Beta: Minh Đăng
Thế chế hậu cung Loan quốc cùng Đại Đường cũng có điểm gần giống nhau: cao nhất chính cung Hoàng Hậu, kế đến là Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi thuộc hàng phi tử, còn có Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Chiêu Viện, Tu Nghi, Tu Dung, Tu Viện, Sung Nghi, Sung Dung, Sung Viện làm cửu tần. Cấp bậc thấp hơn một tí nào là tiệp dư,mỹ nhân, tài tử, bảo lâm, ngự nữ, thải nữ phải đến những 108 mạng, từ trên xuống dưới tổng cộng hơn 122 con người. Đó là còn chưa kể đến bọn cung nữ không cấp, không phẩm nhiều không đếm xuể.
Ngạn Liễm khi tiến cung chỉ dắt theo mỗi mình Tiểu Hạnh làm thiếp thân thị nữ đi cùng.
Nói đến Tiểu Hạnh nguyên lai nàng chính là với hắn từ nhỏ lớn lên. Tuy vậy, theo nhân vật chính của chúng ta nhận định, nha đầu Tiểu Hạnh và vị chủ nhân này, kỳ thật cũng không thân thiết với nhau mấy. Nói đi rồi phải nói về, quan hệ thân tình theo thời gian còn có thể chậm rãi mà bồi đắp, nhưng khi đã vào cung thì nhất thiết phải tự trang bị cho mình ít nhất một người thân tín làm bạn để có thể yên tâm truyện trò, bày mưu tính kế, phá làng phá xóm… (túm lại để vui là chính!)
Chính vì vậy, khi tiểu nha hoàn ngây ngốc bị tống vô cung cùng Ngạn Liễm vẫn còn đang mơ mơ màng màng nào đâu hay biết phía sau bức rèm tĩnh lặng, hậu cung một màn dậy sóng, đầy âm mưu giảo hoạt đang chực chờ.
Lần đầu nhập cung, hắn cùng Tiểu Hạnh không khỏi quê mùa, bỡ ngỡ, mặc dù đã có thái giám cùng cung nữ đi trước dẫn lối, vẫn là bị tả hữu hai bên thất loan bát nhiễu làm cho hết thấy đường, khỏi xác định được phương hướng.
Đoàn người cuối cùng cũng dừng lại trước một tòa khuôn viên thanh lịch, tinh xảo, bên cạnh đặt một tấm bảng nhỏ xinh đề: “Thương Trạc Uyển”
Đi vào uyển, không đợi bọn Ngạn Liễm thu xếp đồ đạc, liền có một công công tay mang cuộn vải ánh vàng rực rỡ tiến vào.
Ngạn Liễm tuy chưa từng trông qua nhưng cũng đoán được đây chắc là thánh chỉ đi.
Nội dung thánh chỉ lê thê, dài dòng đến phát mệt, quỳ cả buổi trời tê chân mỏi cổ chung quy chỉ lọt vào đầu Liễm thiếu gia đại khái mấy điểm trọng yếu như là: hắn giờ đã được phong bậc sung dung, nay hoàng thượng ban thưởng trụ ở Thương Trạc Uyển.
Sau khi đám người ồn ào náo nhiệt đó kéo đến rồi lại ù ù cạc cạc kéo đi, mấy vị thái giám cùng nô tỳ của Thương Trạc Uyển mới lần lượt ra thi lễ, Ngạn Liễm ngoài miệng tươi cười đáp trả kỳ thật trong lòng rất không yên tâm.
Hắn luôn luôn lo lắng về vị hoàng thượng xa lơ, lạ hoắc kia hướng hắn phong hào.
Lại nghĩ chức sung dung này thuộc hàng cửu tần. Nghe nói đương kim thánh thượng, ở cấp tứ phi bất quá che thục phi; Bên cửu tần, nếu không tính luôn chính hắn, cũng chỉ lập chiêu nghi, tu nghi, tu dung, sung viện bốn người; Vị trí hoàng hậu đến nay còn để trống. Theo lý mà nói thì trong toàn bộ hậu cung, hắn cũng chính là một đại nhân vật, vậy còn có cái gì không đủ? Bất quá Ngạn đại gia này không ngại chi địa vị thấp hèn mà là ngại vẫn chưa đủ thấp nha?!!
Việc tiến cung, đến bây giờ đối với chủ ý của Ngạn Liễm, vẫn là một trăm hai mươi lần phản đối. Nhưng là, trứng không thể chọi đá? Huống chi xem Ngạn gia hiện tại ở trong triều, thế lực cũng không nhỏ đi, hắn bây giờ thấy chính mình, ít nhất là trong một thời gian ngắn, hoặc có lẽ là cả đời đi, có thể ăn uống không lo, nóng lạnh không cần suy nghĩ.
Tâm tư của hắn từ sau khi vào cung là tận lực ly khai hoàng đế, càng xa càng hẻo lánh càng tốt, làm cho vị kia cao cao tại thượng cả đời cũng không biết mà nhắc tới hắn.
Do đâu? Chẳng phải là vì sự tự do (nhưng chưa) dân chủ để có thể sống an ổn qua ngày đó sao!?
Trước đây do thân thể không ổn, Ngạn liễm chỉ mới học xong có lớp sơ trung, sau liền nghỉ học. Nhưng hắn vẫn kịp tiếp thu qua chủ nghĩa duy vật biện chứng cũng như thấm được đạo lý: “Tự do là tương đối” này.
Ngạn Liễm cảm thấy được, chỉ cần Ngạn gia ở trong triều còn có thế lực, chỉ cần hắn biểu hiện hoàn toàn vô hại, thực tâm thực lòng, không đi làm bia đỡ đạn, hậu cung phi tần vẫn như trước đây không đem nam phi để vào mắt, không ở trước mặt hoàng đế mà õng ẹo thì trong cái cấm cung dày đặc, âm u như một nhà giam này, nơi người ta hằng ngày vẫn soạn ra vô số kịch bản cùng những mưu ma chước quỉ hòng lừa gạt, hãm hại lẫn nhau, đạp lên đầu nhau mà sống, hắn chỉ cần tuân thủ theo những quy tắc do chính mình đặt ra là có sống thể an nhàn, tự tại một mảnh trời riêng ta với ta rồi.
Thực tế chứng minh, lý luận của hắn trên cơ bản vẫn là cực kì chính xác, thời giam thấm thoắt trôi đi hắn cũng đã nhàn nhã, thơ thẩn được suốt hai năm.
Nhưng vẫn phải ha hả cười thay, người tính không bằng trời tính, em ạ!.
Vấn đề nghiêm trọng mà Ngạn Liễm hiện bây giờ phải đối mặt đó là: Tối nay, hoàng đế triệu hắn vào thị tẩm a …!
Ngạn Liễm khi còn ở trong thân thể trước đây, chỉ sống đến năm ba mươi tuổi, trái tim chính là không chịu nổi kích thích dù chỉ rất nhỏ, thế nên ngay cả mấy tấm ảnh tươi mát hắn chưa từng một lần liếc mắt coi thử, bàn tay nhỏ bé của nữ hài tử cũng chưa được nắm qua một hồi; Hắn đối việc nam nữ cũng không rất tâm đắc, huống chi bây giờ là hai nam nhân đối nhau mà làm chuyện đó.
Giống như biết trước hắn với thể loại này còn rất ngây thơ mới mẻ, kính sự phòng đã cố ý phái đến một lão công công để đem tình hình cụ thể hướng dẫn cho hắn thật bài bản, thật cặn kẽ. (Chu đáo thật!)
Không nói thì thôi, vừa mới nghe xong, Ngạn Liễm thiếu điều đã muốn hôn mê bất tỉnh, mặt cắt không còn hột máu.
Đừng có nói rằng đem cái kia của hoàng đế bỏ vào trong cái ấy của chính mình đi?!
Thiên! Làm ơn phái người nào tới nói cho hắn hay đây không phải là sự thật đi!!?