Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 496: Phụ nữ mà không nói lý sẽ khiến người ta phát điên



Tô Yên cầm gương rồi nhìn trái rồi nhìn phải, bĩu môi, quả thật không hài lòng, nói: “Thật sự là quá xấu.”

Cô không muốn soi gương nữa, kéo tay Xa Thành Nghị: “Anh Xa, làm ơn anh đấy.”

Lục Cận Phong nhìn tay hai người đang lôi kéo nhau, tròng mắt bỗng chốc trừng to.

Xa Thành Nghị đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, vội vàng rút tay mình lại, nhưng Tô Yên lại bắt lấy không buông, dáng vẻ nhất định muốn Xa Thành Nghị phải đồng ý phẫu thuật thẩm mỹ cho cô.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ!” Lục Cận Phong dùng sức ho khan.

Nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, lời cảnh cáo của Lục Cận Phong vô cùng rõ ràng.

Xa Thành Nghị sắp khóc rồi: “Sửa, sửa, cô muốn sửa thế nào, bây giờ tôi đi học ngay, sau đó sửa cho cô thành như thế.”

Xa Thành Nghị đột nhiên hiểu nỗi lòng của Vạn Nhất rồi, hai người này thật biết hành hạ người khác quá mà.

Trước đó Lục Cận Phong gạt tiền của Vạn Nhất, bây giờ Tô Yên là đang muốn lấy mạng của anh ta mà.

Hai mắt Tô Yên chống lên, gạt tay của Xa Thành Nghị ra, vẻ mặt ghét bỏ: “Anh không biết phẫu thuật thẩm mỹ à, tôi còn cần tưởng cái gì anh cũng biết chứ.”

Xa Thành Nghị cười khổ: “Chị dâu à, tôi là người, đâu phải là thần, tôi biết khám bệnh, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ thật sự không phải là sở trường của tôi, nhưng tôi có thể cho cô dùng thuốc tốt một chút, để vết thương của cô lành tốt hơn, nhanh hơn.”

Tô Yên cau mày, thái độ rất kiên trì: “Tôi muốn phẫu thuật thẩm mỹ.”

Lục Cận Phong nói: “Yên Yên, chúng ta dưỡng thương trước, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ để sau rồi nói, đến lúc đó anh sẽ tìm bác sĩ thẩm mỹ có kỹ thuật tốt cho em, em muốn sửa thế nào, chúng ta sẽ sửa thành như thế.”

Tròng mắt Tô Yên xoay về phía anh, giọng điệu thê lương: “Quả nhiên là anh chê bai em xấu xí.”

Lục Cận Phong: “…”

Lục Cận Phong: “Anh không có chê bai.”

Tô Yên: “Không chê bai sao anh còn kêu em phẫu thuật thẩm mỹ?”

Lục Cận Phong: “Không phải là do em muốn phẫu thuật thẩm mỹ nên anh mới chiều theo em sao.”

Tô Yên: “Anh chiều theo em còn không phải là vì em xấu xí à.”

Lục Cận Phong: “Vậy thì em đừng phẫu thuật thẩm mỹ nữa.”

“Nhưng bây giờ em trở thành xấu xí như vậy, anh nhìn nổi sao?”

Lục Cận Phong thuận miệng trả lời: “Vậy thì phẫu thuật đi.”

Anh vừa dứt lời, đột nhiên ý thức được mình đã rơi vào bẫy rồi.

Tô Yên méo miệng, dáng vẻ sắp khóc, tủi thân mà chỉ vào Lục Cận Phong: “Xem đi, quả nhiên là anh chê em xấu.”

“…”

Không cách nào nói tiếp được nữa.

Lục Cận Phong rất muốn phát điên, sau khi Tô Yên tỉnh lại thì lại càng không nói lý hơn cả trước kia.

Có phải đã cầm nhầm kịch bản rồi hay không?



Hay là… não bị hỏng rồi?

Lục Cận Phong âm thầm dùng dư quang liếc về phía Xa Thành Nghị, âm thầm hỏi anh ta rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Xa Thành Nghị xoay tròn tròng mắt, tỏ ý anh ta cũng không biết tại sao lại như vậy.

Nhưng chắc chắn không phải là do não xảy ra vấn đề, có thể gạt được Lục Cận Phong vào tròng, não có thể hỏng được sao?

Có lẽ là do một khi phụ nữ mà không nói lý, thì thật sự sẽ khiến chín mươi phần trăm đàn ông phát điên, còn mười phần trăm thì đã điên rồi.

Lục Cận Phong lấy tay che trước ngực, bắt đầu giả vờ tỏ vẻ yếu ớt, ho khan: “Khụ khụ, đột nhiên tôi tức ngực, hơi không hít thở được.”

Xa Thành Nghị vô cùng phối hợp, nói: “Ai bảo cậu cả ngày cứ ở đây trông chừng vợ cậu bất kể ngày đêm, sợ vợ cậu tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy không phải là cậu, bản thân cậu bị thương nặng đến mức nào, trong lòng cậu không hiểu rõ sao? Còn không mau trở về phòng bệnh nằm cho đàng hoàng, đừng đợi đến lúc Tô Yên khỏi rồi, cậu lại ngã xuống, vậy thì mệt chết tôi.”

Xa Thành Nghị không nói còn đỡ, vừa nói ra, trong lòng Lục Cận Phong lại cảm thấy ấm ức.

Người đầu tiên Tô Yên nhìn thấy sau khi tỉnh lại, là Chu Kiệt.

Chuyện này khiến trong lòng anh vô cùng không vui.

“Chị.”

“Tiểu Yên.”

“Chị dâu.”

Lúc này, đám người Vạn Nhất, Lâu Doanh và Lệ Uyển đến rồi, nhìn thấy Tô Yên đã tỉnh lại, sắc mặt của người nào người nấy đều lộ vẻ vui mừng.

Lục Cận Phong vừa chọc giận Tô Yên, âm thầm ra hiệu cho Xa Thành Nghị, anh vẫn nên chuồn trước thôi.

Xa Thành Nghị đẩy Lục Cận Phong ra ngoài, Lục Cận Phong thở phào một hơi: “Cậu vào nhà vệ sinh, dùng xà bông rửa sạch một chút.”

Tô Yên kéo tay Xa Thành Nghị, trong lòng Lục Cận Phong cũng cảm thấy không vui.

Xa Thành Nghị phản ứng kịp, nói đùa: “Lục Cận Phong, cậu có cần phải vậy không?”

Mặt Lục Cận Phong bình thản, chỉ nói hai chữ: “Rửa đi.”

“Rửa rửa rửa.” Xa Thành Nghị cười nói: “Đúng là chưa thấy ai có tính chiếm hữu lớn như cậu, sớm biết lúc nãy đã không giải vây cho cậu rồi. Trên đời này ấy mà, ngoại trừ Tô Yên ra, thật sự không có ai có thể trị được cậu, đúng rồi, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ…”

“Đừng nhắc đến chuyện phẫu thuật thẩm mỹ với tôi.”

Cứ nhắc đến bốn chữ phẫu thuật thẩm mỹ là Lục Cận Phong lại thấy đau đầu.

Xa Thành Nghị cười nói: “Cậu tự về phòng bệnh đi, tôi đi thoa thuốc cho vợ cậu.”

“Cậu…”

Lục Cận Phong vừa mở miệng, Xa Thành Nghị đã biết anh muốn nói gì, cắt ngang: “Yên tâm, một lát tôi sẽ đi rửa tay, rồi dùng chất khử trùng để khử độc luôn.”

Sao câu này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ thế?

Xa Thành Nghị nói xong thì đi vào trong, lúc này Lục Cận Phong mới phản ứng kịp, anh không nên bảo Xa Thành Nghị rửa tay, mà là nên bảo Tô Yên rửa tay mới đúng.

Tô Yên đang ở trong phòng bệnh, lại vừa mới tỉnh dậy, Lục Cận Phong làm sao nỡ quay về phòng bệnh của mình, nên đứng chầu trực trước cửa phòng, ai biết được sau đó lại nghe thấy những lời đâm vào tim anh.



Tô Yên tỉnh lại, Lâu Doanh vô cùng vui mừng, cô ta đã tự trách một tháng trời, nếu như Tô Yên thật sự có chuyện gì, cả đời này cô ta cũng không yên lòng.

Lâu Doanh kích động ôm lấy Tô Yên, vui mừng đến sắp bay lên: “Chị, em yêu chị chết mất, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi, thật tốt quá, yêu chị yêu chị.”

Nói xong, Lâu Doanh lại hôn lên mặt Tô Yên mấy cái.

Tô Yên cười nói: “Chị cũng yêu em.”

Lục Cận Phong ở ngoài cửa: “…”

Trong lòng anh hoang mang quá, vợ nhà mình mới tỉnh lại, cũng không hề nói mấy lời như vậy với anh.

Đừng nói là Lục Cận Phong ghen tuông, Vạn Nhất nghe thấy cũng rất ghen tị.

Vợ anh ta còn chưa từng nói qua yêu anh ta, vợ anh ta nhìn thấy Tô Yên còn vui hơn nhìn thấy anh ta, anh ta cảm thấy mình giống như người thứ ba vậy.

Lâu Doanh nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Tô Yên, nói: “Chị, chị dưỡng thương thêm một thời gian, em sẽ tìm bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất để phẫu thuật cho chị, nhất định sẽ khôi phục lại vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị.”

“Vậy chị phải sửa theo mặt của Lâm Thanh Hà, Phạm Băng Băng bọn họ.”

“Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn cả bọn họ, gốc của chị đẹp như vậy, cho dù không sửa thì cũng cách xa người ta cả con phố.”

Hai người ăn rơ với nhau, Tô Yên cười rộ lên, tự tin nói: “Đương nhiên rồi, chị đâu phải là người dựa vào mặt để đi được đến ngày hôm nay.”

Xa Thành Nghị: “!”

Lục Cận Phong ở ngoài cửa: “…”

Lời nói của phụ nữ toàn là dối trá.

Vừa nãy ai mới nói đi được đến ngày hôm nay, hơn một nửa là dựa vào mặt?

Vừa nãy ai mới nói mình xấu xí, la lối om sòm muốn phẫu thuật thẩm mỹ?

Lục Cận Phong phản ứng ra, lúc nãy là anh bị Tô Yên chọc rồi. Nhìn Tô Yên đang nói cười với mọi người trong phòng, sự lo lắng dưới đáy lòng Lục Cận Phong đã hoàn toàn biến mất.

Yên Yên của anh lại trở về rồi.

Sau khi Tô Yên tỉnh lại, hai vợ chồng Lý Mộc Sinh cũng đến, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng cùng ông cụ Lục đến bệnh viện.

Hạ Vũ Mặc ôm lấy Tô Yên mà khóc: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, con còn tưởng mẹ sẽ không tỉnh dậy nữa.”

Hạ Phi cũng khóc, nhưng là vì vui mừng.

Một tay Tô Yên ôm con trai, vẫn có thể sống sót, vẫn có thể nhìn thấy con của mình, trong lòng cô không thể nào cảm kích hơn.

“Các cục cưng, để các con phải lo lắng rồi.” Trong mắt Tô Yên cũng có nước, đưa tay ra ôm lấy hai đứa nhỏ.

Lưu Tuyết Lam vui vẻ cười nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, đại nạn không chết sau này ắt sẽ có phúc.”

Lý Mộc Sinh cũng rất vui vẻ và yên tâm: “Tiểu Yên, dưỡng thương cho tốt.”

“Cảm ơn cha nuôi mẹ nuôi, thời gian qua đã khiến cha mẹ lo lắng rồi.” Tô Yên nhìn một lượt những người thân trong phòng bệnh, trên mặt nở nụ cười: “Mọi người không cần lo lắng nữa, Tô Yên tôi mạng lớn, Diêm Vương không nhận, tôi đã sống lại rồi.”

Ánh mắt cuối cùng của Tô Yên rơi lên người Lục Cận Phong ở ngoài cửa, hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, hàng ngàn vạn lời nói, tất cả tình cảm dịu dàng đều chất chứa trong mắt, không cần nói cũng hiểu, tâm linh tương thông.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv