- Edit: Mie
- Beta: Una
---------------------------
Khi đó cô đang cầm một cành hoa trên tay, đúng lúc này Thành Thải Vận gọi điện thoại đến, hỏi cô có bình thủy tinh hay không.
Có thể nói Thành Thải Vận là bạn thân nữ duy nhất của cô từ thời niên thiếu. Cô ấy và Ngôn Hạ là hai dạng người hoàn toàn khác nhau, cô ấy là người yếu ớt, mỏng manh, ngay cả nắp chai nước cũng vặn không nổi, là bông hoa xinh đẹp cần được che chở trong nhà kính, nhưng cũng rất đáng yêu. Mà Ngôn Hạ lại rất thích sự đáng yêu của cô ấy.
Ngôn Hạ nhớ rõ Thành Thải Vận thích nhất là sưu tầm các món đồ trang trí xinh đẹp, mấy loại bình thủy tinh trong suốt đẹp mắt đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng thật đáng tiếc khi Thành Thải Vận không mang những đồ vật cô yêu thích đến trường học.
Ngôn Hạ khẽ thở dài, hàn huyên vài câu cùng Thành Thải Vận rồi tắt máy, sau đó cô liền trông thấy Dụ Bạc xách một giỏ đầy vợt và mấy quả cầu lông đi tới. Khoảng thời gian này vừa đúng giờ Ngôn Hạ lên lớp, cũng chính là tiết thể dục của lớp ba*, Ngôn Hạ được chọn tham gia vào đội múa, còn những bạn học cùng lớp khác đương nhiên vẫn phải đi học bình thường.
(*lớp ba: nam nữ chính lúc này học lớp 10, vì vậy lớp ba này tương đương với 10A3 bên mình đó)
Phòng luyện múa ở bên trong sân vận động, phòng dụng cụ và phòng luyện múa ở cùng một tầng, cho nên việc cô có thể nhìn thấy Dụ Bạc cũng không quá bất ngờ. Tới di chuyển dụng cụ thể dục ra sân có bốn người, là hai nam sinh và hai nữ sinh, mà hai nam sinh này đi ở chính giữa, một người là Dụ Bạc, người còn lại là ủy viên môn thể dục.
Bình thường công việc di chuyển dụng cụ thể dục trước nay đều là của nam sinh, nếu như nữ sinh cũng tới, vậy nhất định là có ẩn tình khác. Ngôn Hạ nhìn ra phía sau Dụ Bạc, cũng đoán được điêuf khác lạ đó ở đâu.
Dụ Bạc đi dưới cuối cùng, duy trì một khoảng cách với từng người, hai nữ sinh kia thì đi ở phía trước, hai người bọn họ đều xách theo một rổ bóng chuyền nhẹ, sóng vai vừa đi vừa nói chuyện, đôi lúc lại ngoảnh đầu nhìn Dụ Bạc. Nhưng cái nhìn ấy chỉ thoáng qua trong thời gian rất ngắn, cứ như thể họ không hề nhìn lén Dụ Bạc.
Tâm tư thiếu nữ rất dễ hiểu, như tờ giấy trắng được bày ra dưới ánh mặt trời, trắng đến trong suốt.
Ngôn Hạ tựa vào cửa, đợi đến khi Dụ Bạc đi qua trước mặt cô, thì ngay cả khóe mắt cô cũng không thèm liếc anh một cái, chỉ có làn gió rất nhỏ khi anh lướt qua, lưu luyến mà vuốt ve vầng trán cô. Ngôn Hạ đi ra khỏi phòng học, đưa tay vắt lên vai Dụ Bạc.
Đầu ngón tay phơn phớt màu hồng đào khều nhẹ trên áo sơ mi trắng của anh, làm chiếc áo giống như nhiễm lên một vầng sáng, trông rất đẹp mắt.
Lông mày đẹp của cô hơi nhướng lên, tạo ra một khuôn mặt mỉm cười.
"Dụ Bạc, vì sao cậu không để ý đến tôi?" Câu hỏi có chút thân mật, Ngôn Hạ cứ đơn giản trực tiếp mà nói ra, như thể bọn họ có quan hệ vô cùng thân mật, cho nên cô mới có thể oán giận Dụ Bạc vì sao lại không để ý tới mình.
Trên thực tế, thẳng đến khi Ngôn Hạ nói ra câu này, thì đây mới là lần thứ hai bọn họ cùng nói chuyện, chỉ là so với người xa lạ thì có quan hệ quen thuộc hơn một chút. Có lẽ ở trong mắt Dụ Bạc, cô cũng chỉ như một người xa lạ.
Dụ Bạc nghiêng người, khiến bàn tay đang khoác trên vai anh của Ngôn Hạ rơi xuống.
"Tôi có việc bận." Một câu nói, đem đầu đuôi câu chuyện đều phá hỏng, thật không có tình người.
Nhưng Ngôn Hạ không thèm để ý, cô cong cong mắt, nói: "Cậu có việc bận vậy tôi liền tha thứ cho cậu." Tha thứ cho việc cậu không để ý đến tôi, nhìn mà xem, tôi thật tốt bụng biết bao nhiêu.
Sau đó, Ngôn Hạ giơ lên cành hoa nhỏ nhỏ trong tay, "Hôm nay tôi hái được một cành hoa, trông nó và cậu rất giống nhau, đều rất xinh đẹp."
Đại khái là anh chưa từng gặp ai nói trắng ra rằng anh xinh đẹp như một cô gái, rõ ràng Dụ Bạc có hơi ngơ ngẩn, khó có được khi cặp mắt đen sáng trong kia không có những bông tuyết trắng xóa làm vẻ mặt anh hiện lên sự lạnh lùng như thương ngày, mà lại lộ ra vài phần mờ mịt.
Ngôn Hạ nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt anh, đem cành hoa nhỏ trên tay cắm lên ngực áo trắng như tuyết của thiếu niên. Cô nhìn trái nhìn phải, rồi nét tươi cười càng đậm: "Dụ Bạc, hôm nay cậu thật đẹp mắt." Rồi sau đó, cô ỷ vào việc hai tay Dụ Bạc đều cầm giỏ đựng cầu lông, không có cách nào ra tay trừng trị mình, liền lớn mật kề sát vào bên tai anh, nhẹ nhàng nói: "Đây là lễ vật đầu tiên tôi đưa cho cậu, phiền cậu bảo quản nó thật tốt."
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi được mùi hương trên quần áo của Dụ Bạc, là mùi nước giặt hoặc cũng có thể là xà bông, Ngôn Hạ không phân biệt được, có điều cô cảm nhận rõ cái mùi vị mát lạnh, giống như mùi quả chanh. Không giống hầu hết các nam sinh khác, quanh thân đều là mùi mồ hôi thối hoắc. Ngôn Hạ cảm thấy, chính mình đối với anh lại yêu thích hơn một phần.
Cũng giống như hiện tại, cô muốn hôn lên môi Dụ Bạc.
Chỉ là cái kế hoạch này chung quy vẫn không thể thực hiện, lão sư dạy múa có việc tới muộn đang ung dung đi đến, nhìn thấy Ngôn Hạ và Dụ Bạc đang đứng cùng nhau, lập tức cao giọng gọi một tiếng 'Ngôn Hạ'.
Giáo viên đi tới, nói với Ngôn Hạ: "Đến lúc luyện múa rồi."
Ngữ khí của lão sư dạy múa có hơi nôn nóng, giống như sợ chỉ cần chậm một giây, cô liền làm ra chuyện gì đó đối với Dụ Bạc.
Vậy nên Ngôn Hạ chỉ có thể tiếc nuối mà đứng thẳng, có điều thời điểm khi cô đi vào phòng học, còn không quên quay đầu hướng về phía Dụ Bạc nói: "Mình sẽ biểu diễn múa truyền thống vào lễ kỉ niệm thành lập trường, cậu nhất định phải nhớ đến xem."
Đứng ngược sáng nên Ngôn Hạ không thấy rõ được vẻ mặt của Dụ Bạc lúc đó, nhưng chắc chắn anh đã nghe rõ lời của cô.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Có điều đến ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, Ngôn Hạ lại thấy không được hài lòng lắm, tựa hồ như vào lúc bắt đầu thay trang phục múa, mọi thứ đều không suôn sẻ nữa. Bởi vì thời tiết nóng bức nên trong hội trường mở máy điều hòa, trang phục biểu diễn trên người Ngôn Hạ tương tự như váy cúp ngực làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cô ngồi trước gương trang điểm, lão sư dạy múa đem mái tóc dài của cô tết thành một chùm, sau đó còn cài thêm một đóa hoa lên đuôi tóc. Đương nhiên, không phải hoa thật mà là hoa giả được chế ra từ plastic.
Ngôn Hạ cho rằng cách trang điểm này rất thô tục, chẳng qua hiện giờ cô không có tinh lực cùng giáo viên tranh luận muốn chỉnh lại cách trang điểm của bản thân phải ra sao. Sáng nay, không khéo là dì cả của cô tới thăm, cho nên hiện tại tất cả dây thần kinh đều đang đối kháng với đau đớn trong bụng.
Bình thường vốn là sẽ không đau như thế, ngày hôm nay chẳng biết vì sao lại đau âm ỉ như vậy, uống thuốc giảm đau cũng chẳng thấy khá hơn. Cô đặt đồng phục học sinh ở trên bụng, nhìn mình trong gương, mồ hôi lạnh cũng đã xuất hiện.
Lão sư lo lắng hỏi cô có thể chịu đựng được không.
Cho dù mồ hôi lạnh đã chảy ra, Ngôn Hạ ngoài miệng vẫn kêu không có việc gì.
"Chờ một lúc là tốt rồi." Cô nỗ lực làm bộ dáng tỏ vẻ không sao, ly nước trên bàn trống rỗng, nước bên trong Ngôn Hạ đã sớm uống hết. Hy vọng rằng uống nhiều nước nóng như vậy nó sẽ phát huy được tác dụng nên có.
Ngôn Hạ rất xem trọng mặt mũi và tự tôn, coi việc cậy mạnh là điều quan trọng nhất đời người, vì lẽ đó cô tuyệt đối không cho phép bản thân mất mặt trước toàn trường. Bởi vì thân thể mà trở thành nguyên nhân không thể lên sân khấu, đối với Ngôn Hạ rất là mất mặt.
Lão sư tìm một cái áo khoác thật dày cho cô, rồi lại rót cho cô thêm một ly nước ấm khác.
Ngôn Hạ co rúc trên ghế, thân hình gầy gò của cô vừa vặn thích hợp với chiếc ghế nhỏ, không biết váy múa làm thành từ chất liệu gì, chạm vào tơ lụa có vẻ lạnh lẽo. Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu có thể ấm hơn một chút thì tốt rồi.
Phòng hóa trang sau hậu đài không chỉ có một mình Ngôn Hạ, bên trong lộn xộn, chật ních những học sinh chuẩn bị biểu diễn. May mà không có ai tới làm phiền cô.
Cuộn mình thật lâu, Ngôn Hạ mới cảm giác bản thân khá hơn một chút, đau đớn phảng phất cũng không phải khó chịu đựng như trước.
Phía trước sân khấu, âm thanh giới thiệu dường như đang truyền đến, tiết mục kế tiếp cũng chính là tiết mục múa đơn của cô. Lão sư dạy múa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói tiếp theo là đến lượt cô.
Ngôn Hạ đứng lên, vũ phục giống như tranh thủy mặc từ trên người cô rủ xuống, những bông hoa ở trên tóc mai cùng đuôi tóc rũ xuống làm nổi bật lên ngũ quan linh động sáng rực rỡ. Cô là một mỹ nhân, không thể nghi ngờ, ngay cả lão sư dạy múa nhìn thấy cô cũng thoáng kinh ngạc một hồi.
Chỉnh trang lại phục sức trên người lần nữa, trên mặt Ngôn Hạ liền không còn chút biểu tình không khỏe nào, cô đi lên phía sát bên sân khấu, chờ người chủ trì giới thiệu chương trình.
Thời điểm cô biểu diễn, hội trường chỉ có những ánh đèn tối mờ, chỉ có duy nhất một ánh sáng nhạt màu xanh di chuyển theo từng bước chân của cô. Ngôn Hạ ngẫu nhiên liếc mắt quét xuống dưới đài, cũng chỉ có thể thấy một đám người đông đúc đen nghìn nghịt, không phân biệt ra mặt ai với ai.
Bước nhảy cuối cùng vừa hạ xuống, cô cúi mình, rồi sau đó đi xuống đài.
Lúc bước đi, mỗi bước chân đều như muốn xé rách thân thể nội tạng, cô cảm thấy mình nên uống thêm một viên thuốc giảm đau.
Nhưng ngay lúc này cô đụng phải Trần Văn.
Cũng không muốn biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, ngay cả mí mắt Ngôn Hạ cũng không nâng lên, hơi hơi cau mày đi lướt qua bên cạnh hắn.
Trần Văn duỗi tay, ngăn cản đường đi của cô.
Ngôn Hạ dừng bước chân, cô không thấy được sắc mặt của mình, nhưng có thể tưởng tượng ra được, hẳn là không được tốt. Thân thể không khỏe, làm ảnh hưởng đến tâm tình cũng trở nên tồi tệ, cô thoáng nâng mày, hỏi Trần Văn: "Có việc?"
Ngữ khí trùng xuống có chút không kiên nhẫn.
Sắc mặt Trần Văn cũng không được tốt, ngũ quan vốn ác liệt lại ngưng tụ thêm một tầng lệ khí thật sâu, phảng phất như giây tiếp theo sẽ cầm gậy gộc lên đánh người. May mắn thay bốn phía xung quanh họ trống rỗng không một bóng người, chỉ có hành lang dài dằng dặc cùng một cánh cửa sổ.
Trần Văn nhìn cô, cô so với hắn thấp hơn một cái đầu, hắn cẩn thận nhìn xuống mới có thể thấy được cặp mắt động lòng người của cô.
"Cậu đang theo đuổi tên kia." Đây là một câu khẳng định.
Trần Văn phát ra thanh âm rất khàn, giống với cát sỏi lăn lộn trên giấy nhám, có cảm giác hơi trầm trầm.
Ngôn Hạ dựa vào ven tường, hai tay ôm lấy cánh tay, cánh tay vừa vặn che khuất eo nhỏ bị lộ ra của cô. Cô không đáp lại lời Trần Văn, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra ý nghĩ của cô: Hỏi thật vô nghĩa.
Nói thẳng ra thì từ nhỏ Ngôn Hạ đã sống tùy ý, khi theo đuổi người khác đương nhiên sẽ không lén lén lút lút, từ lúc đưa cho Dụ Bạc cành hoa kia, những lễ vật khác cô đưa cho hắn không hề bị gián đoạn, hôm nay là một đôi giày chơi bóng, ngày mai là một cái máy chơi game, cô tặng tất cả những đồ vật mà cô nghĩ ra, có thể sẽ có món quà anh thích, nên tất cả đều đem tặng cho Dụ Bạc.
Thật đáng tiếc là ngay cả một món Dụ Bạc cũng không nhận.
~ wattpad: quankemdaungotngao ~
Trần Văn cười rộ lên, Ngôn Hạ rất ít khi thấy anh cười, hiện tại nhìn thấy, cô cảm thấy việc hắn không thường xuyên cười là một chuyện tốt. Bởi vì khi hắn cười rộ lên, càng lộ rõ vẻ lệ khí sâu nặng.
"Cậu tốt nhất không nên thích hắn."
Ngôn Hạ thật sự không muốn cùng hắn nói chuyện, cái bụng đau đớn đang không ngừng thúc giục cô mau chóng đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng cái khẩu khí cao cao tại thượng này của TRần Văn, chỉ trích cô không cho làm việc này không cho làm việc kia, chính là chạm đến vảy ngược của cô.
Cô hơi cong khóe môi, giương lên một nụ cười điềm nhiên mỹ lệ.
"Tôi chính là rất thích cậu ấy, muốn hôn muốn ôm cậu ấy, Trần Văn à, cậu có thể làm gì tôi?"
Lệ khí vướng lại nơi đáy mắt Trần Văn trong nháy mắt bộc phát ra ngoài, lúc này hắn tiến lên, nắm chặt lấy tay của Ngôn Hạ. Tay Ngôn Hạ tinh tế vô cùng, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể nhẹ nhàng nắm chặt.
Da thịt con gái đương nhiên là khác hẳn với con trai, trắng nõn mịn màng, Trần Văn tựa như đang nắm trong tay một khối bạch ngọc mềm mại. Sự đụng chạm ngắn ngủi này làm hắn có ý nghĩ muốn vuốt ve làn da trong tầm tay mình.
Ngôn Hạ dùng sức gạt tay hắn ra, đôi mắt hiện lên trắng đen rõ ràng, cơn giận của cô cứ thế mà sống động vô cùng.
Sức lực Trần Văn quá lớn, nắm đến cổ tay cô phát đau, xương cốt phảng phất đều bị hắn bóp đau. Lúc cô rút tay ra không hề khống chế lực đạo, nên đã lỡ tay tát một cái lên cổ anh.
"Trần Văn cậu có bệnh sao! Muốn phát bệnh thì đừng có phát lên đầu tôi, tôi yêu thích Dụ Bạc thì có trở ngại gì với cậu, chẳng lẽ cậu cũng thích hắn?"
Ngôn Hạ đang cực kì tức giận nên cái gì cũng nói ra được.
Trần Văn tức đến bật cười, trên cổ hắn còn có vệt đỏ do Ngôn Hạ đánh ra, bộ dáng thoạt nhìn rất khiếp người.
"Ngôn Hạ." Thanh âm của hắn từ giữa hàm răng truyền ra "Cậu được lắm."
Hắn đem Ngôn Hạ ép sát đến góc tường, hai người bọn họ chen chúc bên trong không gian eo hẹp, càng có vẻ chật chội hơn. Tạo ra khoảng cách quá mức ái muội, làm hô hấp của cô đều trở nên không thông thuận, Ngôn Hạ hung hăng đẩy hắn một phen, thấy hắn vẫn bất động lại muốn đánh thêm.
Lần này Trần Văn không dễ dàng để cô được thuận lợi, tay Ngôn Hạ rơi vào khoảng không.
Bọn họ không biết, hành lang hẻo lánh yên tĩnh này còn có người khác đang tồn tại.
Người đưa Dụ Bạc tới nơi này chính là một học sinh lớp ba có tiếng luôn chậm trễ việc bài vở học hành, tuy rằng đêm nay là kỉ niệm ngày thành lập trường, nhưng giáo viên các lớp cũng không vì vậy mà giảm bớt bài tập về nhà, một bài cũng không giảm.
Người học sinh này đem Dụ Bạc kéo đến đây, sau đó từ trong túi móc ra một gói thuốc lá. Đây là nhãn hiệu rất đắt tiền có thể nói mỗi điếu bên trong đều có giá trị không nhỏ.
Học sinh kia rút ra một cây, tươi cười đầy vẻ lấy lòng và thân thiết: "Học bá, làm một cây?"
Dụ Bạc tầm mắt không hề lưu lại trên điếu thuốc, anh nhìn xuyên qua hình ảnh ánh đèn phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, nhìn đến ven tường, ánh mắt dán thật chặt vào hai người kia.
---------------------------
Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé!
Hãy nhấn 1 sao để bọn mình có thêm động lực nha!