Trong lúc đó, Hứa Dực Tú đang chìm đắm trong bữa tiệc xa hoa. Các quý phu nhân ở Đế Đô liên tục gọi ả là bà Trịnh, niềm nở, cung kính rót rượu.
Hứa Dực Tú nhận lấy một ly rượu vang đỏ, nụ cười trên môi càng tăng thêm, hận không thể nhanh nhanh có một danh phận thật sự.
Phu nhân phó thị trưởng nở nụ cười nhã nhặn và nói: "Phu nhân rõ ràng xinh đẹp kiều diễm thế mà ngài Trịnh chẳng chịu dẫn ra ngoài cho chúng tôi chiêm ngưỡng.''
Một phu nhân khác lên tiếng nịnh nọt: "… Ayya, có mỹ nhân như vậy tôi cũng muốn giấu trong nhà.''
''Nhưng nhìn cô hôm nay lạ lắm.'' Một vị khác đăm chiêu: "Lần vận động bầu cử trước tôi có theo chồng đến, nhìn phu nhân thị trưởng ngày đó không giống hôm nay.''
Hứa Dực Tú cười gượng, nhanh chóng biện minh: "Ngại quá, hôm đó tôi đau họng nên giọng nói hơi khác thường.''
Ả lúng túng nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự, cũng may mỗi lần xuất hiện trước truyền thông Nguyên Tranh đều mang khẩu trang che kín mặt.
Không ai biết rõ khuôn mặt thật của phu nhân thị trưởng.
Cho dù cô ta có biến mất khỏi thế gian cũng chẳng ai quan tâm, như thế mới tốt.
Chỉ cần một ngày cô ta còn sống, ả sẽ…
Không phải bà Trịnh danh chính ngôn thuận, không có quan hệ hợp pháp khiến Dực Tú như ngồi trên đống lửa, bất an từng ngày, vẫn nên sớm ngày lĩnh giấy kết hôn mới yên tâm ngủ ngon giấc.
Trịnh Nghiên chết tiệt, anh còn chưa chịu bỏ cô ta.
Một tiếng rít kiềm nén lửa giận khẽ qua kẽ răng, ả ngẩng đầu uống sạch ly rượu vang trên tay.
Trịnh Nghiên không khá khẩm hơn, trên người nặng mùi rượu nồng.
Chứng tỏ lãnh đạo Đế Đô vô cùng yêu quý hắn, hết người này đến người khác nhiệt tình mời rượu. Bất kể chức lớn hay nhỏ đến chúc rượu, hắn đều nhận khiến cho mọi người thêm ái mộ, cảm thấy bản thân mình được thị trưởng coi trọng. Có người còn cảm động đến mức rơi nước mắt.
Tơ máu trong mắt Trịnh Nghiên giăng kín vì uống quá nhiều, cả khuôn mặt anh tuấn đều đỏ lên nhưng vẫn không mất phong vị đàn ông.
Ngược lại hành động nâng ly rượu uống một sảng khoái sạch một hơi có chút không quy củ.
Càng thu hút phụ nữ trong bữa tiệc.
Đặc biệt là Hứa Dực Tú, có trời mới biết ả chết mê chết mệt người đàn ông trước mặt ra sao?
Nhìn thấy ánh mắt những người phụ nữ khác trong bữa tiệc cũng giống như mình, con ngươi ả thoáng co lại, dục vọng độc chiếm lần nữa trỗi dây.
Một con đàn bà ở nhà chưa đủ, lại thêm một bầy hồ ly chảy nước dải.
Hứa Dực Tú vuốt lọn tóc ra sau tai, cuối nhẹ đầu chào hỏi đám phu nhân nhà giàu rồi nhanh chóng lắc người rời đi.
Khó khăn lắm mới chen chân vào bàn tiệc đối diện, ôm lấy tay hắn nũng nịu: "Nghiên, muộn rồi.''
Lông mày Trịnh Nghiên thoáng co lại, từ khi nào phụ nữ dám can dự vào chuyện của hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Dực Tú, chẳng thèm chớp mắt một cái.
Giờ đây hắn mới thấy, Nguyên Tranh chưa bao giờ hối thúc hắn bất cứ chuyện gì, chưa từng xen vào suy nghĩ của hắn.
Ít ra còn tốt đẹp hơn người phụ nữ tâm địa rắn rết này nhiều.
Lại thêm một lúc nữa hắn mới gật đầu đáp ứng.
Hứa Dực Tú ôm lấy thắt lưng, dìu hắn ra khỏi buổi tiệc rượu, ả mở cửa xa đẩy anh vào ghế phụ còn không quên thắt chặt dây an toàn.
Cơn gió lạnh ở bãi đổ xe khiến ả tỉnh táo hơn chút ít, hai tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt hòng xua tan mùi rượu đượm trên da.
Hứa Dực Tú đạp mạnh chân ga, phóng xe lao vào màn đêm.
Một giờ sáng, đường cao tốc Nam Hà vắng tanh không một bóng người.
Ánh đèn pha ô tô chiếu sáng giữa đêm tối tạo ra những vệt sáng dài trên mặt đường. Trên đường cao tốc chỉ có tiếng bánh xe ma sát mặt đường và tiếng gió thổi qua tai tạo nên một không gian tĩnh lặng.
Men rượu ngấm sâu vào ruột gan khiến tầm nhìn Hứa Dực Tú tối dần, đầu óc không tỉnh táo. Dù ả đã cố gắng tập trung nhìn đường nhưng tay lái vẫn run cầm cập, cố hết sức mới giữ chặt được vô lăng. Ả lái xe lúc nhanh lúc chậm và không kiểm soát được tốc độ.
Ánh sáng trước mắt nhòe đi, trong đầu như có ngàn cây búa đang ra sức đập mạnh, tay giữ vô lăng dần mất kiểm soát lao vào rào chắn ven đường, phát ra tiếng va chạm chói tai.
"Rầm…''
Trong bóng tối của màn đêm, ánh đèn pha chiếu sáng lên mặt đường khắc sâu vết va chạm đổ nát. Rào chắn ở ven biển đã biến dạng và gãy đôi do tác động mạnh từ vụ tai nạn.
Mái tóc Hứa Dực Tú rối tung, tùy tiện bung xõa che phủ viền mặt hỗn loạn. Ả gục mặt vào vô lăng thở hỗn hễn, nếu khi nãy không đạp chân ga gấp có khi cả hai đã lao thẳng xuống biển chứ không phải va chạm rào chắn.
"Nghiên, anh có bị thương không?'' Hứa Dực Tú nôn nóng đỡ người đàn ông xiên vẹo dựa vào cửa kính, trên trán bắt đầu rỉ máu.
Hơi thở của hắn nhuốm mùi rượu nồng phả vào mặt Hứa Dực Tú: "Không sao.''
Nói xong, mọi thứ lại lâm vào im lặng.
Hứa Dực Tú nhanh chóng đẩy cửa xe chạy ra ngoài, từng đợt gió biển như tát vào mặt ả, tìm kiếm một hồi sau cốp xe mới tìm được băng gạc. Mặc kệ vết bầm trên trán đau nhức như đòi mạng, hai tay ả nhanh chóng lau sạch vết máu trên trán Trịnh Nghiên, khử trùng sạch sẽ xong xuôi mới để ý đến vế thương của mình.
Hai mắt Trịnh Nghiên nhắm nghiền, dường như chưa thoát khỏi cơn say rượu. Giọng nói thoát ra từ kẽ răng nhỏ đến mức khó lòng nghe rõ.
"Tranh Tranh…''
Nhưng Hứa Dực Tú làm sao không thể nghe rõ chứ?
Ả từng nghe tiếng nỉ non này từng đêm, mỗi lần trải qua trận hoan ái Trịnh Nghiên đều mê man gọi người phụ nữ đó.
Tựa như tiếng niệm chú hằng đêm cất lên dày vò, tra tấn tinh thần, từng mạch máu dưới da đều nóng lên kêu gào âm ỉ từng trận.
Hứa Dực Tú vờ như không nghe thấy gì, bên ngoài tĩnh lặng bên trong rối như tơ vò.