Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 396: Chị à, cô thật là giỏi



“Sao thế?”

“Có động tĩnh.” Lục Cận Phong nhìn chằm chằm màn hình máy tính lẩm bẩm nói: “Tại sao chuông báo động lại không kêu?”

Xung quanh hòn đảo đề được cài đặt báo động, một khi có người đột nhập hoặc có gì kỳ lạ hệ thống cảnh cáo sẽ kích hoạt.

Tô Yên tiến lại gần nhìn, trong màn hình giám sát đèn không sáng lắm, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo.

Dường như có vật gì đó ở trên.

Hai vợ chồng nhìn nhau chăm chú, Lục Cận Phong đang định phát tín hiệu cho bảo vệ đảo, Tô Yên vội vàng nói: “Chồng, ma nước.”

Nghe vậy, Lục Cận Phong nhìn sang, trong video trên máy tính, một người phụ nữ tóc dài từ dưới biển trèo lên, tóc tai che hết cả mặt, hai tay mảnh khảnh, đang bò về phía trước mặt đất.

Trong bóng đêm, cộng với việc bò lên khỏi biển, thực sự rất đáng sợ.

Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, Tô Yên kinh ngạc: “Chồng, anh nhìn xem!”

Lục Cận Phong nhìn thì cũng rất kinh ngạc: “Sao em ấy lại lên bờ?”

……

Vạn Nhất ăn cơm tối quá nhiều, nên ra ngoài đi vòng quanh, tản bộ, nhưng thực ra cũng là vì trong lòng buồn bực.

Anh ta đã bị lừa thêm mười triệu nhân dân tệ, đó là tiền cười vợ của anh ta, không đúng, là của hồi môn của anh ta.

Đau quá.

Vạn Nhất ôm ngực, vừa lẩm bẩm vừa bước đi: “Thật sự là một gia đình quỷ hút máu mà. Bắt một con cừu như tôi để nhổ lông, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị mấy người nhổ sạch mất.”

Đang đi, Vạn Nhất chợt phát hiện phía trước có động tịnh nên tò mò tiến lại gần, thấy một người phụ nữ toàn thân ướt sũng bò lên khỏi mặt nước, mái tóc dài che mất khuôn mặt, anh ta sợ hãi nhảy dựng lên: “Ôi mẹ ơi, ma nước kìa, tôi gặp phải một con ma nước rồi. “

“Im miệng.”

Con ma nước tức giận gầm lên một tiếng.

Ồ, không phải, là Lâu Doanh.

Giọng nói này Vạn Nhất đã quá quen thuộc rồi, anh ngồi xổm xuống để nhìn kỹ hơn, Lâu Doanh dùng tay kéo tóc đang dính trên mặt mình ra, lộ ra khuôn mặt, trừng mắt nhìn Vạn Nhất: “Anh mới là ma nước đấy, cả nhà anh đều là ma nước. “

“Lâu, Lâu Doanh?”

Vạn Nhất kinh ngạc nhìn Lâu Doanh, Lâu Doanh đang trông rất thảm hại, cả người ướt sũng, bộ quần áo mỏng dính sát vào người cô, làm lộ ra hết vóc dáng hoàn hảo của cô ấy ra.

Vóc dáng nhấp nhô đẫy đà, một vòng eo nhỏ nhắn...

Vạn Nhất nuốt nước bọt thầm nói một câu: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.”

Lâu Doanh ngồi dậy, ngồi khoanh chân, vắt nước trên quần áo của mình, vắt ra rất nhiều nước.

Cô ấy thật sự rất mệt mỏi, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng lên xuống, Vạn Nhất đứng đó, từ góc độ này của anh ta mà nhìn xuống, đôi mắt này thật sự rất may mắn.

Vạn Nhất lỗ tai đỏ bừng, ngồi xuống bên cạnh, nói đùa: “Sao cô lại từ dưới nước bò lên thế? Đây là đang lướt sóng Tam Á, rồi lướt thẳng tới đây luôn à?”

“Thiếu đòn đúng không?” Lâu Doanh giơ tay lên, làm động tác giả đánh người, tiếp tục vắt nước trên quần áo của mình ra: “Chị tôi kêu tôi tới, gửi cho tôi một cái vị trí mơ hồ. hệ thống định vị trên thuyền không định vị được nên tôi bơi qua đây.”

“Bơi? Bơi qua?”

Vạn Nhất kinh ngạc thực sự không tìm được từ ngữ nào để diễn tả nổi, không khỏi dở khóc dở cười: “Chị ơi, từ chỗ thuyền bị mất định vị tới đây, ít nhất cũng là hai mươi km nữa. Cô bơi qua đây sao?”

Nếu không thì tại sao cô ấy lại mệt như vậy, cô ấy sắp mệt như con chó rồi.

Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất chằm chằm: “Làm sao anh biết cách đó hai mươi km? Hệ thống định vị không hoạt động có phải là do anh giở trò không?”

“Đây là căn cứ huấn luyện của Ám Dạ, cô nghĩ thật sự nghĩ dễ dàng tìm thấy như vậy sao? Tất cả các con tàu khi đến cách đảo hai mươi km, hệ thống định vị đều sẽ không thể định hướng được nữa. Chúng sẽ tự động lệch đường, dẫn đến một hướng khác, đi vòng quanh đảo.”

Lâu Doanh lẩm bẩm: “Thảo nào, tôi đã vòng mấy vòng rồi, cảm thấy có điều gì đó không ổn.”

Vạn Nhất cười nói: “Vậy nên cô bơi tới đây? Sao cô không gọi điện thoại cho chị gái cử người đến đón cô.”

Lâu Doanh nhất định sẽ không thừa nhận rằng mình đã quên chuyện này, lạnh lùng nói: “Ta thích làm những chuyện thử thách, tôi còn tưởng rằng Ám Dạ mấy người lợi hại lắm chứ, bà đây vẫn có thể lên được bờ, anh thấy không? Lần này coi như là bà đây miễn phí dạy cho anh một bài học, kiểm tra hệ thống phòng ngự của mấy người, xem ra hệ thống phòng ngự của mấy người vẫn chưa được, cần phải cải thiện thêm đấy.”

Lâu Doanh dùng giọng điệu “không cần phải quá cảm ơn tôi đâu” để nói.

Lâu Doanh đứng dậy, vỗ nhẹ cát trên người rồi đi về phía trước, Vạn Nhất nhắc nhở: “Cẩn thận...”

Giọng nói còn chưa kịp vang, Lâu Doanh đã giẫm phải một cái bẫy, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì dưới chân cô ấy đã mất trọng tâm, một tấm lưới tóm lấy cô ấy, khiến cô ấy vấp ngã, lập tức có vô số tia sáng đỏ bắn lên người cô ấy.

Đây là tia gamma có thể băm nát thịt người ta ra.

“Lâu Doanh.”

Trái tim của Vạn Nhất muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lâu Doanh bật ra một loạt câu nói bậy: “Mẹ nó, làm thật à.”

Trong khi nói, Lâu Doanh đã né được một tấm lưới.

Các tia gamma sẽ tùy theo tình hình mà chiếu qua người, bị mắc vào lưới, chuyển động của Lâu Doanh bị hạn chế, cũng không còn linh hoạt nữa. Chỉ cần có chút sơ suất, cái mạng nhỏ này sẽ phải để lại đây luôn mất.

Ngay khi một tia gamma sắp chiếu xuyên qua Lâu Doanh, Vạn Nhất đã nhanh chóng kéo công tắc bên cạnh xuống.

Các tia gamma biến mất, Lâu Doanh nằm trên mặt đất vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

“Lâu Doanh.”

Vạn Nhất lập tức cởi lưới cho cô ấy, thả người ra, rồi lại đỡ cô ấy đứng dậy: “Có bị thương không?”

Lâu Doanh vỗ về trái tim bé bỏng của mình: “Mẹ ơi, chuyện này thật là đáng sợ, cái mạng của bà đây suýt chút nữa là đã phải để ở đây luôn rồi.”

“Bây giờ cô còn đánh giá thấp Ám Dạ nữa không?” Vạn Nhất thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lần này xem như là dạy cho cô một bài học. Đừng đánh giá thấp một tổ chức chỉ trong vài năm nay đã có thể nhanh chóng phất lên. Ở trên đảo nơi nào cũng có bẫy, cô đừng đi lung tung.”

Lâu Doanh: “...”

Vạn Nhất đã trả lại cho cô ấy y chang những lời ban nãy cô ấy nói.

Cách đó không xa, Tô Duy đang nấp dưới gốc cây chuối, đã nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi.

Hạ Phi thực sự không lừa cậu ta.

Trên hòn đảo này, chỗ nào cũng có bẫy.

Nếu vừa rồi cậu ta giẫm phải bẫy, chắc chắn sẽ không may mắn như Lâu Doanh.

“Lâu Doanh.” Tô Yên và Lục Cận Phong đến, khi họ nhìn thấy từ camera giám sát rõ cái thứ gọi ma nước chính là Lâu Doanh, bọn họ ngay lập tức chạy đến.

Vừa rồi Lâu Doanh đã lăn vài vòng trên mặt đất, trên người toàn là cát, đầu tóc cũng có, có hơi nhếch nhác.

“Chị.”

Lâu Doanh vẫy tay.

Nhìn thấy Lục Cận Phong đi tới, Vạn Nhất bình tĩnh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cho Lâu Doanh.

Lâu Doanh liếc nhìn anh ta một cái: “Anh đưa đồ của anh cho làm gì, tôi không lạnh.”

Vạn Nhất không nói nên lời: “...”

Cả người đã ướt thành ra bộ dạng gì rồi, mấy mảnh vải trên người đó có thể che được cái khỉ gì?

Không che được cái khỉ gì cả.

“Khoác đi.”

Vạn Nhất quấn chặt quần áo vào người Lâu Doanh, che đi tất cả những chỗ đáng phải che.

Tô Yên bước tới: “Lâu Doanh, em thật sự không làm việc theo lẽ thường mà. Làm sao em lại có thể bò từ dưới nước lên được? Vừa rồi chị nhìn thấy em trong camera giám sát, chị đã hết cả hồn đấy.”

Vạn Nhất trả lời thay cho Lâu Doanh: “Cô ấy giỏi lắm. Đã bơi từ phía bên ngoài cách đây hai mươi km đến đây, ban nãy, cô ấy còn vô cùng trượng nghĩa thử nghiệm giúp các máy móc bảo vệ của hòn đảo nữa.”

Lục Cận Phong liếc nhìn cái bẫy bị kéo xuống miệng cống, cũng cảm thấy rất khâm phục cô em vợ này.

Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất một cái: “Gà luộc, có phải anh đã chán sống rồi không? Có tin tôi ném anh xuống nước, ngâm nước một đêm. Rõ ràng anh biết có bẫy, vậy tại sao anh lại không nhắc nhở tôi sớm hơn một chút, tôi thấy anh rõ ràng là muốn mưu hại chị đây, anh còn đang ghi hận tôi vì trước đây đã bổ nhào vào người anh, một người đàn ông như anh thật là quá nhỏ mọn...”

Tất cả mọi người: “...”

Còn có thể lôi chuyện này ra nói nữa à?

“Lâu Doanh, Lâu Doanh, đi thay quần áo với chị trước đi nhé.” Tô Yên nhanh chóng kéo Lâu Doanh đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv