Đôi má trắng hồng của cô lạnh lẽo và bắt đầu chuyển sang hướng nhợt nhạt, đầu cô chậm chạp nghiêng về hướng bà quản gia: "Tôi vẫn thích thưởng trà riêng với ngài Trịnh hơn.''
Cảm giác êm ái từ chăn đệm mang lại cùng tác dụng mạnh của thuốc khiến Nguyên Tranh nhanh chóng chìm vào cõi mộng.
Tựa như mới hôm qua thôi ngài Trịnh dạy cô pha trà đạo, phải chăng giờ đây ngài ấy cũng kiên nhẫn dạy tiểu thư Dực Tú như thế.
Những ngày tháng đó trôi qua vô cùng yên tĩnh, mỗi ngày đều ở bên ngài Trịnh.
Nguyên Tranh vẫn còn nhớ rất rõ…
Trịnh Nghiên kiên nhẫn chỉ dạy: "Văn hóa thưởng trà rất đơn giản, chủ yếu hướng đến bốn chữ: hòa, kính, thanh tịnh.''
"Em không rõ lắm.'' Cô gãi đầu, lí nhí.
Hắn thở dài, lắc đầu bất lực: "…Thôi vậy, em cứ im lặng uống trà là được.''
Nguyên Tranh bặm chặt môi, cam đoan không nói chuyện.
"Tôi sẽ chỉ em cách pha trà cơ bản, sau này có khách đến em phải tiếp đãi chu đáo.'' Hắn vẫy vẫy tay:"Lại gần đây.''
Nguyên Tranh ngoan ngoãn nhích gần về phía người đàn ông, ngồi lên tấm đệm, ánh mắt chăm chú nhìn bàn trà.
Khóe môi hắn nhếch lên hài lòng, chỉ vào từng loại lá trà sấy khô đặt trong đĩa sứ: "Đây là thiết quan âm.''
Ngón tay thon dài đưa một lá trà khô đến trước mũi cô, kiên nhẫn giải thích: "Có mùi thơm như hoa lan.''
Nguyên Tranh khịt khịt mũi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Còn có hương hạt dẻ nhè nhẹ.''
"Thông minh.'' Trịnh Khiên thưởng một miếng nho, tự tay đút vào miệng cô, thái độ hòa nhã hơn rất nhiều.
Ánh mắt Nguyên Tranh sáng như sao, cả khuôn mặt đều không kìm chế được vui sướng, bả vai đung đưa run nhẹ.
Ngài Trịnh khen mình rồi.
"Đĩa thứ hai là trà quý phi, trà Nhất Tâm.'' Trịnh Nghiên chỉ tay vào khay cuối: "Mỹ nhân.''
Ngài Trịnh chậm rãi thoát ra hai từ ''mỹ nhân'', ánh mắt cố tình hướng về phía cô gái đầy ám muội. Đây không phải lần đầu cô nghe người khác khen ngợi, nhưng cảm giác lần này là đặc biệt nhất.
Được người mình yêu công nhận là cả một thành tưu.
Ban đầu, hắn chỉ nhất hứng trêu đùa một chút nhưng nhìn kỹ thì người trước mắt đúng thật là mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Hắn luôn yêu thích sự hoàn hảo, Nguyên Tranh khiến hắn hài lòng. Đôi mắt to tròn và sáng lấp lánh như hai viên ngọc thần, ai nhìn vào cũng không thể rời mắt. Hàng lông mi dày, uốn cong nâng niu đôi mắt hạnh. Khi cười, đôi môi hồng hào như nở rộ, hắn biết rõ điều đó.
Hắn đã từng nếm hương vị nó vô số lần, mềm mại và đầy cuồn hút tựa như cánh hoa hồng nở rộ trong mưa.
Nhưng hắn vốn dĩ ghét hoa hồng.
Sớm muộn cũng nghiền nát đóa hoa kiều diễm này.
Có chút đáng tiếc nhưng nếu cô ngoan ngoãn hắn có thể suy nghĩ lại.
Trình Nghiên vốn không thích trà đạo, chỉ là khi kết hôn với Lạc Tần, hắn phải học cách trở thành người thanh tao, nhã nhặn, lịch sự.
Chung quy đó chỉ là giả, bản chất bên trong vẫn khốn nạn như cũ.
Giả tạo đến phát điên.
Dù Lạc Trần đã chết nhưng vỏ bọc này quá hoàn hảo, đâu thể tùy tiện vứt bỏ.
Nhớ đến Lạc Tần không phải vì luyến tiếc tình nghĩa vợ chồng, chỉ là thời thế thay đổi. Giờ đây, hắn ngồi vị trí chủ nhà dạy dỗ người khác tạo vỏ bọc thanh nhàn.
Trình Nghiên thành thục cho ấm, chén ngâm trong thuyền trà. Sau khi khử sạch bằng nước nóng, hắn tỉ mỉ dùng thìa gỗ thơm múc một lượng vừa đủ cho vào trong ấm đất nung.
Hăn nhớ như in tuần tự lễ nghi trà đạo năm đó Lạc Tần dạy, tựa như bản sao không sai một bước: "Em phải đổ lá trà từ từ, chậm rãi. Tuy chẳng giúp cho nước trà ngon hơn nhưng quy tắc trà đạo phải tỉ mỉ từng động tác. Bước này gọi là ''lá ngọc quay về cung''.
Hai tay cô đặt lên bàn trà, hai mắt mở to chăm chú quan sát từng động tác, miệng nhỏ ngơ ngác khẽ mở không ngờ uống trà phiền phức như vậy.
Bình thường ở cô nhi viện, cứ lấy thẳng nước đun sôi cho vào ấm là uống được cả ngày. Có khi đoàn từ thiện đến thăm, Nguyên Tranh pha nguyên một xô, một thùng cho họ uống, ai cũng tấm tắc khen ngon.
Uống giải khát là chính.
Còn ngài Trịnh dạy pha trà là phiên bản trà đạo giới quý tộc.
"Châm nước nóng.'' Trịnh Nghiên ra lệnh.
Nguyên Tranh đơ người ra, lúng túng không biết ấm nước nóng ở đâu.
Có quá nhiều ấm men sứ đặt trên bàn, bàn tay nhỏ loạn xa gỡ từng nắp. Hóa ra nó đặt ở cuối bàn trà, cô vụng về rót thẳng vào ấm.
Tốc độ rất nhanh.
Tựa như mấy bà cô pha trà đá đầu ngõ, pha nhanh còn uống.
"Chậm rãi.'' Trịnh Nghiên nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đầu óc quá trì độn, hắn rõ ràng đã lải nhải như ông già hơn chục lần phải chậm rãi mới thể hiện phong thái quý tộc giới thượng lưu.
Ngay giây sau người này đã quên sạch như nước đổ lá khoai.
Hắn nhắm chặt mắt lại coi như không thấy, tâm trạng cũng tốt hơn chút ít, tiếp tục giảng dạy: "Lần châm nước đầu tiên gọi là ''Cao sơn trường thủy.''
*Cao sơn trường thủy: Núi cao sông dài.
Nguyên Tranh dùng khủy tay chống đầu nhìn bàn trà trông giống đội quân thu nhỏ, ấm lớn ấm nhỏ, còn nhiều chén nối liền nhau, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ có hai người nhưng có đến hai chén trà, ngài định mời bà quản gia tham dự tiệc trà sao?''
"Bà quản gia chỉ là người làm, không thể chung bàn với chúng ta.'' Trịnh Nghiên trừng mắt, quá hiếu động, một ngày hỏi tận chín mươi câu hỏi.
Miệng nhỏ này vẫn nên yên lặng thì tốt hơn.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Hành trình thao túng tâm lý của Trịnh già đời bắt đầu.
Còn Trịnh trẻ đời không biết chứng nào ra khỏi nhà thương điên?