Chu Tử Thành mau chóng ổn định tinh thần, Lục Cận Phong chẳng qua chỉ là một tên tàn tật mà thôi, sao có thể là người đó được.
"Lục Cận Phong, Chu Tử Thành tôi cũng không muốn làm hại hai đứa trẻ đó, chỉ cần anh không chống đối, có lẽ lúc vui vẻ tôi sẽ thả hai đứa trẻ đó ra."
"Này, còn có tôi nữa, lúc các người bắt người cũng không thả tôi xuống, bây giờ cũng không thể không khoan dung một chút được à."
Lý Văn hét to với Lục Cận Phong, để anh biết sự tồn tại của cậu ta: "Anh rể tương lai, chị à, hai người không thể bỏ mặc em được, em oan ức quá."
"Câm miệng." Lục Cận Phong thấy ồn ào, lạnh lùng lườm Lý Văn.
Lý Văn biết điều ngậm miệng lại, bị treo trên xà nhà, cậu ta phải ghìm cổ lại rất khó chịu.
Nhìn lại Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, hai đứa không thốt ra lời nào, trong mắt Hạ Phi lộ vẻ kiên quyết, cậu bé tin rằng đại ca Lục sẽ cứu cậu.
Hạ Phi không hé răng, Hạ Vũ Mặc cũng không nói gì, có anh trai ở đây, Hạ Vũ Mặc không sợ gì cả.
Lục Cận Phong bước lên vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chu Tử Thành, giang hai tay ra, khập khiễng bước lên phía trước: "Tôi đã bày tỏ lòng thành của mình, bang chủ Chu, tôi nói lại lần cuối, thả chúng ra."
Chu Tử Thành cầm chặt khẩu súng, nhắm thẳng vào Lục Cận Phong, ánh mắt gian ác: "Lục Cận Phong, tao muốn mày đền mạng cho những anh em kia."
"Pằng" một tiếng, đạn bắn trúng bả vai Lục Cận Phong, khiến Lục Cận Phong lùi về sau vài bước.
"Lục Cận Phong." Tô Yên hoảng sợ hét lên.
"Đại ca Lục." Hạ Phi cũng lo lắng nhìn về phía Lục Cận Phong, không dám chớp mắt.
Lục Cận Phong giơ tay, ngăn Tô Yên lại: "Đừng qua đây."
Tô Yên đứng im tại chỗ, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lục Cận Phong xoa xoa bả vai, ngón tay dính đầy máu, đôi mắt sâu thẳm nhuộm đỏ màu máu trên đầu ngón tay.
Ai làm anh mất một giọt máu, anh sẽ lấy mạng của người đó.
Ánh mắt Lục Cận Phong chợt u ám, sát khí tỏa ra khắp nơi.
Chu Tử Thành cảm thấy có gì đó khác thường, vội ra lệnh: "Đánh chết nó, mau lên."
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng liên tiếp vang lên, Lục Cận Phong vốn đang khập khiễng bỗng nhiên vô cùng nhanh nhẹn, lách người qua khỏi cơn bão đạn, anh chợt hất chân một cái, cây gậy lập tức bay vào tay anh, đánh vỡ đầu một người đứng cách đó gần nhất.
Hành động vô cùng tàn bạo, động tác vừa ngầu vừa hấp dẫn.
Đúng là bạo lực nghệ thuật mà.
Hạ Phi rất muốn vỗ tay, xứng đáng là đại ca Lục mà cậu bé luôn tôn sùng.
Một người hy sinh, sau đó mấy chục người trong bóng tối càng điên cuồng hơn, mưa đạn cũng ngày càng dày đặc hơn.
Lục Cận Phong nhanh chóng nấp sau cây cột sắt, kẹp lấy một tên đánh lén sau lưng, đánh một gậy vỡ đầu, sau đó lại giải quyết tên tiếp theo.
"Mau, đánh chết nó, đừng để nó xông lên." Chu Tử Thành giận dữ thét lên: "Con mẹ nó không phải nói Lục Cận Phong bị què, sống không được bao lâu nữa sao, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?"
Mặt nạ trên mặt Lục Cận Phong rơi xuống, trên gương mặt đẹp đẽ khó đoán dính đầy máu tươi, nhưng đều là máu của người khác.
Lục Cận Phong một tay cầm gậy, một tay tùy tiện cầm một ống thép, giống như quỷ thần bóng đêm, lôi từng người trong bóng tôi ra xử lý.
Những người này còn chưa kịp kéo cò súng, bọn họ rất muốn chửi rủa.
Đây có phải là người không?
Tốc độ nhanh như vậy.
"Tất cả lên hết cho tao." Chu Tử Thành gào to ra lệnh.
Anh ta không rảnh để suy nghĩ tại sao Lục Cận Phong không bị què, bây giờ lại còn biến thành quỷ thần bóng đêm rồi.
Anh ta đã hiểu ra tại sao vừa rồi anh ta lại thấy quen thuộc như vậy.
Người đứng đầu Ám dạ, anh ta đã quá quen thuộc rồi, Phi Long Bang bị Ám Dạ diệt tận gốc.
Lần này tìm đến cửa rồi.
Chu Tử Thành phát hiện Lục Cận Phong không dẫn theo ai khác, anh ta muốn lấy mạng Lục Cận Phong, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
"Bắt người phụ nữ đó lại."
Lập tức có người mặc đồ đen xông đến, Tô Yên từng tập taekwondo, tuy không sánh được với những tên hung ác này, nhưng cô cũng không dễ bắt nạt, đứng yên tại chỗ cho người ta bắt.
Cộng thêm việc hai đứa trẻ đang bị treo ở trên, lòng Tô Yên nóng như lửa đốt, cô vớ lấy ống thép bên cạnh xông lên với đối phương.
"Á!"
Tô Yên hét to, ống thép vừa vung ra, đối phương đã né rất nhanh, cô phản ứng lại cũng nhanh, đá ngược lại phía dưới thân của người mặc đồ đen đó.
Người mặc đồ đen đau đớn chửi ầm lên: "Sao con đàn bà này không có đạo đức học võ gì vậy, đánh người không được đánh vào chỗ hiểm, đây là quy tắc trong giới đó."
"Bà đây không có trong giới gì cả, quan tâm nhiều như thế làm gì, dám trói con trai bà, làm người đàn ông của bà bị thương, ăn thêm một đạp của bà đây đi." Tô Yên dũng cảm đá thêm một cước.
Lần này chỉ giả vờ đá, hù người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen mắc lừa, vội vàng che bên dưới lại, Tô Yên nhân cơ hội đánh một gậy lên đầu người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen hoa mắt chóng mặt, loạng choạng ngã xuống đất.
"IQ thấp như vậy cũng đòi làm xã hội đen." Tô Yên vốn không muốn chế giễu, nhưng quả thật cô không nhịn được nữa.
Người mặc đồ đen rất oan ức, anh ta mới làm xã hội đen chưa được mấy ngày.
Lục Cận Phong giải quyết những người đằng sau xong, anh lo lắng nhìn về phía Tô Yên, phát hiện Tô Yên đã giải quyết xong xuôi rồi.
Lục Cận Phong: "..."
Lục Cận Phong bất chợt nhếch khóe miệng lên, vừa rồi chỉ mải đánh nhau, anh cũng không nghe thấy những lời vừa rồi của Tô Yên.
Bỗng nhiên một người mặc đồ đen đánh lén phía sau Tô Yên.
"Yên Yên, ngồi xuống."
Lục Cận Phong hô to, Tô Yên vội ngồi xuống theo.
Cùng lúc đó, ống thép trong tay Lục Cận Phong cũng vung ra, ống thép sắc bén xé gió lao đến trước ngực người mặc đồ đen, xuyên thẳng qua lồng ngực anh ta.
"Mẹ kiếp, máu me bạo lực quá." Lý Văn khẽ lẩm bẩm: "Tôi sợ quá, không dám nhìn nữa."
Thực tế mắt cậu ta lại trừng to hơn ai hết, thích thú không thôi.
Cậu ta bỗng nhiên cảm thấy thật vui vì ban đầu Tô Yên và Lục Cận Phong nương tay với cậu ta, nếu như bị đánh giống như ngày hôm nay, chắc mộ cậu ta đã xanh cỏ rồi.
Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi còn không thèm chớp mắt chứ đừng nói là sợ.
Đám người mặc đồ đen thấy Lục Cận Phong và Tô Yên dũng mãnh như vậy, tất cả đều bao vây hai người lại.
Lục Cận Phong nắm tay Tô Yên, hai người phối hợp ăn ý, Tô Yên đá một đá càn quét hết đám người. . ngôn tình tổng tài
Lục Cận Phong sẽ không để Tô Yên giết người, Tô Yên chỉ cần phụ trách việc đánh ngất đối phương thôi.
Chu Tử Thành thấy vậy vội nói: "Mau nổ súng giết chết hai đứa nhóc kia đi."
"Lục Cận Phong, mau lên."
Tô Yên lòng như lửa đốt, ba người bị treo trên không, mục tiêu vô cùng lớn, chỉ cần có người nổ súng, không chết cũng bị thương.
Bọn họ phải nhanh chóng cướp bọn trẻ lại.
Lục Cận Phong nghiêm mặt, dùng sức trèo lên tầng hai, ném dao phóng trong tay ra cắt đứt dây thừng: "Tô Yên, đỡ lấy Hạ Vũ Mặc."
Tô Yên nhún người nhảy lên, đỡ lấy Hạ Vũ Mặc, ôm cậu bé lăn vài vòng dưới đất, nhanh chóng nấp sau tấm thép bên cạnh.
Khi nãy lúc rơi xuống đất, lưng của Tô Yên chịu sức nặng, đau đớn đến mức mặt mày tái nhợt, phút chốc không nói nên lời.
"Chị ơi, chị không sao chứ, chị đừng chết mà."
Hạ Vũ Mặc sợ hãi, khi nãy nguy hiểm như vậy cậu bé cũng không sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Tô Yên, cậu bé lại rất sợ hãi.
"Chị không sao." Tô Yên khó khăn nói ra ba chữ an ủi Hạ Vũ Mặc.
Tiếng súng vang rền trên đỉnh đầu, Chu Tử Thành nổ súng về phía Hạ Phi.
"Không." Tô Yên vô cùng hốt hoảng.
Ánh mắt Lục Cận Phong co rút dữ dội, cho dù anh có thể bay qua đó cũng không kịp.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Phi mượn sức của dây thừng, cơ thể chuyển động linh hoạt, bám lên phía trên, viên đạn sượt qua bàn chân, bắn vào tấm thép đằng sau, xuyên thẳng qua đó.
Lục Cận Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tô Yên cũng suýt chút cũng sợ mất hồn, Lý Văn ở gần Hạ Phi nhất, thấy Hạ Phi sắp bị bắn chết, trong lòng cậu ta cũng lo lắng không thôi, đến lúc thấy Hạ Phi tránh được, Lý Văn cũng xúc động muốn rơi nước mắt.
"Đại ca Lục." Hạ Phi la lên một tiếng.
Lục Cận Phong nhanh chóng phóng dao ra, cắt đứt dây thừng rồi đỡ lấy Hạ Phi.
Thấy hai đứa trẻ được cứu cả rồi, đám người mặc đồ đen cũng hoang mang vô cùng.
Chu Tử Thành khiếp sợ lùi về sau vài bước, la to: "Còn một người nữa."
Nòng súng của người đồ đen chĩa thẳng vào Lý Văn.
Lý Văn nhắm mắt thét lên: "Mẹ ơi, cứu với, con không muốn chết, con còn chưa cưới vợ nữa."