Lục Cận Phong không biết phần mộ của mẹ Tô Yên ở đâu, nhưng chuyện này đơn giản chỉ cần hỏi thăm là biết.
Hỏi ai?
Đương nhiên là hỏi Tô Đình Nghiêm là hiệu quả nhất.
Lục Cận Phong gọi ngay cho Tô Đình Nghiêm.
Mà lúc này Tô Đình Nghiêm lại đang tế bái ở trước phần mộ của Lệ Uyển, ông ta nghĩ Tô Yên kết hôn nên đến hóa một ít giấy tiền cho Lệ Uyển, thông báo cho bà ấy chuyện kết hôn, nhân tiện nói chuyện phiếm.
Còn về chuyện Tô Yên bị bắt cóc, Tô Đình Nghiêm vẫn chưa biết.
Tô Đình Nghiêm vừa nhóm lửa hóa giấy tiền thì tiếng điện thoại vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị là con rể.
Sau khi Tô Đình Nghiêm hết bất ngờ thì nở một nụ cười, nói với phần mộ của Lệ Uyển: “Tiểu Uyển à, bà thấy chưa, con rể chúng ta điện đến này, giấy tiền vừa đốt bà dùng tạm đi mua chút điểm tâm mà ăn, tôi nhận điện thoại của con rể đã.”
Tô Đình Nghiêm không bắt máy luôn, mà lấy cái mác bố vợ làm giá đeo lên, miễn cho bị nói là quá nịnh bợ con rể, đợi thêm vài giây nữa.
Nếu Lục Cận Phong mà biết Tô Đình Nghiêm cố ý trì hoãn tiếp nhận điện thoại, sắc mặt sẽ vô cùng tức giận.
Tô Đình Nghiêm thấy thời gian đã đến, cũng không thể quá dè dặt, bấm nút nghe: “Con rể hả, tìm cha sớm như vậy có chuyện gì sao?”
“Phần mộ của mẹ vợ ở đâu?” Lục Cận Phong không dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề, lại nói thêm: “Mẹ của Tô Yên.”
Tô Đình Nghiêm buồn bực, mới sáng sớm, không chào hỏi cha vợ mà ngược lại đi hỏi phần mộ của mẹ vợ đã khuất.
“Ở ngã tư đường Đồng Nhạc, con rể, con biết cha đang ở mộ phần của mẹ Tiểu Yên hóa giấy tiền nên con cố ý gọi tới hỏi thăm sao?”
“Cha đang ở ngoài mộ?” Lục Cận Phong sửng sốt một chút.
“Đang ở, vừa mới tới.”
Điều này đúng là trùng hợp.
“Cha nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, con lập tức tới đó.” Lục Cận Phong lo lắng chuyện Tô Yên bị bắt cóc sẽ làm Tô Đình Nghiêm sợ hãi nên cũng chưa nói sự thật cho ông ta biết.
Tính toán thời gian Lệ Quốc Minh mang theo Tô Yên đến nghĩa trang cũng sắp đến rồi, nếu như đụng phải, đoán chừng sẽ có chút rắc rối.
Lục Cận Phong nhanh chóng lái xe đến ngã tư đường Đồng Nhạc.
Vạn Nhất – người đi cùng anh nói: “Thật đúng là thần kỳ, Tô Đình Nghiêm lại ở nghĩa trang.”
“Gọi điện đi, báo cho Hạ Vũ mang thêm mấy người đến nghĩa trang tụ hợp.”
“Được, may lần này nhờ sự khôn khéo của chị dâu đã để lại manh mối, nếu không cũng không thể tìm được người nhanh như vậy.”
Cùng lúc đó.
Bên phía Lâu Doanh, cô ấy và Bạch Phi Minh đã bắt được Ngô Sở Long, sau khi đánh một trận tơi bời, ép hỏi tung tích của Lệ Quốc Minh.
Mặt mũi Ngô Sở Long bầm dập, đã bị đánh đến phát khóc: “Hai bà cô ơi, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, sau khi cha nuôi mang Tô Yên rời khỏi khách sạn, tôi cũng không biết họ đi nơi nào.”
Lâu Doanh xoa tay, liếc nhìn Bạch Phi Minh: “Xem ra tôi ra tay không đủ nặng, lên đi.”
Năng lực chấp hành của Bạch Phi Minh rất mạnh, một tay nắm chặt lấy quần áo của Ngô Sở Long, một tay vung lên đánh một quyền.
“A, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, tôi sẽ trở mặt đấy.”
“Anh trở mặt một cái tôi xem nào?” Lâu Doanh lấy ra một củ hành, kỹ thuật dùng dao rất tốt, cắt thành từng lát mỏng, mùi hành xông lên tận mũi.
Ngô Sở Long có một linh cảm không tốt: “Hai người muốn làm gì?”
Lâu Doanh cười ngây ngô: “Cho anh một chút hương vị.”
Nói xong, Lâu Doanh đè Ngô Sở Long lại, nhét lát hành vào trong lỗ mũi của Ngô Sở Long, sau đó lại bôi lên mắt vài lần.
Lần này, Ngô Sở Long thực sự khóc.
Đôi mắt đỏ lên như mắt thỏ, nước mắt lưng tròng, trong lỗ mũi nhét đầy hành nên rất khó chịu, hít thở cũng không thoải mái.
Chiêu này, quá độc ác.
“Tôi nói, tôi nói còn không được sao, trước đó tôi nghe cha nuôi nói muốn đi tế bái Lệ Uyển, tôi đoán họ có thể sẽ đi nghĩa trang.”
Bạch Phi Minh không nhịn được cười, giơ ngón cái lên với Lâu Doanh: “Cậu học được chiêu này ở đâu vậy?”
“Học với Tiểu Bảo đấy, từ hãy nói, rất cay mắt đấy.” Lâu Doanh bĩu môi, nhìn Ngô Sở Long: “Nói sớm không phải xong rồi sao, lại còn phải để bà đây dùng tuyệt chiêu, đàn ông các người đúng là rẻ mạt.
Ngô Sở Long không hiểu, vô thức hỏi lại: “Có ý gì?”
“Hèn hạ.”
Ngô Sở Long: “...”
“Có thể lấy hành trong lỗ mũi tôi ra hay không, tôi đã nói hết tất cả rồi.”
“Anh đã nhìn thấy tôi giữ lời hứa bao giờ chưa?” Lâu Doanh càu nhàu: “Tốt xấu gì hai chúng ta cũng quen biết lâu rồi, sao lại không hiểu tôi nhỉ?”
Lâu Doanh nổi tiếng làm việc theo tâm trạng và không đi theo lẽ thường.
Đột nhiên, lời nói của Lâu Doanh xoay chuyển: “Anh giải thích rõ ràng chuyện của Tô Duy cho tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng, đại ca Lệ chắc chắn không chạy thoát được, một khi ông ta sa lưới, Thiên Lang chính là thiên hạ của anh, tôi và Phi Minh rời khỏi, khoản mua bán này có làm không?”
Đây chính là một cuộc mua bán hời.
Thế nhưng mà...
Ngô Sở Long xoắn xuýt: “Tôi có thể tin cô sao? Hơn nữa, không có các người thì vẫn còn Lương Văn Dũng, cha của anh ta là người cũ, nên có không ít tâm phúc, nếu cha nuôi xảy ra chuyện, tôi sẽ không còn chỗ dựa, trừ khi hai người giúp tôi nắm được Thiên Lang.”
“Anh nghĩ đúng là đẹp.” Lâu Doanh cười lạnh một tiếng: “Anh ở trong tay tôi, lại còn dám cò kè mặc cả với tôi, anh là con khỉ ở trên trời phái xuống sao?”
Ngô Sở Long: “Câu này nghĩa là sao?”
Bạch Phi Minh nói: “Chập mạch.”
“Phi Minh, trước tiên cậu cứ ở chỗ này trông chừng anh ta, mình đi đến nghĩa trang xem, đúng rồi, lúc nhàm chán, có thể mượn anh ta tiêu khiển, ở đây còn có chổi lông gà, cọ vào lòng bàn chân là ngứa nhất, không sợ anh ta không nói, còn có một túi hành, nếu anh ta không nói, thì lấy hành làm mặt nạ cho anh ta, còn có mù tạt, bôi lên mắt thì vô cùng phê.”
Ngô Sở Long: “...”
Người đẹp lạnh lùng Bạch Phi Minh cũng bị chọc cho bật cười: “Được.”
Nghĩa trang.
Tô Đình Nghiêm bị cuộc gọi của Lục Cận Phong làm cho chả hiểu chuyện gì.
Ông ta tế bái vợ đã khuất, trốn cái gì mà trốn.
Tô Đình Nghiêm cười cười, cũng không để trong lòng, tiếp tục hóa giấy tiền cho Lệ Uyển.
Mà trong lúc này ở cửa nghĩa trang.
Lệ Quốc Minh lái xe tải vào bãi đỗ xe, kéo Tô Yên ở trên xe xuống: “Đi.”
Hôm nay không phải tiết thanh minh, hầu như không có người đến tế bái, xung quanh vô cùng im ắng, lại còn là buổi sáng, sương sớm còn chưa tan, sắc trời còn hơi âm u.
Tô Yên bị kéo đi: “Càng gần phần mộ của mẹ cháu, cháu càng cảm thấy trong người có đồ vật gì đó gần như không ép được nữa rồi.”
Tô Yên nói rất mơ hồ.
Lệ Quốc Minh nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tô Yên: “Có phải lúc này cháu rất muốn gặp mẹ của cháu hay không?”
“Rất muốn, còn rất muốn khóc.” Tô Yên nhìn về phương hướng phần mộ của mẹ, toàn thân phát run, lẩm bẩm nói: “Anh cả, hình như em sắp đến nhà rồi, anh thực sự đi theo em rồi.”
Đây chính là nghĩa trang, lời nói này của Tô Yên đã khiến cho lòng bàn tay của Lệ Quốc Minh lạnh buốt.
Tô Yên cười u ám với Lệ Quốc Minh, sau đó đi về phía phần mộ, trong miệng lẩm bẩm: “Về nhà rồi, anh cả, đi, vào nhà một chút nào, đây là lần đầu tiên anh đến chỗ em gái, em đi nấu cho anh bát mì.”
Nếu đổi thành người khác đã sớm bị dọa cho đái ra quần rồi. truyện đam mỹ
Tô Yên đi vài bước, thấy Lệ Quốc Minh không đuổi kịp, quay người, nâng tay bị trói lên ngoắc tay: “Anh cả, đến đây, ở ngay phía trước thôi.”