Liên Hoa Bảo Giám

Chương 220: Thẩn sủng của Helen, Susan





Sờ cái mũi, Đỗ Trần nhìn Goethe cùng Hawkin giật mình nói: 
- Susan? Trời ạ, đây là bằng hữu Susan của ta! Nàng sao lại ở trong rương này? Vậy bên trong cái rương kia chẳng lẽ là....

- Đây là bằng hữu của ngươi sao?
Goethe còn đang ảo não không có cứu hồi được thú Seattle con, nghe vậy sửng sốt, cười nói: 
- Không thể tưởng được, a, chúng ta không có cứu hồi tiểu tử kia, nhưng cứu được bằng hữu của ngài, vậy chuyến này rốt cục không có trắng tay a.

Hawkin nói: 
- Đây là xà loại gì vậy? Ta đương nhiên không có gặp qua! Bất quá, nàng nếu là tù binh của những người đó, vậy, cũng có cùng cộng đồng địch nhân với gia tộc St. Barton chúng ta.
Nói xong, hắn đứng dậy mở cái rương thứ hai.

Đỗ Trần quay đầu nhìn: 
- Cũng quả nhiên là tiên sinh Ted, hắn cũng là bằng hữu của ta.

Tràng cảnh quen mắt cỡ nào a, Ted cũng giống lần trước, toàn thân chỉ mặc một cái khố cộc màu trắng, thân thể kiện mỹ cao lớn đầy vết thương, đang nhắm mắt nằm trong rương. Đáng chết, mỗi lần thấy hắn, hắn đều thân bị thương nặng, bộ dáng suy tàn sắp chết! Nhưng nơi này chỉ có hai cái rương, trong lòng Đỗ Trần chỉ có một vấn đề - Helen đâu? Nàng ta đẹp không cần bàn, năm đó còn chủ động muốn làm nữ hầu cho mình!

Đấu thần đảo, Thượng Thủy hà, túc xá mười tám.

Harry đang căng thẳng đứng ở bên bàn, trong tay bưng hồng tửu, "Đinh đương", rượu trong chén xao động không ngừng.

Nhưng người đối diện với hắn lại cung kính ngồi trên ghế, vẻ mặt khiên cung, trên mặt mang theo lo lắng: 
- Harry tiên sinh, Francis đại nhân còn không có tin tức sao?

Đúng là Helen! Bất quá nàng giờ phút này đã dịch dung, chỉ là một nữ sanh thanh tú có dung mạo tầm thường.

Harry trong lòng cực kỳ sợ, mùi nước hoa trên người ma nữ Helen này thật sự quá quen thuộc, cho dù biết rõ Helen sẽ không thương tổn chính mình, nhưng hắn vẫn sợ hãi! Tuyết Bỉ nhân tay mặc dù run rẩy, nhưng hắn là người lanh trí, nói: 
- Chủ nhân ta trên danh nghĩa là đi huấn luyện, nhưng, ngài biết thực lực chính thức của chủ nhân ta cùng thân phận, trong lúc này hắn ở đâu ta sao biết được.
Không rõ sao, ta quản gia Harry tuyệt sẽ không bại lộ hành tung chính thức của chủ nhân.

Helen xinh đẹp tuyệt trần, vẻ ưu sầu càng nồng hậu, nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu.

Tiểu Bối Bối tò mò đi tới, mắt to nhìn Helen, hồi lâu, đột nhiên lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ, cười rất ngọt ngào: 
- Tỷ tỷ, không nên buồn.

Helen nở nụ cười một chút, trước ánh mắt sợ hãi của Harry ôm lấy tiểu Bối Bối: 
- Tiểu nha đầu thật đáng yêu.

- Tỷ tỷ tìm ba ba làm cái gì?
Tiểu Bối Bối nhẹ nhàng ngửi mùi trên người Helen, không khỏi mở to mắt nói: 
- Thơm.

Helen nháy mắt với nàng, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng: 
- Ân... tỷ tỷ muốn tìm ba ba ngươi làm một cuộc mua bán! Tiểu nha đầu, có thể nói cho tỷ tỷ biết, ba ba ngươi thích cái gì không?

Tiểu Bối Bối hai mắt đảo một cái: 
- Ba ba thích làm việc thiện nhiều a, nhưng, hắn ghét nhất thấy nữ nhân. Ân, ngoại trừ tiểu Bối Bối a.
Tiểu nha đầu chỉ chỉ cái mũi mình.

Helen ngạc nhiên.

- Francis! Ngươi ra đây.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng nữ nhân.

Tiếng kêu, tiếp đó, "Đương" một tiếng có người đá cửa mà vào, không cần phải nói, nữ nhân dám đá cửa nhà Đỗ Trần mà vào, chỉ có một, đại tiểu thư của "Hồng sa" bang, Christina.

- Tiểu thư Christina, ngươi làm sao vậy?
Anne khiếp sợ đi theo sau Christina, không biết các nàng hai người làm sao mà tới cùng nhau.

- Có cái gì không được sao? Ta tìm Francis luôn không gõ cửa.
Hai nàng trực tiếp đi vào phòng khách.

Helen thấy Anne trong lòng căng thẳng, nhưng lập tức làm ra hình dáng thản nhiên, mỉm cười gật đầu với các nàng.

- Ngươi là ai? Tìm Francis có chuyện gì?
Christina tò mò hỏi một câu, liền không hề đáp lại Helen, quay đầu nói với Harry: 
- Chủ nhân của ngươi đâu? Nhanh lên một chút, phụ thân ta sắp bị di mụ thắng đến phá sản rồi, nhanh cho hắn đi cứu mạng.

Harry mờ mịt nhìn hai nàng, thầm nói, dì của Anne đang thu thập phụ thân của ngươi, ngươi, ngươi cùng Anne sao lại tay trong tay, một hình dáng tỷ muội tốt như vậy chứ?

- Ách, chủ nhân tham gia tinh anh huấn luyện, phải vài ngày sau mới trở về...

- Ngươi gạt ta sao? Đừng tưởng rằng ta không biết, Francis đào khóa thành tánh, hắn dám chắc chạy đi ra ngoài lăn lộn linh tinh, có quỷ mới biết.
Christina tức giận nói, nàng kéo Anne ngồi xuống đối diện với Helen, nói: 
- Hôm nay hắn không ra, ta không đi. Lão nương muốn qua đêm ở đây.

Quay về nhìn Harry sắc mặt khó coi phất tay: 
- Còn lo lắng cái gì? Gia chủ mẫu Anne tiểu thư của ngươi còn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ngươi còn không mau nhanh mang trà đãi khách?

Harry nhếch miệng, nhìn thoáng qua Anne đang ngượng ngùng cúi đầu, không lên tiếng.

Tiểu Bối Bối mờ mịt nhìn phải, nhìn trái, mắt to chuyển đi chuyển lại.

Helen bị Christina thuận miệng nói một câu khiến sửng sốt, chủ mẫu Anne? Francis không phải ghét nhất nữ nhân sao? Sao lại lập gia đình rồi? Hơn nữa đối tượng là Anne bị mình lợi dụng qua? Nàng không khỏi nhìn vài lần, thầm nói, cầu Francis tương trợ, trước tiên phải cầu phu nhân của hắn mới tốt.

Nghĩ vậy, Helen chủ động cùng hai nàng hàn huyên, rất là nhiệt tình.

Không bao lâu, ngoài viện lại có người tới: 
- Xin hỏi có người ở đây không? Francis sống ở đây phải không? Ta là Avril!

Vừa nghe tên Avril, Anne nhất thời ngồi không yên, Christina đứng phắt dậy: 
- Avril này, có phải là người mà ngươi đã đề cập qua, là ngươi quen của Francis? Đi, tỷ tỷ ta cùng ngươi đi giáo huấn nàng! Nàng là thứ gì, dám theo đuổi nam nhân của muội tử ta. hừ!

- Christina tỷ tỷ, không nên đi! Điều này...
Anne bị Christina kéo ra ngoài của viện.

Trong phòng khách, Helen chỉ ngạc nhiên chốc lát, trong lòng không ngừng tính toán, Francis còn có tình nhân? Vậy mình nên lấy lòng miện hạ Francis… vậy giúp ai?

Chợt nghe bên ngoài Avril cười nói: 
- Hai vị tiểu thư là...

Christina nói: 
- Ngươi chính là người câu dẫn nam nhân của muội muội ta sao? Hừ, bộ dáng cũng khá đó chứ.

Avril vốn khuôn mặt luôn tươi cười, nghe lời này đột nhiên sửng sốt, nghiêm mặt lại: 
- Vị tiểu thư này xin giữ lại chút phúc đức, nói rõ ràng, theo ta biết, Francis cũng không có người yêu - chính là đại ca của hắn Steven đồng học đã nói cho ta biết!

- Hắc! Ngươi còn dám hoài nghi lời của ta sao? Ta nói cho ngươi...

Anne thấy hai người sắp cãi nhau, lập tức bước lên khuyên can. Trong lúc này, Helen nghĩ thầm trong lòng, nếu gia vụ của đại nhân Francis bị loạn lên, vậy hắn trở về dám chắc sẽ xử lý gia vụ trước, sẽ không cùng mình lập tức đi cứu cha cùng Susan... còn phải đi khuyên a! Thuận tiện, mình còn có thể từ chuyện của các nàng hiểu rõ một chút về bản tính của đại nhân Francis.

Nàng cũng đi ra, gia nhập vào "Thảo luận" nhiệt náo.

Harry ôm tiểu Bối Bối đứng ở cửa phòng khách, nhìn bên ngoài, tiểu Bối Bối nghiêng đầu, khó hiểu nói: 
- Ba ba nói, một nữ nhân đáng giá năm trăm áp tử, vậy Harry, chúng ta trước cửa có hai ngàn áp tử (con vịt) a.

Harry cười khổ: 
- Tiểu thư, ngài nói đúng cực kỳ. Ách, Andy bị đánh thức rồi, chúng ta cùng hắn đi chơi a.

Bốn nữ nhân cùng một chỗ, nhất là vì một nam nhân mà tụ lai một chỗ, thật sự là một việc làm cho người ta rất... ngứa mắt. Ít nhất vừa mới làm xong việc thiện, trở về tìm Harry lấy "Giải dược" Chesini thì nhìn bốn nữ nhân ở cửa trợn tròn mắt.

Lắc lắc đầu, nghe rõ bốn nữ nhân xinh đẹp đang "Thảo luận" cái gì, Chesini đột nhiên lau khóe mắt, còn cách tường viện đã hô lớn: 
- Harry đại nhân, ngài nhớ kỹ a, Chesini đã làm xong việc thiện hôm nay, ngài ngàn vạn lần nói cho sư huynh, ta, ta tiếp tục đi làm việc thiện.
Hắn trong lòng bỏ thêm một câu - vì nữ nhân, nữ nhân tuyệt mỹ.

Đáng chết, sư huynh chiêu thức ấy "Không làm được nam nhân" quá ác độc, học từ ai vậy! Bất quá cũng thật là cao chiêu, ta, phải học.

Hậu viện, không, là đại môn đã bốc lửa, nhưng Đỗ Trần một chút đều không biết.

Hắn ra vẻ nghĩa khí thâm trọng, lớn tiếng nguyền rủa người đã thương tổn Ted cùng Susan, sau đó cho bọn họ vào trong Liên Hoa, tỏ vẻ muốn mang về trị liệu.

Hawkin vội vã mang hết thảy về bẩm báo trưởng lão gia tộc, lúc này nhờ Goethe chiếu cố cháu hắn, bản thân liền cáo từ đi trước, Đỗ Trần vội nói: 
- Hawkin các hạ, có một việc ta muốn phiền toái ngươi, ngài biết đó, sư phụ ta viện trưởng Ziege đối với một số chuyện về "Đạo" rất phản cảm, cho nên, ta cơ duyên xảo hợp trở thanh "Thập Tam gia trấn York" không nên nói cho lão, ngài thấy có đúng không…
Đỗ Trần nói rất khó khăn, thật không có ý tốt.

- Mặt khác, Brockman kia còn có một thân phận là phỏng vấn học giả của học viện, mà lần này ta cùng hắn đã gặp qua, có lẽ, hắn còn dám gặp ta, cho nên, ta làm chuyện lần này phải giữ bí mật, điều này giúp cho truy tra tên ghê tởm này.
Hawkin gật đầu nói:
- Ta hiểu, chuyện lần này ta sẽ thay ngươi giữ bí mật.

Đỗ Trần cười xấu, hình dáng ra vẻ rất áy náy.

Hawkin cất bước, Đỗ Trần lại nhìn Goethe đang chiêu dụ Dịch Cốt: 
- Điện hạ, có chuyện ta muốn thương lượng với ngươi.

Goethe lập tức đi tới, cười hì hì nói: 
- Là chuyện bái sư sao? Ngươi yên tâm, ta là người tôn sư trọng đạo, nhất định sẽ không cô phụ sự tài bồi của sư phụ Brook đâu!
Hắn bị tiếng hừ lạnh của Dịch Cốt dọa rụt cổ lại, nhưng vẫn cười nhìn Đỗ Trần.

Đỗ Trần khoát tay với Dịch Cốt, cười nói: 
- Thật không dám giấu, kỳ thật… Brook tiên sinh là đấu thần tùy tùng của ta, nhưng, ta cũng không có quyền bức hắn phải thu ngươi làm đồ đệ! Theo ta thấy, chúng ta dùng một biện pháp khác, ngươi có thể làm ký danh đệ tử của hắn, thế nào?

Dịch Cốt sửng sốt, nhưng lại không tiện phản bác ý kiến của Đỗ Trần.

Đôi mắt cá của Goethe nhất thời ảm đạm, suy nghĩ một chút: 
- Vậy cũng có thể! Chỉ cần sư phụ thấy tiện truyền bí pháp là tốt rồi.

- Bí pháp của ta không truyền ra ngoài.
Brook lạnh lùng nói. Nhưng lại ngại ảnh hưởng tới thể diện của Đỗ Trần, hắn cam chịu ký danh đệ tử này.

- Điều này...
Goethe vô cùng thất vọng, học không được thật, ký danh đệ tử có tác dụng gì?

Đỗ Trần nắm lấy vai Goethe, cố ý kéo hắn rời xa Dịch Cốt, thấp giọng cười nói: 
- Chuyện này phải từng bước, ngươi trước tiên làm ký danh dệ tử, sau đó chậm rãi trải qua khảo nghiệm, chỉ cần người có tâm, sớm muộn cũng có một ngày, Brook tiên sinh sẽ bị ngươi cảm động! ân?
Hắn nhìn mây, cực kỳ hấp dẫn.

Goethe gật đầu: 
- Vậy, ta lúc nào mới có thể vượt qua kiểm tra?

Đỗ Trần vuốt cái mũi nở nụ cười, vừa rồi trong cuộc chiến xuất hiện một ý nghĩ: 
- Ân, ta xem ra, ngươi đích xác rất thành tâm! Ta đây nói cho ngươi một cái bí mật. Kỳ thật, Brook tiên sinh là một tín đồ rất thành tín, mà tín ngưỡng thần của hắn cũng có giáo nghĩa, cụ thể là cái gì ta không thể nói cho ngươi. nhưng là, giáo nghĩa của vị thần kia rất đơn giản - đạo nhân hướng thiện! Cho nên... ngươi hiểu chứ?

Goethe giật mình hiểu ra: 
- Không phải là làm việc thiện sao! Ta hiểu rồi, từ hôm nay trở đi, ta mỗi ngày đều làm việc thiện.

Đây là ý nghĩ của Đỗ Trần, nếu Liên Hoa từ thiện cơ kim làm việc thiện đều tính toán lên đầu hắn, vậy, nếu khuyên một tông giáo hướng thiện có gì không thể? Nói này là xã hội thần quyền, là thổ nhưỡng phì nhiêu màu mỡ cho tông giáo phát triển, có thể tưởng tượng… nếu một giáo hội khuyên người hướng thiện thật sự đại quy mô truyền bá giáo nghĩa, vậy chỉ cần mỗi tín đồ đều thay đổi một chút, không cần nhiều. Chỉ cần có thể giúp một lão nhân qua đường, giao đồng bạc bị mất cho chủ… vậy, tích tiểu thành đại, Đỗ Trần có thể có được không ít công đức.

Đương nhiên, đây chỉ là một ý nghĩ, thực hiện được khó khăn vô cùng, đầu tiên thánh giáo có thể cho phép hay không, sự tồn tại của một giáo hội như vậy là một vấn đề lớn, nhưng Đỗ Trần quyết định chậm rãi đi làm, khuyên một người làm chút việc thiện.

Điều này sao lại không, Goethe trước mắt bắt đầu làm việc thiện rồi.

Vừa nghĩ có thể khuyên ngàn vạn người hướng thiện, miệng Đỗ Trần không hợp lại được, hắn ho khan một tiếng, tiếp tục nói: 
- Điện hạ, nếu ngươi là ký danh đệ tử của Brook tiên sinh, chúng ta đây không phải ngoại nhân, chúng ta lần này không có cứu hồi thú Seattle con, ta không có mặt mũi đi gặp Garcia, mà ngươi cũng tổn hao không ít nhân thủ....

Goethe lè lưỡi, cười nói: 
- Ta không sao, ta đã hứa, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cứu hồi hài tử kia.

Đỗ Trần cười cười, lo lắng nói: 
- Ân, ta cũng vậy! Nhưng ngươi cần phải nói với phụ vương ngươi, nếu không, ngươi không có mệnh lệnh của hải vương mà dám thay đổi mệnh lệnh quân đoàn, chiết tổn hơn trăm tinh duệ của vương thất, đây cũng là một tội không nhỏ a! Cho nên, ta không nên gặp Garcia - dù sao vừa rồi nàng thần trí còn không rõ ràng, cũng không nhớ được ta, mà ngươi, trở về bẩm phụ vương ngươi, nói là ngươi cùng Hawkin các hạ hai người làm chuyện này - vừa rồi Hawkin các hạ có hứa ngươi cũng đã nghe, hắn cũng sẽ không nhắc tới ta.

- Mà ngươi thay đổi mệnh lệnh của quân đoàn, là vì kết hảo hữu với gia tộc St. Barton, hơn nữa cứu thần sủng của viện trưởng Ziege, thật tăng mạnh quan hệ của hải tộc cùng học viện, như vậy, ngươi công lớn, cũng sẽ không bị trách phạt.

- Điều này... thật sự là quá cảm kích ngài, Francis các hạ.
Goethe cảm kích nói tạ, cũng cam đoan... mà Đỗ Trần cũng cười, kỳ thật hắn trong lòng suy nghĩ, thứ nhất, ta loại bỏ hắn quan hệ tới lần này, thứ hai, ta giúp Goethe miễn bị trách phạt, cũng là một việc thiện không nhỏ a...

Hai người thảo luận xong, Goethe hỏi: 
- Vậy ngươi bây giờ... trở về đấu thần đảo, hay là tiếp tục đi tới bãi đá huấn luyện?

Đỗ Trần suy nghĩ một chút: 
- Về đấu thần đảo, dù sao khoảng cách từ Thiên Vương sơn tới đấu thần đảo đã rất gần, ta còn phải trở về cứu trị hai vị bằng hữu kia! Ân, phiền ngươi phái người tới bãi đá báo cho giáo quan một tiếng, nói ta có việc về học viện trước, nói như vậy là được, ta ngày sau sẽ cùng giáo quan giải thích.

Nói xong, Đỗ Trần bước trên Liên Hoa, cùng Dịch Cốt bay về đấu thần đảo.

Mà Goethe cắn ngón tay tính toán, đột nhiên cười he he: 
- Đều nghe ta, ta lệnh cho các ngươi, chuyện vừa rồi...

Hắn nói những điều Đỗ Trần đã phân phó lại một lần, sau đó cười nói: 
- Đi, chúng ta đi gặp Garcia, sau đó hộ tống nàng trở lại đấu thần đảo! Sau đó.. he he, ta có một chủ ý tuyệt vời.

Bên ngoài hải vực Thiên Vương sơn, giới tuyến của biển Parr Gold cùng đấu thần đảo, khoảng cách đấu thần đảo phi thường gần, mà với tốc độ bay của Liên Hoa, chỉ cần một giờ là có thể trở lại túc xá của mình.

Bất quá hắn còn đi xa một chút, bởi vì người của học viện đã cảm ứng được Thiên Vương sơn có chuyện, phái người tới xem xét, mặc dù có Goethe xử lý, nhưng Đỗ Trần cũng không muốn gặp bọn sư phụ đang tới.

Ngồi trên Liên Hoa, Đỗ Trần nhìn cảnh biển, trong lòng tính toán chuyện giáo hội, Dịch Cốt đứng ở một bên trong lòng có tư vị khó hiểu, sao lại đột nhiên có một đệ tử? Nhưng mệnh lệnh của thiếu gia không thể cãi, nếu không, tinh thần khế ước sẽ làm mình đau đầu mà chết.

Dịch Cốt lắc đầu, đột nhiên nói: 
- Thiếu gia, ngài lại đào khóa rồi, như vậy thật không tốt.
Lý do này, cũng là lý do Dịch Cốt có thể nghĩ đến để biểu lộ sự bất mãn.

Đỗ Trần bĩu môi, trong lòng đột nhiên nghĩ tới Liên Hoa vừa rồi đột nhiên ngứa ngáy, hình như mình làm việc thiện không nhỏ a, lập tức cho Dịch Cốt vào trong Liên Hoa để tiện xem xét, hắn nhân tiện nói: 
- Đệ tử a, túc xá so với trường thi càng thoải mái! Ta nha, ha ha, phỏng chừng muốn ta không trốn khóa, trừ phi túc xá của ta thật sự phát sinh cái gì kinh khủng, để cho nó so với trường thi còn kinh khủng hơn.

Mà lúc này, Harry quản gia đang thấp giọng nói với Andy: 
- Ta rốt cục cũng biết chủ nhân tại sao chán ghét nữ nhân, trời ạ, bốn nữ nhân ở cửa nói chuyện, quả thực là tai nạn kinh khủng! Đặc biệt là bây giờ lại xuất hiện nữ nhân thứ năm!

Mà tiểu Bối Bối lại giơ ngón tay bé nhỏ che miệng, không ngừng nói thầm: 
- Hai ngàn năm trăm con vịt... ba ba nếu trở về thì biết làm sao đây?
Liên Hoa Bảo Giám

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv