Cận Minh lên bục điều chỉnh máy tính, Thư kí nhanh nhạy phát từng bản báo cáo đến các cổ đông.
Đợi khi bên trên phát máy chiếu dự án mới của Hàn thị, Dương Ân điềm tĩnh trình bày: “Hàn thị căn cơ vững chắc, dự án đầu tư rất nhiều. Trước giờ cổ phiếu không dễ mua được với giá thấp, ở Giang Thành, Hàn thị xếp thứ nhất thì Ngạn thị MJ chỉ miễn cưỡng đứng thứ năm. Thật khó khăn cho Ngạn tổng có cơ hội ngồi đây bàn chuyện thu mua với tôi đó!” Nói đến đây thì Dương Ân liếc qua nhìn Ngạn Tuấn, ánh mắt lẫm liệt.
Ông ta vẫn còn đắc ý giữ nụ cười trên môi, nhưng là có hơi mất tự nhiên.
Ánh mắt Dương Ân lại di chuyển xuống điếu xì gà đang kẹp giữa hai ngón tay của ông, khói trắng lượn lờ, ho khan một tiếng và nói:
“Ông không thấy văn phòng gắn biển cấm hút thuốc hay sao? Tôi đang không khỏe, ông làm ơn dụi tắt đi.”
Còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy Thư kí của Hàn Tần mang gạt tàn thuốc đến trước mặt, Ngạn Tuấn tức giận, ngón tay kẹp điếu xì gà chỉ chỉ vào gương mặt từng cổ đông, sau đó dừng lại trước mặt Hàn Tần, thái độ hách dịch:
“Trong vòng một tuần, nếu cổ giá Hàn thị không có khởi sắc tôi sẽ bán tháo cổ phiếu có trong tay. Bất quá thì cá chết lưới rách.”
Ngạn Tuấn dụi tắt điếu xì gà thật mạnh vào chiếc gạt tàn trên tay Thư ký, gằn lên từng tiếng áp đảo: “Các người đợi ôm nhau chết chung đi.”
“Vậy nếu như ngược lại? Chỉ số P/E vượt lên 10 % trong vòng một tháng thì sao đây?” Hàn Tần mạnh mẽ đáp.
*Chỉ số P/E (Price to Earning ratio) là chỉ số đánh giá giữa giá thị trường của cổ phiếu và thu nhập trên một cổ phiếu.
“Ha, phải là 30% trong vòng hai tuần mới khả thi chứ hử? Người làm ăn coi trọng nhất là lợi ích, đâu có bàn trượng nghĩa hay là không?”
Ngạn Tuấn liếc nhìn các cổ đông kì cựu, thâm ý nhắc nhở.
Hàn Tần nhịn xuống, cố gắng giữ bình tĩnh nói với các cổ đông: “Chờ nghe CEO Cận Minh thuyết trình đi đã.”
Thư ký tắt bớt đèn bên trong phòng, các cổ đông theo đó đưa mắt về phía màn hình máy chiếu, tập trung trên người Cận Minh trình bày dự án xây dựng resort 5 sao. Mọi người đối chiếu lật xem bản kế hoạch mà Thư ký vừa rồi phát đến.
Vài tiếng trầm trồ vang lên trong phòng họp khi Cận Minh đi vào trọng tâm đắc giá.
Ngạn Tuấn không ngại bẻ gãy bầu không khí: “Không có vốn lưu động dự án tốt cách mấy cũng chỉ nằm trên giấy.”
Hàn Tần siết chặt nắm đấm, bị vẻ ngông ngạo đầy khiêu khích của Ngạn Tuấn trực nhìn làm cho phát hỏa. Ngay trong màn đối chọi đầu tiên, anh không muốn để thua, cứ vậy thành công bị tên cáo già Ngạn Tuấn áp đảo.
Chưa hết nóng giận bên tai lại nghe được một kẻ nhàm chán thốt lên:
“Hiện tại Hàn thị sa sút, chuyện trước mắt là giải quyết nan đề chứ không phải bảo mọi người châm vốn.”
Đợi khi đèn vừa bật sáng, Ngạn Tuấn dùng ngón tay xoa xoa đuôi chân mày, dáng vẻ như thể ông hoàng nắm quyền sinh sát. Giây kế tiếp, ông ta dùng chân đẩy nhẹ dưới cạnh bàn, chiếc ghế xoay có bánh xe dưới chân đưa ông ta di chuyển đến cạnh mép tường, dừng lại đúng chỗ tủ kính trưng bày.
Như nhìn ra ý đồ của đối phương, Cận Minh kích động cảnh cáo: “Không được động đến đồ của lão gia.”
Nhưng Ngạn Tuấn vẫn cố ý động đến.
Ông ta mở tủ lấy chiếc gậy đánh golf bên trong ra, sau đó đứng lên làm động tác đánh cầu golf, vẻ mặt khoái trá. Từng lời từng lời thốt ra, nhắm vào Hàn Tần:
“Cảm giác vung gậy, đánh trúng mục tiêu rơi thỏm xuống lỗ quả thực là một loại thắng lợi chinh phục. Có lẽ ông Hàn ngày trước rất hiểu cái cảm thụ này. Nhưng đánh golf cần phải đứng thẳng người, giữ đúng động tác...”
Nói đến đây Ngạn Tuấn dừng lại ánh mắt, nhìn xuống dưới chân của Hàn Tần, nhếch lên khóe môi, “Ông bà Hàn đã không còn, thời thế thay đổi. Chân của Hàn tổng đi đứng bất tiện, một Tập đoàn lớn như Hàn thị biết bao nhiêu hoạt động kinh doanh, sao có thể an tâm giao hết cho cậu ta tiếp quản chứ? Lãnh đạo Hàn thị cần xử lý công việc linh hoạt, vừa phải giao thiệp đối tác, khảo sát công trình... còn cần tìm về cơ hội phát triển mới... Chứ chẳng phải cứ ngồi ở văn phòng ký văn kiện là xong.”
Cận Minh từ trên bục máy chiếu đi xuống, mạnh mẽ đáp lại: “Bác sĩ nói rồi, chân của Hàn tổng nay mai sẽ hồi phục.”
“Cậu không nghĩ là bác sĩ đang an ủi Hàn tổng hay sao?”
Cận Minh mặc kệ lời Ngạn Tuấn nói, quay sang thuyết phục các cổ đông: “Các vị sẽ để loại người không có tiền đồ như ông ta lãnh đạo Hàn thị sao chứ?”
Một cổ đông bên Ngạn thị tức giận đập bàn: “Cái gì mà ‘loại người không có tiền đồ’, cậu có tư cách gì lên tiếng ở đây?”
Cận Minh gân cổ đáp lại: “Tôi cũng là phần tử cổ đông, sao lại không có tư cách.”
Tuy nhiên phản ứng của các cổ đông lại hoàn toàn trái ngược, khiến Cận Minh suýt thì nổi điên.
Mọi người thay phiên nhau vồ vập:
“Hàn Tần! Chuyện xảy ra đột ngột chúng tôi biết cậu khó lòng tiếp nhận, nhưng mà cái giá mua lại của ông Ngạn Tuấn đưa ra rất đáng để cân nhắc.”
“Phong thủy thay đổi, cậu ngày nào còn ngồi trên xe lăn cổ phiếu của Hàn thị khó lòng khởi sắc.”
“Hàn Tần! Tôi nhìn cậu trưởng thành, biết cố Chủ tịch bồi dưỡng cậu xuất sắc, tôi luôn đặt kỳ vọng nơi cậu. Nhưng mà có lời này tôi không thể không nói, Hàn thị biến động, cậu không nên vì sĩ diện nhất thời khiến tình thế khó lòng xoay chuyển. Cậu vẫn giữ chức Tổng Giám đốc, là một đại cổ đông, sau này lo gì không có ngày trở mình.”
Hàn Tần quét mắt nhìn sang biểu cảm của từng người một, mạnh dạn cam kết:
“Vậy thì như lời Ngạn tổng đã nói, hai tuần lên 30%.”
“Hy vọng đây không phải là kế hoãn binh của Hàn tổng.”
“Yên chí đi, sẽ không để ông phải ‘cá chết lưới rách’ với tôi... Hẳn là ông cũng không muốn bản thân chịu thiệt.”
Mọi người ầm ĩ bàn tán. Lời này có phải quá khoa trương rồi không?
Hàn Tần đưa tay ra hiệu cho Thư kí đẩy mình ra ngoài.
“Mẹ kiếp! Sau này phải thường xuyên nhìn cái bản mặt đó của gã ta.” Cận Minh hậm hực nói với Hàn Tần.
Đợi khi đến văn phòng riêng của Tổng Giám đốc, anh thay Thư kí đẩy Hàn Tần vào bên trong, khóa lại cánh cửa.
“Chỉ trong hai tuần anh thực sự có cách nâng lợi ích cổ giá lên 30%? Không phải giỡn chơi?”
“Như vậy thì làm lợi cho ông ta quá rồi, cái tôi muốn là tìm cách đá văng ông ta để khỏi phải chướng mắt.”
Trước khí thế này Cận Minh không khỏi trầm trồ tán dương, vừa hay định tiếp tục đặt nghi vấn đã nghe Hàn Tần lên tiếng:
“Vì sao Ngạn Hi gặp chuyện như vậy phía Ngạn thị MJ không hề biến động, mà Ngạn Tuấn vẫn còn đắc ý như thế?”
Cận Minh nhíu mày, “Ngạn Hi... bị làm sao?”
“Cô ấy không phải bị sốc thuốc qua đời ở trại cai nghiện à?”
Cận Minh trố mắt kinh hãi.
“Có chuyện này sao? Tôi chỉ biết Ngạn Tuấn thông báo với mọi người Ngạn Hi đã sang Anh du học.”
Bấy giờ Hàn Tần như thể hiểu ra.
Ngạn Tuấn không muốn phanh phui chuyện này, vì sợ tai tiếng ảnh hưởng đến Ngạn thị. Dù sao Ngạn Hi cũng đã chết, không còn ai uy hiếp địa vị của ông ta. Chờ lúc thích hợp mới công bố sự thật, để sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Nếu thực sự có chuyện như anh nói, vậy tôi cho người điều tra rõ vụ này. Phải ăn thua đủ với gã cáo già kia mới được.”
“Chuyện đó để sau đi. Lần trước cậu có nói, Ngạn Tuấn tự dưng có được tài lực lớn thu mua Hàn thị...”
“Tôi đoán chắc là dụ dỗ Ngạn Hi ký vào giấy ủy quyền mà thôi.”
Hàn Tần nhíu mày không cho là như vậy, “Tài sản ủy quyền thật ra có chỗ giới hạn, nếu phía luật sư giao kết không nhằm vào mục đích phát triển Ngạn thị, có thể sẽ không phát huy tác dụng trong lần thu mua này.”
“Vậy thì...”
Hàn Tần cắn môi dưới ném xấp tài liệu lên bàn, chắc nịch đưa ra kết luận: “Khả năng lớn là thế chấp Ngân hàng, thậm chí là... làm giả sổ sách.”
Cận Minh trố mắt, phấn khích vỗ mạnh hai tay vào nhau: “Chắc chắn là như vậy. Tôi không ngại thọc bể mánh ông ta. Không chừng còn tiễn thêm vài kẻ ngồi tù bóc lịch.”
“Cần nhất là kịp thời. Có thể những kẻ tiếp tay cho Ngạn Tuấn thân thế không tầm thường.”
Cận Minh gật gù, tận tình suy nghĩ.
***
- ---------------------------