Ở trong ngực đâu phải là đứa nhỏ, mà là củ khoai lang nóng phỏng tay mới đúng.
Trong lòng Lưu Tuyền sợ muốn chết.
Đứa nhỏ cứ khóc mãi, Lưu Tuyền dỗ thế nào cũng không dỗ được, Lạc Gia Bách bị tiếng khóc của đứa nhỏ khiến cho lòng buồn phiền, bực bội nói: “Cô làm cho nó đừng khóc nữa.”
“Sao tôi dỗ được, chắc là nó đói rồi.” Lưu Tuyền bị đứa nhỏ giày vò đến đầu đổ đầy mồ hôi, cô ta cũng sốt ruột chứ, đứa nhỏ cứ khóc mãi, nếu như bị mọi người chú ý đến thì cũng sẽ rất phiền phức.
Lạc Gia Bách nóng nảy: “Đói thì cô cho nó uống sữa đi.”
“Tôi làm gì có sữa, sữa bột thì ở nhà cả rồi.” Lưu Tuyền bị trách móc, cảm thấy ấm ức.
Tứ Bảo khóc vô cùng dữ dội, khóc đến xé ruột xé gan, tiếng khóc là thứ dễ khiến lửa giận trong lòng người khác dâng cao lên nhất.
Lúc này, chuông điện thoại của Lạc Gia Bách vang lên, anh ta nhìn số điện thoại gọi đến, lập tức nghe máy: “Chừng nào cô mới đến đón đứa nhỏ? Tôi chỉ đồng ý giúp cô tạm thời trông thằng nhóc này thôi.”
“Mười giờ tối, anh đưa đứa nhỏ đến bến tàu, sẽ có người đến đón nó.”
Bên kia điện thoại là một giọng nữ rất khàn, giọng nói không hề dễ nghe chút nào.
Sau khi nói xong, bên kia lập tức cúp máy.
Lạc Gia Bách thấy đứa nhỏ vẫn đang khóc, khóc đến mặt đỏ bừng lên, lửa giận xông lên, anh ta bế đứa nhỏ qua.
Lạc Gia Bách hét lên với đứa nhỏ: “Tao bảo mày đừng khóc nữa, nếu mày mà khóc đến chết thì không liên quan đến tao đâu.”
Lạc Gia Bách rất thô lỗ, Tứ Bảo vẫn đang khóc, anh ta nhất thời tức giận, không kìm được mà đưa tay bóp cổ Tứ Bảo.
“Lạc Gia Bách, anh làm gì vậy?” Lưu Tuyền hoảng sợ, mau chóng giành lại đứa nhỏ về: “Đây chỉ là một đứa nhỏ, anh trút giận lên nó làm gì.”
Lưu Tuyền bế qua dỗ, cô ta bị hành động lúc nãy của Lạc Gia Bách dọa sợ.
“Vậy cô làm cho nó đừng khóc nữa, khóc đến ông đây cũng thấy phiền lòng.” Sắc mặt Lạc Gia Bách u ám: “Muốn trách thì chỉ có thể trách mẹ nó, Tô Yên đã đùa bỡn ông đây, ông đây phải để cô ta biết cái giá của việc đùa bỡn ông đây.”
Sự trả thù của đàn ông là đáng sợ nhất.
Tứ Bảo khóc lóc, cuối cùng khóc đến mệt rồi mới chịu dừng lại.
Nhà cũ họ Lục.
Tam Bảo ăn no uống say, đã ngủ rồi.
Tô Yên nhìn con trai, lặng lẽ rơi nước mắt, Tam Bảo đói, khóc, có người dỗ, vậy còn Tứ Bảo thì sao?
Tứ Bảo đang ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?
Đói rồi, khát rồi, khóc rồi, ai sẽ dỗ nó?
Tô Yên nghe thấy tiếng bước chân, lặng lẽ lau đi nước mắt.
Lục Cận Phong đẩy cửa đi vào: “Yên Yên, Tam Bảo ngủ rồi à?”
“Ừm.” Tô Yên thu lại cảm xúc, hỏi: “Bên anh thế nào rồi? Có manh mối gì không?”
“Lê Lan đã nói dối, anh đã bảo Hạ Vũ đi tìm cô ta rồi, chắc là rất nhanh sẽ có manh mối thôi.”
Lục Cận Phong không còn thời gian đợi nữa, Lê Lan chắc chắn biết người đã bắt đứa nhỏ là ai, nếu đã không hỏi ra được, vậy thì đổi cách khác vậy.
“Ừm.”
Tô Yên không nói gì nữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tam Bảo.
“Đại ca.” Vạn Nhất đứng bên ngoài gõ lên cửa.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên một cái, sau đó cùng Vạn Nhất đi qua phòng làm việc.
Vạn Nhất nói: “Gia tộc Nika đã sụp đổ rồi.”
“Ừm.”
Lục Cận Phong không hề ngạc nhiên chút nào, nếu đến chút khả năng này Ám Dạ cũng không có thì chẳng cần lăn lộn nữa.
“Tần Nhã Hân vẫn mãi không có manh mối, một người không thể nào tự nhiên biến mất như vậy…” Lục Cận Phong nhíu chặt đầu mày: “Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là đã không còn trên đời này nữa, hai là đã thay đổi vẻ ngoài.”
Lục Cận Phong đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, có gì mà chưa thấy qua chứ?
Nhưng ví dụ như việc Lệ Uyển và Tần Chấn Lâm giả chết đã nhắc nhở Lục Cận Phong, Tần Nhã Hân cũng không phải là không thể thay đổi vẻ ngoài, mai danh ẩn tích.
Tần Nhã Hân là tội phạm truy nã trên toàn thế giới, chỉ cần cô ta xuất hiện thì sẽ lập tức bị bắt.
Nhưng phía cảnh sát cũng không có tin tức, vậy thì khả năng này là rất lớn.
Vạn Nhất suy nghĩ: “Đại ca, chuyện này thật sự là do Tần Nhã Hân làm sao?”
“Suy nghĩ của tôi và Yên Yên giống nhau, ngoại trừ cô ta, chúng tôi không nghĩ ra được người nào khác nữa.”
Lục Cận Phong vẫn luôn rất rõ ràng bản thân đang làm gì, anh cho người đưa những người đó đến hỏi, chỉ là đang cảnh báo, cũng mượn cơ hội này mà cho những người đó hồi chuông cảnh báo, cho họ biết kết cục khi dám động vào người nhà họ Lục của anh.
Vạn Nhất thở dài: “Đại ca, nếu thật sự là do Tần Nhã Hân làm, anh cảm thấy Tứ Bảo nó… bây giờ vẫn ổn không?”
Chi gãy đã gửi đến rồi, sợ là đứa nhỏ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Mắt Lục Cận Phong hơi trầm: “Tôi chỉ có thể chắc chắn đứa nhỏ vẫn còn sống, nếu không, cô ta đã đưa thẳng thi thể của Tứ Bảo đến rồi.”
“Vậy rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tại sao cô ta lại bắt đứa nhỏ đi? Nếu như là vì đại ca, vậy đã qua lâu như vậy rồi, cô ta cũng nên liên lạc với anh rồi, cô ta cứ trốn mãi như vậy làm gì chứ, thật là sốt ruột chết người mà.”
“Cái cô ta muốn là khiến trong lòng tôi và Yên Yên bị giày vò, phập phồng lo sợ cho Tứ Bảo.”
Hai tay Lục Cận Phong ôm lại trước ngực, sắc mặt lạnh lẽo: “Đây là trận chiến tâm lý, tâm tư của Tần Nhã Hân còn thâm sâu hơn Nhã Đan, đã sắp ba ngày rồi, tôi suy đoán, cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện trong một hai ngày này.”
Vạn Nhất nghe thấy câu này, thở phào một hơi: “Đại ca, xem ra anh đã biết phải đối phó thế nào rồi đúng không?”
Lục Cận Phong lắc đầu: “Cô ta muốn người, tôi cũng muốn người, là một cục diện bế tắc, ý định xấu nhất là cho cô ta cái mạng này của tôi.”
Tần Nhã Hân muốn Lục Cận Phong, Lục Cận Phong lại muốn con trai.
Đây đúng là cục diện bế tắc.
Trước cửa phòng làm việc.
Tô Yên đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai người, cô lặng lẽ rời đi, đến phòng của Lâu Doanh.
Lâu Doanh đang nói chuyện điện thoại với Lãnh Phùng, giải quyết chuyện của Bạch Phi Minh.
Cô ấy thấy Tô Yên đến, nói vào trong điện thoại: “Đội trưởng Lãnh, chuyện của Phi Minh đành phải nhờ cậy anh, chỉ cần Phi Minh có thể ra ngoài, Lâu Doanh tôi chắc chắn sẽ nhớ ân huệ này, chắc chắn sẽ trả.”
Nói xong, Lâu Doanh cúp điện thoại, gọi Tô Yên một tiếng: “Chị, tối vậy rồi, sao chị còn chưa ngủ?”
“Đến tìm em nói chút chuyện.” Tô Yên hỏi: “Chuyện của Phi Minh sao rồi?”
“Đội trưởng Lãnh nói, vấn đề không lớn, anh ấy sẽ xử lý chuyện này.” Lâu Doanh nói: “Chị, có chuyện gì chị cứ nói.”
“Chuyện của Tứ Bảo rất có khả năng là do Tần Nhã Hân làm, chuyện chị cần em làm là…”
Màn đêm buông xuống.
Nhà họ Lục vẫn bao trùm trong bầu không khí u buồn.
Lại một ngày trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ tư Tứ Bảo mất tích.
Bây giờ đã là chạng vạng tối, sáu giờ rồi.
Lục Cận Phong đột nhiên nhận được một tin nhắn: ‘Đứa nhỏ đang ở trong tay tôi, muốn đứa nhỏ thì chín giờ tối hãy đến núi Thanh Đài, qua giờ sẽ không đợi, anh chỉ được đến một mình.’
Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt Lục Cận Phong lập tức trở nên căng chặt, quả nhiên giống y như anh dự đoán, đối phương đã thật sự tìm đến rồi.
Lục Cận Phong cầm chìa khoá xe, lập tức lái xe ra ngoài.
Dù có thế nào, anh cũng phải đưa đứa nhỏ trở về.
Cùng lúc này.
Trần Tố Anh nhận được một cuộc điện thoại: “Đứa nhỏ đang ở trong tay tôi, muốn tìm cháu của bà về thì bây giờ hãy đến cầu Nhị Tiên, bà chỉ được đến một mình, không được nói với bất kỳ ai, nếu không tôi sẽ giết con tin.”
Giọng nói trong điện thoại sẽ qua xử lý, không nghe ra được là ai.
Trần Tố Anh khóc sưng mắt, nghe thấy tin tức của Tứ Bảo, lập tức vực dậy tinh thần.
“Được, tôi sẽ đến ngay.”
Trần Tố Anh thật sự không dám nói với người nào khác, đứa nhỏ là do bà ấy làm mất, bà ấy nghĩ, dù cho đối phương có đưa ra yêu cầu gì, bà ấy cũng sẽ đồng ý, chỉ cần có thể đưa đứa nhỏ về là được.
‘Con trai cô đang nằm trong tay tôi, muốn con trai thì hãy đến cầu Nhị Tiên, cô chỉ được đến một mình, nếu không tôi sẽ giết chết con trai cô.’
Nếu như đứa nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì, bà ấy làm sao đối mặt với con trai và con dâu được.
Trần Tố Anh một mình đi ra khỏi nhà.