Cherry híp mắt, lập tức giựt bọc bánh trên tay Dưa Hấu vứt xuống đất, sau đó chạy nhanh về hướng ngược lại, hét lên.
"Bạc Hà, chạy mau!"
"Chị à, tại sao lại chạy vậy?"
Dưa Hấu tăng tốc, tò mò hỏi.
"Trên người cô ta có dao, chắc chắn là người xấu."
Hai bé cùng với Bạc Hà chạy nhanh vào cửa hàng tiện lợi khi nãy, gấp gáp nói với cô chủ tiệm.
"Cô à, gọi cảnh sát giúp chúng cháu với?"
"Sao cơ, có chuyện gì vậy? Hai đứa cần gì à?"
Dưa Hấu ngoảnh mặt lại, thấy người phụ nữ kia đã đuổi kịp tới nơi.
"Chị ơi, cô ta tới rồi!"
Lê Nhật Hạ kéo nhanh cửa ra, nghiến răng nghiến lợi.
"Chết tiệt, hai đứa nhãi ranh này!"
Cô ta rút từ trong áo mình ra một bình thuốc mê, xịt thẳng vào mặt của người chủ tiệm, khiến cô ta ngất đi.
Cherry và Dưa Hấu lập tức vòng ra phía sau, dùng hết sức đẩy các giá đỡ hàng về phía cô ta.
"Một, hai, ba. Đẩy!"
Bạc Hà cũng dùng thân hình to lớn của mình, huỵch một cái thật mạnh vào kệ, khiến nó đổ thẳng lên người của Lê Nhật Hạ.
"Rầm!"
Một âm thanh vang lên, ngay sau đó những hộp mì gói, bánh, kẹo rơi xuống, giữ chân cô ta lại. Cherry và Dưa Hấu hợp tác vô cùng ăn ý, cầm những vật nặng trong cửa hàng ném liên tiếp vào mặt cô ta, sau đó mới bỏ chạy.
"Bạc Hà à, chạy mau."
Hai đứa dắt chú chó yêu quý của mình chạy vọt ra ngoài. Lê Nhật Hạ cũng không yếu thế, gạt hết những vật cản trước mắt mình rồi chạy theo.
"Chúng mày đúng là lì lợm mà!"
"Mau đứng lại ngay!"
Nhưng không thể nào ngờ được, Bạc Hà đang chạy bỗng dưng dừng lại, quay ngược về phía sau. Có lẽ là do bản năng bảo vệ chủ của mình, chú ta tiến tới, cắn phập vào chân của Lê Nhật Hạ, mà không ngờ được vị trí đó lại là chỗ mà Lê Nhật Hạ bị bắn hơn một tuần trước.
"Á á á á á á á á á á!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên, khiến Cherry và Dưa Hấu dừng bước, ngoảnh mặt lại nhìn.
"Bạc Hà!"
Lê Nhật Hạ nắm lấy cổ của chú ta, giật mạnh ra, vết thương trên chân hình như đã bị rách, máu thấm ướt cả ống quần.
"Gâu gâu gâu!"
"Chết tiệt, con chó khốn kiếp!"
Cô ta dùng chân đá một cái thật mạnh vào bụng của Bạc Hà, khiến nó lăn vài vòng trên đất.
"Ẳng ẳng..."
Lê Nhật Hạ rút bình thuốc mê ra, xịt vào mặt của chú chó tội nghiệp, vài giây sau nó liền lịm đi trên đất.
"Không được!"
Dưa Hấu hét lên, đang định chạy tới thì bị Cherry cứu đi, chạy về phía ngược lại.
"Đừng lại đó, chúng ta chạy trước đã! Sau khi thoát được hãy quay lại cứu Bạc Hà!"
"Nhưng mà..."
"Mau chạy thôi!"
Không đợi em mình trả lời, cô bé đã lập tức kéo cậu nhóc, chạy thật nhanh. Lê Nhật Hạ đi cà nhắc phía sau, khoảng cách giữa ba người ngày càng xa.
Cứ tưởng sẽ thoát được nhưng không, lúc chạy tới một ngã ba, có một chiếc xe ô tô màu đen lao thẳng tới. Cherry và Dưa Hấu phanh gấp, sợ hãi lùi lại phía sau.
Người đàn ông trên xe vội vàng bước xuống.
"Ôi trời! Hai cháu có sao không? Không bị thương ở đâu chứ?"
"Dạ không, tụi cháu không sao."
Hai nhóc còn chưa kịp ngỏ lời mượn điện thoại thì Lê Nhật Hạ cầm gậy đi tới, dùng hết sức mình đánh một cái thật mạnh vào đầu người đàn ông kia, sau đó lại bịt miệng Cherry và Dưa Hấu bằng một cái khăn được tẩm thuốc mê, mọi việc xảy ra chỉ trong vòng năm giây ngắn ngủi.
"Cuối cùng cũng bắt được bọn mày rồi."
Cô ta nhếch mép, ném hai nhóc lên xe sau đó giựt lấy chiếc chìa khóa trong tay người đàn ông kia, lái xe phóng đi.
***
Trương Tuyết Y ngồi trong bếp bấm điện thoại, thấy mãi hơn ba mươi phút mà hai con vẫn chưa về nên có chút sốt ruột. Cô đi ra ngoài phòng khách, lo lắng hỏi Trương Tinh Húc.
"Này, bao giờ thì Cherry và Dưa Hấu mới về vậy?"
"Chắc tí nữa là về thôi."
"Em ra ngoài tìm chúng giúp chị đi."
Cô nói xong liền đá vào người cậu một cái.
"Biết rồi, để em đi tìm."
Trương Tinh Húc thở dài, nhảy khỏi ghế sofa rồi đi ra ngoài.
Trương Tuyết Y ngồi xuống ghế chờ đợi, ấn vào chiếc bông tai trên tai mình để thử liên lạc với hai bé, lúc này lại chợt nhớ cái của hai đứa đã bị tháo ra để nâng cấp rồi.
Cô chỉ đành mở tivi lên xem để giết thời gian. Mãi hơn mười phút sau Trương Tinh Húc mới hớt hải chạy về, trên tay ôm Bạc Hà đã bị ngất đi, gấp gáp nói.
"Chị ơi! Cherry và Dưa Hấu mất tích rồi!"
"Sao cơ?"
"Em tìm thấy Bạc Hà bị ngất đi trên vệ đường, xung quanh còn có hộp bánh khoai tây bị rớt nữa. Em đã tìm ở cửa hàng tiện lợi rồi, chỗ đó rất bừa bộn, người chủ đã bị ngất đi trên sàn, nhưng không thấy hai đứa đâu cả!"
Khuôn mặt cô trắng bệch, môi tới nhợt, cả người bắt đầu run rẩy.
Trương Tinh Húc gấp đến độ muốn khóc tới nơi, cậu giậm chân bình bịch, khuôn mặt méo mó.
"Chị à, chúng ta phải làm sao đây? Có khi nào có người bắt cóc chúng rồi không?"