Lâu Doanh móc lỗ tai, vẻ mặt không kiên nhẫn, ném một ánh mắt lạnh lùng sang: “Ồn ào, bà đây còn chưa chết, mà zombie cái gì chứ.”
Khi cô động đậy tay chân, Lâu Doanh mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Vạn Nhất rồi, cô mở to hai mắt, nhanh chóng đứng dậy, tức giận nói: “Gà luộc, anh lại nhân cơ hội để lợi dụng tôi rồi.”
Vừa nói, Lâu Doanh đã đánh Vạn Nhất.
Vạn Nhất ôm đầu: “Mẫu dạ xoa, tại sao cô chưa phân biệt phải trái đúng sai đã đánh người bừa bãi rồi? Rõ ràng là cô tự nhào vào trong lòng của tôi, tôi đẩy cũng không chịu ra, khiến cho chân tôi tê rần rồi, mà cô lại còn đánh người nữa sao.”
Không cần biết đúng sai, Lâu Doanh đã đánh anh ta trước rồi.
Khi bàn đến việc đánh Vạn Nhất, Lâu Doanh làm phải nói là rất quen tay lẹ mắt.
Trút giận xong, Lâu Doanh cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cô ấy đứng dậy và rũ mái tóc dài của mình: “Tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi.”
Vạn Nhất mặt sưng mũi bầm: “...”
Vạn Nhất lặng lẽ đứng dậy, chỉ ngón giữa về phía Lâu Doanh: “Mẫu dạ xoa, xem như cô lợi hại.”
Lâu Doanh vỗ tay phủi bụi, cười híp mắt bóp cằm Vạn Nhất nói: “Tôi nhớ rõ lúc trước anh nói bà đây béo, còn nói dối tôi là tay tôi không tốt. Đây là cái giá mà anh phải trả cho việc lừa dối tôi. Nếu muốn sống yên ổn, thì sau này nhớ lịch sự và khách sáo với tôi hơn một tí, nếu không tâm trạng tôi mà không vui tôi sẽ lại đánh anh một lần nữa.”
Câu này, tại sao Vạn Nhất nghe lại có hơi bất thường nhỉ.
Cứ luôn cảm thấy rằng trong câu này còn có ẩn ý gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra là có điều gì không đúng.
Đàn ông tốt không tranh cãi với phụ nữ. Vạn Nhất xoa xoa mặt lẩm bẩm nói: “Còn cần gì sau này, đợi lát nữa tôi ra khỏi đây, tôi sẽ tránh xa cô ra một chút, mẫu dạ xoa, đừng có mà cố tìm tôi, tôi sẽ trở về đảo của Ám Dạ, để tôi xem làm thế nào cô có thể tìm thấy tôi.”
Nói xong, Vạn Nhất chợt nghĩ ra có chỗ nào đó không đúng.
Vấn đề nằm ở hai từ “sau này”.
Anh ta và Lâu Doanh có “sau này” à?
Vạn Nhất rùng mình một cái, thật là quá đáng sợ.
Ngay khi anh ta nói xong, khuôn mặt của Lâu Doanh phóng to vô tận trước mặt anh ta.
Lâu Doanh ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, tiến mặt sát lại gần, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xem ra có vẻ như ban nãy tôi ra tay hơi nhẹ nhàng rồi.”
Lâu Doanh giơ nắm đấm, Vạn Nhất vội vàng: “Tiên nữ, tiên nữ, là do tôi nói năng không suy nghĩ, nên đã nói lung tung, nếu cô còn đánh nữa, khuôn mặt này thật sự sẽ bị hỏng mất.”
“Lần này tôi sẽ không tát vào mặt anh nữa.” Lâu Doanh nheo mắt cười.
Cười đến độ trong lòng Vạn Nhất nổi da gà, Lâu Doanh vừa chuẩn bị ra tay thì bên ngoài có người bước vào.
Lưu Xương Hòa dẫn theo hai đàn em của mình đi vào và đứng dưới lồng sắt.
Lồng sắt này lơ lửng trên không cũng làm tăng độ khó của việc chạy thoát.
Lâu Doanh thu tay lại, nhìn chằm chằm Lưu Xương Hòa ở phía dưới: “Nói đi, bắt bà này tới đây để làm gì?”
Lưu Xương Hòa đang hút xì gà, khi cười lộ ra hai hàng răng ố vàng, trông rất ghê tởm.
“Lâu Doanh, chúng tôi đã tìm cô để hợp tác vài lần, nhưng đều đã bị cô từ chối hêys. Lần này cũng là bất đắc dĩ, phải dùng cái cách này để mời cô đến. Tôi muốn cô nhận một hàng đơn. Rất đơn giản, chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi sẽ thả cô đi ngay lập tức.”
“Được, đồng ý.”
Đồng ý rất sảng khoái, thậm chí còn không hề suy nghĩ.
Lưu Xương Hòa cũng chợt sửng sốt: “Cô đồng ý?”
Vạn Nhất hỏi: “Bọn họ yêu cầu cô làm gì?”
“Không biết.”
Vạn Nhất không nói nên lời: “Không biết mà cô lại đồng ý mau lẹ như vậy?”
“Ra ngoài trước rồi hẵn nói, không nghĩ suy nghĩ nhiều như vậy được. Sau khi bà đây ra ngoài, bà đây sẽ nuốt lời. Lúc đó bọn họ có thể làm gì tôi?” Lâu Doanh liếc anh ta một cái: “Hay là anh ở lại đi, tôi sẽ ra ngoài một mình?”
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Lưu Xương Hòa suýt nữa nôn ra máu.
Có thể đừng làm càn như vậy được không?
Đứng trước mặt anh ta mà lại tư nhiện bàn luận cách trốn tránh như vậy, anh ta còn cần mặt mũi của mình hay không đây?
“Lâu Doanh, tôi biết cô bướng bỉnh không chịu phục tùng. Nếu cô không đồng ý, tôi thực sự không thể làm gì cô cả, nhưng cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi đây.”
“Anh muốn phụng dưỡng cho tôi đến già à? Như vậy cũng ổn đấy, nhưng nơi này hơi khó chịu. Đổi cho tôi một căn phòng màu hồng, rồi tìm vài người đàn ông trẻ tuổi và cường tráng đến, anh hiểu mà đúng không!” Lâu Doanh nháy mắt với Lưu Xương Hòa, rồi cười nói: “Anh cũng không tôi, phục vụ tôi cho tốt. Tâm trạng tui mà vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ làm việc cho anh.”
Lưu Xương Hòa đã sống hơn nửa đời người, vậy mà lại bị người phụ nữ này trêu ghẹo, tức đến mức mặt cũng xanh mét lên.
“Một người phụ nữ như cô, làm sao có thể không biết xấu hổ, không biết điểm dừng như vậy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tế Quỷ (Tế Ma)
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Khó Dỗ Dành
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Vạn Nhất gật gật đầu, phụ họa thêm: “Đúng vậy, tôi tán đồng với anh, người phụ nữ này rõ ràng là không có lòng tự trọng, một người đàn ông già như vậy mà cũng ra tay được, cũng không sợ là mình bị nôn mất.”
Lưu Xương Hòa: “…”
Điều này đang làm tổn thương anh ta rồi.
“Câm miệng.” Lâu Doanh lạnh lùng nhìn Vạn Nhất: “Nếu như không có anh làm cản đường, thì cũng đã không đến nỗi bị nhốt ở đây.”
Vạn Nhất lẩm bẩm: “Ai bảo cô quay lại, cô cũng không biết tự mình chạy nữa.”
“Bà đây mà chạy rồi thì không phải trở thành kẻ vô tình vô nghĩa sao, như thế thì làm sao có thể ở lăn lộn trên giang hồ được nữa?”
Lâu Doanh không nói nhảm với Vạn Nhất nữa, cô nhìn Lưu Xương Hòa ở dưới lồng sắt: “Có thả hay không thì mau lẹ đi.”
Lưu Xương Hòa rất muốn thả người đi, nhưng điểm mấu chốt là khó khăn lắm mới bắt được, Lâu Doanh lại không dễ khống chế, nếu thả đi rồi cô lại không chịu làm việc cho thì không phải là đã bận rộn vô ích rồi sao?
Lưu Xương Hòa nhớ rằng trước đó Lâu Doanh đã từ bỏ cơ hội chạy trốn vì Vạn Nhất, vì vậy anh ta cười và nói: “Thả cô đu cũng được. Tôi sẽ cho cô ba ngày. Nếu cô không làm việc đó, tôi sẽ giết anh ta.”
“Thật sao?” Hai mắt Lâu Doanh sáng lên: “Vậy thì mau thả tôi ra đi, còn người đàn ông này, anh muốn làm gì thì làm.”
Vạn Nhất vội vàng nói: “Lâu Doanh, không phải ban nãy cô nói muốn là phải biết tình biết nghĩa sao, tại sao trong nháy mắt lại thay đổi suy nghĩ rồi? Người bọn họ muốn bắt là cô, tôi đã bị cô liên lụy. Nếu cô rời đi như thế này, lương tâm của cô không đau sao?”
“Lương tâm của tôi đã bị chó ăn rồi.” Lâu Doanh nói: “Lưu Xương Hòa, anh còn lề mề cái gì vậy? Mau mở lồng sắt ra đi.”
Lưu Xương Hòa đã hoàn toàn bị sững sờ.
“Hai người không phải là một đôi sao?”
Lâu Doanh và Vạn Nhất đồng thanh nói: “Ai là một đôi với cô/anh ta!”
Lâu Doanh nói: “Mắt của bà đây không có bị mù mà đi thích anh ta.”
“Đầu của tôi cũng không bị kẹp vào cửa, thích cô ta à? Làm sao có thể được chứ.”
Cả hai đều rất độc mồm, không ai chịu nhường ai.
Lưu Xương Hòa đã quay cuồn rồi: “Tôi không quan tâm các người có phải là một đôi hay không, Lâu Doanh, tôi sẽ cho cô một ngày để suy nghĩ, nếu như cô không đồng ý, vậy thì tôi sẽ tiễn hai người cùng nhau đến Tây Thiên.”
Vạn Nhất chế nhạo: “Lưu Xương Hòa, quan tài của anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Lưu Xương Hòa thẹn quá hóa giận, chế nhạo: “Anh Vạn, tôi biết anh quả thật là người của Ám Dạ, nhưng có ai biết anh đang ở trong tay của tôi? Đến lúc đó chết không có bằng chứng. Cho dù là đại ca Lục của Ám Dạ đến, thù cũng có thể làm gì được tôi?”
Vạn Nhất hiểu ra: “Xem ra anh đã hạ quyết tâm sẽ đối đầu với Ám Dạ rồi, thật là có tương lai.”
“Tôi còn tưởng rằng Ám Dạ mấy anh lợi hại đến mức độ nào chứ, nhìn xem, người ta cũng đâu thèm mua.” Lâu Doanh ngồi xuống tựa vào lồng sắt.
“Sau một ngày, tôi sẽ quay trở lại.” Lưu Xương Hòa nói: “Đây là thành phố ngầm, hai người đừng nghĩ tới việc có thể rời đi, bất cả ai vào đây cũng không thể nào tự mình rời đi được.”
Sau khi bỏ lại những lời này, Lưu Xương Hòa liền rời đi.
Chỉ còn lại Lâu Doanh và Vạn Nhất.
Lâu Doanh nhìn ổ khóa trên lồng sắt và tự nhủ: “Giá như có một cây kim thì tốt rồi.”
Cây kim vàng trên người Lâu Doanh đã bị tịch thu, sợi dây móc cũng không còn.
Vừa nghe vậy, Vạn Nhất đã vội sờ sờ ngực, hỏi: “Cô có thể mở ra được à?”
“Phí lời, nghề của tôi mà. Chỉ là một cái lồng sắt mà thôi. Muốn mở ra thì có việc gì là khó? Chỉ là không có dụng cụ.”
“Tôi có.” Vạn Nhất từ trong quần áo trên ngực lấy ra một cây kim: “Cô cầm lấy thử xem.”
“Đây không phải là kim của tôi sao, sao anh lại có nó?”
Quan trọng là anh ta còn đặt nó ở trong lồng ngực, một vị trí gần với trái tim như vậy.