Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 320: Đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ xảy ra



Khi Lâu Doanh xảy ra chuyện cũng muốn kéo theo một tấm đệm lưng.

Mấu chốt là, Vạn Nhất thực sự cho Lâu Doanh mượn xe, anh ta ngồi ở vị trí phụ lái, Lâu Doanh điều khiển chiếc xe, lái chiếc xe sedan của anh ta cảm giác giống như đang lái một chiếc xe thể thao.

Lâu Doanh đang trút giận.

Vạn Nhất hoảng hốt sợ hãi, đầu ngón chân đều bấu chặt lại, kinh hãi nhưng không dám nói lời nào.

Lâu Doanh chọn con đường núi hiểm trở, trên đường đi gập ghềnh, Vạn Nhất nghe thấy chiếc xe kêu cạch cạch cạch, anh ta cảm thấy đau lòng cho chiếc xe.

Xe của anh ta là xe sedan, không phải xe thể thao mà.

May mắn là nó đã được cải tạo lại, nếu không sao nó có thể chịu đựng được khi Lâu Doanh làm nó thành như thế này?

Đột nhiên, chiếc xe bùm một tiếng, cái khung xe hoàn toàn hỏng, xe tắt máy.

Lâu Doanh liếc nhìn chiếc xe, phàn nàn nói: "Gà luộc, cái xe nát này của anh là loại gì thế, sao không cải tạo lại?"

Vạn Nhất thật không nói nên lời: "Chị gái à, nhầm, cô tiên nữ nhỏ à, xe này của tôi là được cải tạo từ xe buýt, cô muốn lái thành xe thể thao, việc này tôi cũng không có cách nào."

Anh ta đã bỏ ra mấy trăm vạn để cải tạo lại chiếc xe này, nhưng cũng đã lâu anh ta không lái rồi, về cơ bản thì bây giờ Lâu Oanh lái nó lại báo hỏng thôi.

Nhưng lúc này hai người bọn họ đang ở trên núi, xuống núi cũng không thể đi bộ được.

Lâu Doanh nhìn thoáng qua đỉnh núi: "Đó là núi gì vậy?"

"Núi Đào Hoa." Vạn Nhất nói: "Bây giờ đang là mùa hoa đào nở, cô có muốn đi lên xem thử không?"

Lâu Doanh cũng không có tao nhã lịch sự gì, sau khi xuống xe, một chân cô ta đứng trên mặt đất, một chân gác lên đầu xe, ngắm nhìn về phương xa.

"Tôi với Phi Minh có một nguyện vọng, đó là tiết kiệm đủ tiền, chúng tôi sẽ tìm một hòn đảo nhỏ, mua lại hòn đó đó, sau đấy chúng tôi sẽ sống trên đó, sống một cuộc sống không có tranh quyền địa vị."

Vạn Nhất bước đến gần cô ta, hỏi: "Bây giờ cô đã tiết kiệm được bao nhiêu rồi?"

"Đã đủ…" Lâu Doanh nhận ra suýt chút nữa mình lộ thông tin về chuyện gia đình của mình, nói: "Sao tôi phải nói cho anh biết?"

Vạn Nhất cười cười, nói: "Lúc trước cô còn nói với tôi, tôi thấy cô với Bạch Phi Minh có quan hệ rất thân, hai người như hình với bóng, ngược lại tôi lại thấy tràn đầy tình yêu."

"Đệt, chúng tôi là tình bạn trong sáng."Lâu Doanh trừng mắt nhìn Vạn Nhất một cái, nói: "Anh không hiểu đâu, Phi Minh cũng giống như người nhà của tôi, cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi."

Vạn Nhất đột nhiên ghen tị với Bạch Phi Minh, người này chiếm bao nhiêu phần lớn quan trọng trong lòng Lâu Doanh, mà Lâu Doanh có thể nói những lời như vậy.

Bình thường Lâu Doanh hay mặt mày cau có, không có quy tắc gì, cũng không thích nghĩ ngợi nhiều, nhưng sau khi Bạch Phi Minh bị bắt đi, Lâu Doanh cũng không gây chuyện, cho dù đột nhập vào cục cảnh sát, hay là đi ra ngoài.

Bởi vì Lâu Doanh biết, cô ta không thể gặp rắc rối gì, nếu không sẽ không có ai cứu Bạch Phi Minh.

Nhưng chỉ cần một khi Bạch Phi Minh ngã xuống, Lâu Doanh chắc chắn sẽ liều lĩnh giải cứu người ra.

Không ở được nơi đây, thì sẽ có nơi khác ở được, cùng lắm thì cô ta với Bạch Phi Minh rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở lại.

...

Tô Yên đến công ty, vừa mới ngồi xuống thì An Hinh lập tức đến.

"Tô Yên, mình muốn đến làm việc trong công ty của cậu, cậu có đồng ý không?"

"Cậu bị làm sao vậy?"Tô Yên khẽ giật mình, cười nói: "Không phải cậu nói muốn ngồi ăn rồi chờ chết sao, mỗi tháng cha cậu cho cậu mấy trăm vạn tiền tiêu vặt, sao cậu lại muốn tới đây làm việc?"

"Mình nghĩ rồi, cuộc đời dài như vậy, mình cứ ăn nằm rồi chờ chết thì rất vô nghĩa, mỗi ngày cậu bận rộn như vậy, nên thời gian gặp cậu bây giờ rất ít."

An Hinh chống tay lên bàn: "Vậy nên, mình quyết định ra ngoài làm việc, nhưng vào công ty của cha mình, thì vô nghĩa lắm, đi đến các công ty của chú bác thì mọi người đều cưng chiều mình, không cho mình làm việc, bọn họ cho mình đi cửa sau, mình nghĩ tới nghĩ lui, sau đấy vẫn quyết đi đến chỗ này của cậu."

Tô Yên ngồi xuống ghế xoay phong thái rất giống nữ tổng giám đốc, cười nhẹ nói: "Cậu tới nơi này, tìm mình, cậu có chắc là cậu không phải muốn đi cửa sau không?"

"Tô Yên, dù sao mình cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi." An Hinh nói: "Mình còn thành thạo mọi thứ về piano, cờ vua, thư pháp, hội họa."

"Bằng thạc sĩ này của cậu hơi nặng đấy: "Tô Yên cười nói đùa: "Mình không thể đưa ra mức lương cao, nếu như cậu thật sự muốn đến, thì mình có một vị trí rất thích hợp với cậu, cậu có muốn làm không?"

"Có tiền hay không không quan trọng, mình chỉ muốn tìm một công việc ổn định rồi trải nghiệm cuộc sống thôi." An Hinh hào hứng nói: "Công việc gì vậy? Mình không muốn làm văn phòng đâu, văn phòng nhàm chán lắm."

"Bán hàng." Tô Yên nói: "Mình tự mình mở một cửa hàng sản phẩm cao cấp, đang cần người tin cậy để quản lý, vừa vặn có cậu, không mệt đâu, cậu có thể vừa giúp một tay vừa quan sát là được rồi, với kinh nghiệm mua sản phẩm cao cấp nhiều năm của cậu, việc này không khó đâu nhỉ."

"Quả thực nghe không khó, mình làm." An Hinh hỏi: "Tô Yên, tại sao cậu lại tự mở cửa hàng?"

"Để cho mình quản lý một công ty lớn như vậy, mình không làm được, chân Lục Cận Phong không tốt, mình chỉ đến hỗ trợ thôi, sau này anh ấy sẽ quản lý tiếp, mình định làm nhãn hiệu trang sức của chính mình, bây giờ mình sẽ thử mở một cửa hàng để thăm dò trước, đợi qua thời gian bận rộn này, mình sẽ chuyển trọng tâm sang cửa hàng nhỏ của mình."

Tô Yên chưa bao giờ nghĩ đến việc luôn dựa dẫm vào Lục Cận Phong, cách tốt nhất để hai người hòa hợp với nhau chính là có ước mơ của riêng mình, cùng nhau thực hiện.

An Hinh nghe vậy thì rất hào hứng, giống như phát điên: "Tô Yên, mình sẽ làm với cậu."

"Bây giờ nói cho mình biết, tại sao cậu muốn đi ra ngoài làm việc?"

"Còn không phải do tên nhóc An Minh kia, anh ta gọi mình là mọt gạo, ở nhà chỉ biết ăn nằm rồi chờ chết."

Hóa ra đây là thỉnh tướng không bằng khích tướng.

Tô Yên rót cho cô một ly nước: "Gần đây Lý Văn không tìm cậu à?"

"Đừng nhắc tới nữa, cậu ta chỉ là đồ secondhand thôi, thật sự không hiểu sao một người tài trí mưu lược như tổng giám đốc Lý, lại sinh ra hai đứa con trai như vậy."

Nhắc đến Lý Văn, giọng điệu của An Hinh tràn đầy khinh thường.

Lúc này Lâm Vy bước vào: "Tổng giám đốc Tô, buổi phỏng vấn hôm nay, ngài có muốn đến xem không?"

Tần Chấn Lâm gọi điện thoại đến, Tô Yên liếc mắt nhìn, nói: "Tôi không đi, cô cứ đi quan sát là được rồi."

Tô Yên nhìn thấy An Hinh ở đây, lại hỏi: "Cậu có muốn đi theo Lâm Vy xem công ty không?"

"Có, dù sao mình cũng không có việc gì làm." An Hinh để ly nước xuống, kéo Lâm Vy: "Lâm Vy, cô đưa tôi đến địa điểm phỏng vấn đi, tôi muốn xem thử."

Lâm Vy cười nói: "Vâng ạ, cô An, xin mời đi lối này."

"Tô Yên, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé." An Hinh chào rồi rời đi.

Tập đoàn Yên Phong đang tuyển dụng, có rất nhiều người chen nhau muốn vào đây.

Đây là vòng phỏng vấn cuối cùng, chỉ còn lại mười người, mà chỉ còn năm chức danh, nói cách khác sẽ phải loại một nửa còn lại.

Mười người này đã chờ sẵn trong phòng chờ, An Hinh nhìn qua lớp kính ngoài cửa.

Cô ấy cảm thấy một người trong đó rất quen thuộc, nghĩ nghĩ, mới nhớ đến, đó không phải Lạc Gia Bách người đã theo đuổi Tô Yên hồi đại học sao?

Hồi đó Lạc Gia Bách cũng được coi là hot boy của trường, không ngờ sau nhiều năm không gặp, vẫn còn đẹp trai như thế.

Nhưng An Hinh không biết rằng, đây là Lạc Gia Bách sau khi giảm cân mới lấy lại được mấy phần phong độ năm đó.

An Hinh kéo Lâm Vy, chỉ vào Lạc Gia Bách hỏi: "Người đó thế nào?"

Lâm Vy nhìn một cái, nói: "Tư chất của anh ta rất tốt, nếu như chút nữa phát huy không thất thường, thì chắc chắn không có vấn đi gì, cô An quen biết ạ?"

"Người đó là bạn học của Tô Yên, tôi đương nhiên biết anh ta."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv