Dưa Hấu cười khì khì, nhe hàm răng trắng tinh.
"Nhìn papa buồn cười quá!"
"Mặc đồ vào đi kẻo lạnh!" Dương Nhất Thiên cũng mỉm cười đáp lại.
Sau khi xong xuôi anh đưa hai bé xuống nhà, vừa hay Trương Tuyết Y cũng đi làm về. Cô mở cửa ra rồi bước vào trong. Nhưng sau khi thấy người đứng trong nhà thì trợn tròn mắt.
"Anh...sao anh lại ở trong nhà tôi..."
Cherry nghe vậy liền chạy lại ôm chân Trương Tuyết Y, cô bé ngước mặt lên nói.
"Mama, lúc nãy ba nuôi đưa con với em về thì thấy papa đứng ngoài cửa, vậy nên con mở cửa cho papa vào luôn."
Dương Nhất Thiên: "Ừm."
Dưa Hấu: "..." Không phải papa ở đây trước sao?
Nhóc lấy làm kì lạ, sau một hồi suy nghĩ đắn đo thì đã quyết định đứng về phía lẽ phải, nói ra sự thật.
Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Cherry lườm một cái, ánh mắt đầy ý cảnh cáo. Dưa Hấu rùng mình, cậu rụt cổ lại rồi ngoan ngoãn làm động tác kéo khóa miệng.
Trương Tuyết Y thấy được một màn này nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cô cũng bỏ qua lý do tại sao Dương Nhất Thiên lại ở đây, cởi giày dép áo khoác rồi bước vào nhà.
Dương Nhất Thiên thấy Trương Tuyết Y không truy cứu nữa thì thở phào nhẹ nhõm, đang định tiến tới cầm túi xách giúp cô thì cánh cửa lại bị mở ra một lần nữa. Một bóng dáng khác tiến vào.
Anh nhíu mày, nói với vẻ tức giận. Loading...
"Sao em lại ở đây vậy?"
Hàn Yên Nhi vừa đi vào liền nghe thấy giọng nói của Dương Nhất Thiên, cô ngước mặt lên nhìn. Khuôn mặt dính nước do vừa rửa, đôi mắt đã sưng húp do khóc nhiều. Cô sụt sịt vài cái rồi nói.
"Lão đại, câu này em phải hỏi anh mới đúng, sao anh lại ở đây?"
"Nhà bạn gái anh thì anh ở, có sao không?" Dương Nhất Thiên trả lời, biểu cảm như đây là tất nhiên rồi, cần gì phải thắc mắc.
Hàn Yên Nhi nghe vậy quay ra hỏi ngược lại Trương Tuyết Y.
"Hai người quay lại rồi à?"
Trương Tuyết Y lắc đầu nói.
"Không có, là lão đại của cậu tự nhận thôi."
"Ồ." Hàn Yên Nhi gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cô nhìn Dương Nhất Thiên một hồi, mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhưng sau khoảng ba giây thì bất đắc dĩ thở dài.
"Thôi em vừa nhớ ra có hẹn bạn nên về trước đây."
Dương Nhất Thiên hài lòng gật đầu, còn Trương Tuyết Y vừa đi vào bếp thì phóng ngay ra ngoài.
"Nè, nè, sao lại về vậy, không ở lại ăn tối à?"
Hàn Yên Nhi mặc áo khoác lên, đi giày rồi nói.
"Để bữa khác vậy, mình vừa nhớ tuần trước hẹn bạn ở Đệ Nhất rồi."
Cô nói xong rồi đi luôn, ở đây để làm bóng đèn à, ra bar chơi còn sướng hơn.
Trương Tuyết Y thấy vậy quay ra hỏi Dương Nhất Thiên.
"Anh đuổi cậu ấy đi à?"
Dương Nhất Thiên mỉm cười lắc đầu.
"Không có..."
Trương Tuyết Y nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, nhưng cuối cùng cũng mặc kệ vì chẳng nhìn ra được gì.
Cherry và Dưa Hấu cũng chạy từ trong bếp ra hỏi.
"Mama, ai vừa tới vậy?"
"Cô Yên Nhi, nhưng cô có việc bận nên về rồi." Trương Tuyết Y nói rồi vươn vai ngáp dài, sau đó đi lên lầu tắm rửa, còn việc nấu ăn thì để cho Dương Nhất Thiên lo.
Nửa tiếng sau Trương Tuyết Y mới xuống nhà, cơm nước đã sẵn sàng hết rồi, đồ ăn cũng đã được dọn lên bàn. Dương Nhất Thiên, Cherry và Dưa Hấu đang ngồi nói chuyện, dáng vẻ như đang đợi mình cô xuống.
Trương Tuyết Y trong nháy mắt cảm thấy mình như một nữ hoàng. Đi làm về tới nhà là có người nấu ăn phục vụ cho, sướng quá còn gì nữa.
Mà người này lại là một Tổng Giám đốc nữa...
...
Trương Tuyết Y bước xuống nhà, Dưa Hấu là người thấy cô đầu tiên, nhóc ngoắc tay gọi cô xuống.
"Mama, lẹ lên đi, con đói quá!"
"Ừm."
Cô ngồi xuống ghế rồi bắt đầu cầm đũa lên dùng bữa trong tiếng hít hà khen ngợi của hai đứa nhóc trước mặt.
"Chẹp chẹp, papa nấu cơm ngon quá!"
"Ừm, ngon hơn mama nhiều."
"Mama chỉ biết nấu món cơm khét với cá thui thôi."
"Cơm chiên cháy nữa."
"À quên, trứng thối đem luộc nữa."
"Nhiều lắm, kể không hết đâu."
"Đúng rồi."
Trương Tuyết Y: "..." Cô khó khăn nuốt từng hạt cơm xuống nhưng vẫn bị mắc lại ở cổ họng. Liếc nhìn hai đứa nhóc ngồi đối diện mình bằng một ánh mắt sắc lẹm.
Dương Nhất Thiên ngồi bên cạnh cũng thấy được một màn này, anh không nói gì mà chỉ nhìn cô cười khẽ, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn vào bát cô.
Một buổi tối trôi qua hết sức nhẹ nhàng, như cuộc sống của một đôi vợ chồng già vậy. Chỉ ăn uống, nghỉ ngơi, không phải lo toan một thứ gì cả.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện.
***
Buổi tối Dương Nhất Thiên được ngủ lại ở đây bằng sự mè nheo và nhõng nhẽo của Dưa Hấu và Cherry.
Và tất nhiên Trương Tuyết Y cực kì bất mãn, làm sao có thể dễ chịu được cơ chứ.
Người đàn ông này càng ngày càng được nước lấn tới, đem hai con ra làm lá chắn để tấn công.
Nhưng dù có khó chịu tới đâu Trương Tuyết Y vẫn nở một nụ cười tươi rói trước mặt hai nhóc. Chỉ chờ khi hai đứa ngủ rồi cô mới thả lỏng cơ mặt được.
Cả bốn người cùng nằm trên một chiếc giường của Trương Tuyết Y, Cherry và Dưa Hấu nằm giữa, còn cô và anh nằm ở hai bên.
"Chiếc nhẫn này ở đâu ra vậy, ai tặng em à?" Trương Tuyết Y đang nằm chợp mắt thì giọng nói của Dương Nhất Thiên vang lên, cô mở mắt ra rồi quay sang nhìn.
Nhưng khi thấy thứ anh đang cầm thì cô vội vàng chồm người qua giựt lấy rồi cất vội vào ngăn kéo tủ. Trương Tuyết Y bối rối nói.
"Không có gì đâu, là bạn cũ tặng, nhưng chỉ là đồ giả thôi."
Dương Nhất Thiên thấy vậy chỉ nhếch mép cười khẽ, anh cũng không hỏi nữa, tắt đèn rồi đi ngủ.
Trương Tuyết Y nằm xuống vuốt ngực, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không nghĩ tới lý do Dương Nhất Thiên cầm chiếc nhẫn trên tay...