Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, An Hảo mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ, ngây người hồi lâu, cuối cùng mới hoàn hồn.
À đúng rồi, tối qua cô ở lại nhà chồng mới cưới của cô.
“A!!!!” Vừa ngồi dậy, cúi đầu xuống liền trực tiếp nhìn thấy áo màu hồng và váy cô không cởi ra trước khi ngủ, trước tiên cô sửng sốt, sau đó giận không chỗ phát tiết, hung hăng vỗ giường, dùng sức lắc đầu thét: “A a a a! Khốn kiếp! Như vậy đến trường sao gặp người khác! Mặc giống đàn bà thế này, thật sự không thể nhịn được!”
Sắc trời sáng lên, tức là nguy cơ đã được giải trừ, lúc này An Hảo khôi phục sức lực mạnh như rồng như cọp, không khẩn trương thấp thỏm vì đến nhà người đàn ông xa lạ đột nhiên như tối qua, vén chăn xuống giường, vừa cài nút áo, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Cô ngước mắt lên, mặt đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông mở cửa.
Chỉ thấy Tả Hàn Thành mặc áo sơ mi cao cấp trên người, đôi chân dài mặc quần tây không phải có thể tùy tiện mua, quần áo chỉnh tề như vậy, người có văn hóa bại hoại!
Hiển nhiên anh đã sớm thức dậy.
Cô nhìn thời gian, đã bảy giờ rưỡi, nhưng quan trọng hơn chính là…
“Không phải tối qua tôi đã khóa cửa sao? Anh vào bằng cách nào?” An Hảo trực tiếp bước nhanh tới.
Nhìn thấy An Hảo vừa thức dậy liền hoàn toàn không giống vật nhỏ hốt hoảng bất lực tối qua tức giận vội vàng đi tới, đôi mắt đen Tả Hàn Thành thoáng qua nụ cười.
“Đây là nhà tôi, em nói xem, tôi vào bằng cách nào?”
An Hảo ngừng lại, đúng, đây là nhà anh, anh nhất định có chìa khóa mỗi phòng.
Nhưng tối qua cô ngủ rất an ổn, vừa rồi thức dậy, quần áo cũng còn mặc trên người, đoán được tối qua anh không vào phòng lợi dụng cô.
Mặc dù trong lòng có chút lửa giận, nhưng vẫn nhịn xuống, không nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng thầm thì một câu: “Biết người lớn tuổi khôn khéo hơn người khác như anh không phải tốt lành gì.”
Nói xong, đi ngang qua Tả Hàn Thành đi ra ngoài.
Nhưng cổ tay đột nhiên bị giữ lại, cô bị anh kéo lại, cô quay đầu trừng anh: “Sao? Mới sáng sớm, anh muốn làm gì?”
Thấy trong mắt Cố An Hảo đầy ý tưởng anh làm chuyện thô bỉ với cô, Tả Hàn Thành cười một tiếng, sau đó nguy hiểm nhíu mày: “Gì mà người lớn tuổi như tôi? Tôi rất lớn tuổi?”
An Hảo liếc anh:”Hoành cảnh sống ở Cố gia, tuổi tác người lui tới mỗi ngày đều không đồng đều, bình thường người lớn hơn tôi 10 tuổi tôi phải gọi là chú, anh lớn hơn tôi 10 tuổi, cũng là hàng chú rồi,không phải lớn tuổi hơn chẳng lẽ còn cho mình là tiểu thịt tươi sao?”
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị kéo, An Hảo không phòng bị, mất trọng tâm ngã vào ngực anh, vội vàng ổn định, ngước mắt lên, liền thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông gần bên.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mắt, cô bối rối.
Có phải vì vừa thức dậy, đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo hay không, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy người đàn ông tuyệt đẹp chói mắt này không giống người trần gian, nhưng lúc này nhìn người đàn ông đứng nghịch hướng ánh nắng kéo cô vào ngực, cô lại nuốt nước miếng.
Trời ạ! Người đàn ông này sao có thể đẹp đến vậy!
Mặc dù cô ở trong trường học cua rất nhiều anh đẹp trai, nhưng cô biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể tùy tiện trêu chọc.
Giống như Tả Hàn Thành trước mắt, ngay cả có thân phận gì cô cũng không biết này, cô lập tức cựa khỏi tay anh: “Sao anh…”
“Lúc gọi điện cầu tôi đến trường học, không phải còn nghẹn ngào giả bộ đáng thương sao?”
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ chỉ miễn cưỡng đứng tới vai anh, đôi mắt đen thu hết động tác giương nanh múa vuốt của cô vào mắt.
“Hôm qua ở đồn cảnh sát còn dáng vẻ đáng thương mặc cho người xẻ thịt đến mức làm người khác đau lòng không thôi, bây giờ biến mất rồi? Qua cầu rút ván, hửm?”
An Hảo thiếu chút nữa lộ vẻ lúng túng, bỗng nhiên dùng sức rút tay ra, thậm chỉ dùng cả chân tay đẩy người đàn ông trước mắt ra.
Kết quả mỗi lần cô xuất thủ đều bị anh dễ dàng khống chế, mấy lần liên tiếp, cuối cùng vẫn bị anh ép vào tường, mí mắt An Hảo giật giật, giơ chân lên muốn tấn công anh.
Nhưng trong nháy mắt cô nhấc chân lên, ép cô vào tường đồng thời nghiêng người kề sát cô, đè tay chân không đứng đắn của cô, môi khẽ nhếch tạo độ cong đẹp mắt mà thiếu đánh.
“Khó trách hai tên phế vật vô dụng kia lại bị em đánh đến suýt chút nữa đoạn tử tuyệt tôn, quả nhiên thân thủ không tệ.”
An Hảo dùng sức giãy giụa nhưng không ra, mắng: “Mới sáng sớm anh có thể đừng đùa bỡn lưu manh không?”
Cô càng ảo não mình uổng công tập luyện Thái cực quyền mấy năm, ở trước mặt anh lại hoàn toàn vô dụng, ngay cả thuật phòng thân ở trước mặt anh cũng dễ dàng bị khống chế.
Người đàn ông chỉ dùng chút sức lực và năng lực quan sát đã thắng cô, bất luận cô đánh thế nào, cánh tay vẫn bị anh đè lại.
Huống chi hai lưu manh Hứa gia kia uống rượu say, nếu không cô cũng không thể một địch ba thuận lợi như vậy.
“Tôi còn chưa bắt em thực hiện nghĩa vụ, như vậy được xem là đùa bỡn lưu manh với em?”
Tả Hàn Thành cười, nhìn tiểu nha đầu trước mắt vì không đánh lại anh, trên đạo nghĩa là vợ anh mà chịu thua, chỉ có thể nhịn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ ửng, trong nháy mắt cô giơ tay lên, vẫn dễ dàng giữ cổ tay cô.
Ngón tay của người đàn ông ấm áp mà rất có lực độ, An Hảo giãy giụa không ra, không thể không làm gì khác hơn là kêu lên: “Anh đừng làm loạn! Tôi muốn đến trường học!”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Môi hai người cách nhau rất gần, An Hảo khẩn trương lui về sau. Môi người đàn ông mềm mại, hơi lạnh che trên môi cô.
Lúc này, cô cứng đờ không dám lộn xộn, trong đầu hò hét không biết tại sao anh phải hôn mình, chỉ cảm thấy hơi thở người đàn ông trước mắt mát lạnh mà cố chấp, tựa như nhiệt độ của anh mang theo độc.
Hơi dùng sức cắn môi cô, thậm chí tăng thêm mấy phần lực, bóp cằm cô trừng phạt, An Hảo không dám tin trợn mắt nhìn anh, trầm giọng dụ dỗ: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.”
Lúc nói chuyện, anh đã buông cô ra, An Hảo dựa vào tường sững sờ nhìn anh, anh lấy tấm thẻ vàng và chìa khóa đặt trên đèn bên cạnh cô.