Cảm nhận có thứ gì đó mãnh liệt như gai nhọn chĩa vào gáy, Trịnh Nghiên nhẹ quay đầu, nói với giọng dửng dưng: ''Cô có tố chất động vật săn mồi lắm đó.''
"Hả?'' Hứa Dực Tú ở đầu giây bên kia không nghe rõ lời hắn nói, nhấn nút mở loa âm thanh: "Nghiên…''
"Tôi có chút việc, chiều sẽ trở về nhà với em.''
Hắn cất điện thoại vào túi áo, con ngươi tập trung vào cô gái trẻ trước mặt, vẫn là cảm giác quen thuộc đó, khiến hắn khắc khoải, day dứt từng hồi. Chỉ cần gặp Alice hắn lại nhớ đến Nguyên Tranh…
Có thể, đây chỉ là trùng hợp. Là hắn nhớ thương Nguyên Tranh tột độ đến mức gặp một người lạ có hai phần giống thôi đã khiến nỗi đau giấu kín bấy lâu trở nên âm ỉ, muốn phun trào.
Hai tay Trịnh Nghiên đút túi quần dựa vào lan can, chờ đợi câu trả lời.
''Tôi chỉ mới đến thôi.'' Nguyên Tranh giải thích: "Không cố ý nghe lén, càng chưa nghe gì hết.''
Trịnh Nghiên cười nhạt: "Đùa tiểu thư thôi, chỉ là vui đùa mấy câu với vợ, không phải bí mật gì lớn.''
"Có một gia đình hạnh phúc là giấc mộng đời người, ngài Trịnh thành công rồi!'' Giọng cô ngày càng nhỏ dần, khóe mắt có chút cay xòe.
Niềm hạnh phúc của một người đàn ông là gì?
Có vợ đẹp, con ngoan, gia đình êm ấm. Trịnh Nghiên đều có đủ, hắn có một cuộc sống như người bình thường nhưng lại không giống lắm.
Tham vọng ẩn nấp không ngừng sục sôi, dần dần trỗi dậy khiến hắn phá nát tất cả, dồn Lạc Tần vào chỗ chết.
Lạc Tần không phải bạo bệnh mà là do một tay hắn, con trai cũng phát điên vì hắn.
Vỏ bọc gia đình hoàn hảo biến mất nhưng không sao, Trịnh Nghiên dư sức gầy dựng lại. Hắn kết hôn với một cô gái mồ côi, yếu thế, tưởng có thể êm đềm đến cuối đời…
Nhưng không…
Hắn lại một lần, thêm một lần phá hủy tất cả.
Quy luật cuộc sống như một vòng tròn, lặp đi lặp lại khiến Trịnh Nghiên không đặt nặng hôn nhân gia đình, sụp đổ lần nữa chẳng sao. Cũng có thể đây là luật riêng do hắn tự tạo.
Chỉ là, hắn nuối tiếc con gái a Âm.
A Âm chính là tử huyệt của hắn, để con bé tiếp tục có một gia đình êm ấm cũng tốt.
…
Chiều tà, gió nhè nhẹ thôi qua từng tán cây xanh mướt. Đàn chim non hót ríu ro ríu rít như muốn hơn thua với hơi thở của nắng chiều.
Trịnh Âm thích thú xoay vòng vòng, ngắm nhìn cái bóng của bản thân dưới mặt đất, lộ nụ cười: "Đây là con.''
Trịnh Nghiên sải bước lớn, nhấc bổng con gái lên cao. Tiếng cười vọng cả một khu thu hút khách trên đường đến công viên.
''Ah, ah….''
Một nhà ba người đều toát ra khí chất cao quý, giàu sang. Đây đúng là gia đình kiểu mẫu, khiến không ít người ngoái đầu nhìn ngắm một chút.
"Ba ba, con muốn chơi thử vòng quay mặt trời.''
Trịnh Nghiên ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời phản chiếu thẳng vào mắt khiến hắn phải nheo lại mới nhìn rõ. Một vòng quay tròn đỏ rực, tựa như mặt trời đặt chính giữa trung tâm công viên. Tiếng hét thất thanh vang lên thấu trời khiến hắn có chút không an tâm.
"A Âm ngoan, nguy hiểm lắm, chúng ta đi gắp thú bông được không?'' Hắn quỳ một chân, bàn tay to lớn vuốt nhẹ tóc con gái.
"Không muốn, không muốn.'' Trịnh Âm quay lưng với ba, giả bộ giận dỗi: "Bạn lớp con đều chơi hết rồi, con cũng muốn, hu hu hu…''
Hứa Dực Tú đánh mạnh vào mông con gái, giọng nói rít qua từ kẻ răng: "Nghe lời ba, mẹ đã nói với con như nào hả?''
Đáy mắt đứa trẻ tràn đầy hoảng sợ, nước mắt chầu chực trên khóe mắt không dám rơi.
Bé sợ mẹ.
Mỗi khi Trịnh Nghiên vắng nhà, Hứa Dực Tú đều dặn dò nó phải làm đủ mọi cách lấy lòng ba nhưng a Âm không hiểu ''lấy lòng'' bao nhiêu mới là đủ?
Đứa trẻ bốn tuổi ngày ngày vâng lời, quấn quýt Trịnh Nghiên không rời, chỉ cần ba tới gần anh trai một bước. Cho dù đang say giấc ả vẫn lỗi đầu nó dậy, cắt đứt cuộc nói chuyện kia.
Giữa Trịnh Nghiên và Trịnh Tú luôn có một a Âm xen vào quấy rối. Dẫu chung một nhà, Trịnh Tú như người tàn hình, rất ít khi nghe thấy tiếng cậu ta nói chuyện.
Mối quan hệ giữa hai cha con họ ngày càng xấu đi.
Đây là điều Hứa Dực Tú mong cầu nhất, nếu trên đời này không có Trịnh Tú thì tất cả cơ ngơi, tài sản đều thuộc về a Âm, của a Âm cũng chính là của ả. Ả không ngại để hai tay mình lần nữa dính máu.
Trịnh Âm nghẹn giọng, không nói nên lời. Chung quy đây cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, đứng trước thứ mình thích không cưỡng được cám dỗ.
Nhìn nước mắt con gái giàn giụa một mực chỉ vào vòng xoay mặt trời, Trịnh Nghiên dù có sắt đá kể nào cũng mềm lòng. Hắn xoa đầu con gái dỗ dành: "Đợi một chút.''
A Âm sụt sịt mũi, trả lời: "Vâng ạ!''
Hắn chạy đi hỏi quản lý khu trò chơi: "Trẻ con dưới sáu tuổi có thể chơi không?''
"Mọi độ tuổi đều có thể chơi, tốc độ chỗ chúng tôi rất chậm.''
Trước khi trở về, Triịnh Nghiên không quên mua ít kem dỗ dành con gái.
"Đi thôi.''
A Âm nắm chặt tay cha, không thèm nhìn mẹ lấy một cái. Hứa Dực Tú muốn đi theo nhưng nhận thấy ánh mắt tối sầm cảnh cáo của Trịnh Nghiên khiến ả chùn bước.
Ả biết, Trịnh Nghiên ghét nhất người khác tổn thương người của mình.
Nhìn bề ngoài Trịnh Nghiên là một người chống tốt nhưng thực chất mối quan hệ vợ chồng đã sớm lạnh nhạt từ khi Nguyên Tranh chết.
Ả không muốn tin…
Hứa Dực Tú hận ả vì con đàn bà đã chết đó.