng nhiều cuồng phong lãng điệp dây dưa với mình như thế! Francesca thấy người bên cạnh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ác tâm, mà Đỗ Trần ở trên đài chưa chịu xuống, liền lớn tiếng nói: 
- Francis, nhẫn kim cương lôi hỏa ta nhận rồi, hơn nữa xem ra ngươi cũng đã hiểu ý tứ của ta, vậy cáo từ, tình ý của ngươi, ta nhớ kỹ!

Ta hiểu cái gì? Đỗ Trần đầu đầy sương mù, cẩn thận suy nghĩ, trong lòng mơ hồ có chút cảm giác, nhưng không dám xác định. Ài.

Điều tức xong, Đỗ Trần đứng dậy chắp tay chào bốn phía, cám ơn các đồng học mới vừa rồi ủng hộ, điều này tự nhiên thu được một tràng hoan hô nhiệt liệt. Mỉm cười đi xuống lôi đài, ngẩng đầu nhìn phía trước thấy Tuyết Ny a di đang ở xa xa đang vui vẻ nhìn mình.

Đỗ Trần vội vã đi lên nghênh đón:
- A di, vừa rồi đã làm người chê cười!

- Không, con làm phi thường tốt, a di sao lại cười chứ? 
Tuyết Ny thật lòng khen ngợi Đỗ Trần.

Đỗ Trần cười cười:
- A di bình thường không rời khỏi Đồ Thư quán, hôm nay thế nào lại đi ra? Là đặc biệt đến tìm con sao?

Tuyết Ny tóc ngắn uốn cao, do dự khó xử một chút gật đầu nói: 
- Đúng, a di có một số việc nhờ con, còn nhớ ta đề cập tới đệ tử theo ta học đàn không? Nàng ta bây giờ gặp chút khó khăn, cả ngày chẳng thiết ăn uống, ngủ không yên giấc, a di suy nghĩ rồi, cũng chỉ có thể tìm con hỗ trợ thôi!

Đỗ Trần cả kinh nói: 
- Chẳng lẽ là vị tiểu thư lần trước, dùng một khúc đàn cầm áp chế được thương tích cũ của kiếm hoàng Roland? Nói ra, nàng ta coi như đã cứu hai cái mạng của con và Ariza, a di người nói đi, có gì khó khăn con nhất định tận lực giúp nàng ta!

Tuyết Ny nói có vài phần xấu hổ: 
- Trong nhà nàng ta gặp chút chuyện, cần một khoản tiền lớn…

Tuyết Ny nói rất trịnh trọng, Đỗ Trần cũng không dám chậm trễ:
- Rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền? Ài, gần đây trong tay con cũng có chút túng thiếu, tiền không nhiều lắm…
Đỗ Trần cũng không nói dối, càng không phải là hắn từ chối. Hắn tuy có trăm vạn kim tệ, nhưng trải qua dịch bệnh, còn có ba mươi vạn nhà cửa bình dân cần hắn bỏ tiền xây dựng lại a. Cái khác không nói, đơn giản mua vật tư để xây dựng và phát triển, hắn tính toán phí mất mười vạn rồi, hơn nữa lãnh địa New Zealand bây giờ cơ hồ không có thu thuế. Đỗ Trần bên trong hoàn toàn là tiền lẻ, trong khoảng thời gian ngắn một chút kiếm lại cũng không có.

Bây giờ trừ ra một chút sản nghiệp cố định, tiền trong tay Đỗ Trần quả thật cũng không quá mấy vạn kim tệ.

Cho nên Đỗ Trần cũng chẳng dám nói bừa, liền bổ xung: 
- Nếu là năm sáu vạn kim tệ con còn có thể đưa ra, ngoài ra thật sự nếu không đủ, tiểu Bối Bối còn có rất nhiều châu báu ngọc ngà làm đồ chơi, cũng có thể đổi ra không ít kim tệ… Đúng rồi, con còn có thể luân chuyển với Goethe vương tử một chút, trong nhà tiểu vương tử rất giàu có.

Tuyết Ny nghe Đỗ Trần nói mà ngẩn cả người: 
- Cái này … a di quên mất, đối với ngươi mà nói, khó khăn trong nhà đứa nhỏ kia chỉ cần dùng một chút tiền là có thể giải quyết… năm ngàn kim tệ được chứ?

- Năm ngàn kim tệ?
Đỗ Trần cũng sửng sốt một chút, cười nói: 
- Nếu khó khăn trong nhà của vị tiểu thư kia dùng năm ngàn kim tệ có thể giải quyết, cuộc sống sau đó khẳng định cũng sẽ thiếu thốn, vậy đi, con sẽ đưa người luôn một vạn kim tệ!

Đỗ Trần rất khẳng khái hào phòng nói.

Tuyết Ny suy nghĩ một chút, tựa như đang tính toán, cười nói: 
- Ta cũng đã nói qua rồi, vị tiểu thư kia không tiện gặp con, chậm thì ba năm, món tiền này sẽ trả toàn bộ cho con.

- Vậy được rồi, mượn một vạn. Ngoài ra lần trước a di thay nàng cám ơn rồi. Lâu thì năm năm, a di làm người chịu trách nhiệm!

Đỗ Trần cười hai tiếng, nói thật, món tiền này hắn căn bản có thể không thu hồi lại, vả lại cô gái kia gián tiếp cứu hắn và Ariza, Tuyết Ny tâm địa thiện lương, hơn nữa duệ trí hơn người, nàng có thể ra mặt giúp đỡ thì đệ tử đó nhất định không phải người xấu, vậy mình dùng món tiền này giúp vị tiểu thư đó vượt qua cửa ải khó khăn, chính là việc thiện rất lớn a. Vì sao chỉ cần một vạn chứ, sao không nhiều hơn một chút, phải tám vạn mười vạn, mình có thể chuyển đổi một chút châu báu trang sức vô dụng, như thế càng có thể biểu đạt thiện tâm của ta a, ta vẫn còn quá hẹp hòi rồi! Lần sau phải chú ý!

Tiền dùng để làm gì? Đương nhiên là làm việc thiện rồi.

Về phần vị tiểu thư kia không chịu lộ diện, Đỗ Trần chẳng mong chờ như vậy, tốt nhất là cả đời không gặp nàng, đỡ gặp mặt làm hắn nhớ tới việc trả tiền. Thêm phiền toái a!

Đối với việc thiện Đỗ Trần luôn luôn đặc biệt tích cực. Nói đến là làm, hắn lập tức cùng Tuyết Ny đi đến "Hồng Sa kim hàng" trên đảo, mở cư phiếu, sau đó theo yêu cầu của Tuyết Ny đi xuống Đồ Thư quán, nhận một tờ giấy nợ của vị tiểu thư kia tự mình viết.

- Ta còn chẳng cần phải trả nợ, cầm giấy nợ làm gì?
Đỗ Trần một mình từ Đồ Thư quán đi ra, bĩu môi, sau đó mở giấy nợ ra vừa xem… chữ viết thật đẹp!

Chữ cũng như người, trên giấy nợ chỉ có thưa thớt vài chữ, nhưng chữ viết tao nhã đẹp đẽ, mơ hồ còn có cảm giác siêu trần thoát tục, có thể viết chữ thông dụng Einstein đại lục bất phàm như thế, vị tiểu thư này nhất định đã dùng một phen khổ công!

Bỏ qua ngày tháng, ánh mắt rơi trên lạc khoản của giấy nợ, Hill Mei Liya… cái tên thật lạ! Tay khẽ giơ lên, giấy nợ liền biến thành miếng băng vụn.

Đỗ Trần cũng biến mất trước cửa Đồ Thư quán, nhưng sau đó, một tiếng đàn du dương vang lên, chuyển thành vội vã, âm thanh lảnh lót dễ chịu vang lên không dứt bên tai, theo đó, từ không trung xuất hiện một cơn gió xoáy, cuốn lấy những mảnh vụn của giấy nợ bị Đỗ Trần phá hủy đang bay phất phơ phía chân trời, bay vào quan tinh đài cao nhất của Đồ Thư quán.

- Liya, xem ra Francis căn bản không định cho ngươi trả tiền!
Tuyết Ny dở khóc dở cười thở dài.

Một tiếng cười dễ chịu khác vang lên:
- Đợi cho bọn nhỏ bình an, ta sẽ nghĩ cách đem tiền trả lại cho Francis.

- Nhưng hắn ngay cả giấy nợ cũng hủy đi rồi… Ài, đứa nhỏ này của ngươi!
Tuyết Ny không nói, thay vào đó là một chuỗi tiếng đàn:

- Tiếp tục đi học đi, âm thứ ba của "Minh Thần Khúc" gọi là "Minh Hậu An Miên Khúc", là tổ sư của ta vì đối kháng với "Tinh Lệ" của Charleman mà phổ ra… ngươi đang nghĩ cái gì đấy?

- Ta đang nghĩ, Francis cho ta vay một khoản tiền lớn, giúp ta cứu lũ nhỏ, nhưng ta lại không thể ra mặt cám ơn, cái này… phải là quá thất lễ rồi không?

- Đúng là có một chút thất lễ, nhưng mà Francis hoàn toàn không có để ý… ngươi cũng không cần để ở trong lòng.

- Ài, tốt nhất vẫn là nói cám ơn trước mặt hắn…

Tiếng đàn man mác, âm thanh của Đồ Thư quán đấu thần đảo, vĩnh viễn là dễ nghe nhất.

Tối ngày hôm sau, Đỗ Trần sau một ngày bận rộn quay về, trong lòng tính toán sự tình, trầm mặc cúi đầu đi qua cửa. Hử? Hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng, chân vừa bước qua cửa liền thu lại, nhìn bốn xung quanh.

- Hắc, thật sự còn muốn ta phải lập trại từ thiện ở đây sao?
Liên Hoa Bảo Giám

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv