Trên chuyến bay số hiệu United Fly 92.
Trịnh Nghiên ngồi ở khoang hạng nhất thở hắt ra một hơi dài: "Cuối cùng cũng xong.''
Hắn vừa mới tham dự hội nghị kinh tế đại dương bền vững và thích ứng với biến đổi khí hậu tại thủ đô.
Các chính trị gia liên tục đổ dồn chỉ trích thành phố Đế Đô do hắn quản lý có lượng rác thải nhựa đổ ra đại dương nhiều nhất nước, bọn họ phủ đầu trực diện, dồn dập như vậy chỉ vì muốn chuyển giao Duyên Lạc vào tài sản công chính phủ.
Tuy hắn đã rời Duyên Lạc an ổn ngồi chức thị trưởng Đế Đô, nhưng đó là máu xương của hắn, nói bỏ là bỏ được sao?
Bầu trời Nghi Long tối đen, tiếng sấm xé rách không gian tựa như sóng ngầm trong lòng hắn.
Tiếp viên trưởng liên tục trấn an hành khành: ''Thưa quý khách, tôi là tiếp viên trưởng chuyến bay số hiệu United Fly 92. Mong quý vị bình tĩnh, hãy ngồi vào chỗ của bạn và thắt chặt dây an toàn.''
Tiếng nói hành khách ngang nhiên cắt ngang: "Bão vẫn chưa tới, lũ ngu mấy người sao không chịu tranh thủ thời gian cất cánh.''
Một hành khách nữ khác gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, đúng vậy. Chiều nay, tôi còn phải ký hợp đồng mấy tỷ, mấy người chịu trách nhiệm được không.''
Tiếng hiên náo trong khoang thương gia ngày nhiều, tiếp viên căng thẳng lau mồ hôi trên trán: "Quý vị bình tĩnh, nếu hai tiếng nữa bão chuyển hướng, máy bay sẽ tiếp tục cất cánh.''
Hành khách trên chuyến bay này đều là giới thượng lưu có máu mặt, không thể đắc tội nhưng quy định an toàn trong chuyến bay vẫn phải thực hiện.
Trình Nghiên ngồi ở hàng đầu, cả người dựa vào lưng ghế thả lỏng. Hắn khinh thường những người phía sau, bản thân nhận mình là người quyền cao chức trọng nhưng hành động không khác nào dân chợ búa.
Ngoại trừ một người.
Giữa tiếng ồn ào tranh luận vậy mà cô gái ngồi ghế cạnh vẫn tranh thủ đánh một giấc.
So với người vợ nhạy cảm ở nhà, chỉ cần một chút tiếng động cũng đánh thức cô ta thì cô gái này có vẻ dễ nuôi hơn nhiều.
Hắn chỉ liếc mắt qua, sau đó đưa tầm mắt về hướng cửa sổ.
Vừa nhấn nút mở cửa sổ máy bay, tiếng rít của gió hung dữ đến đáng sợ, từng cơn gió cuồn cuộn, xoáy trên không trung như muốn cuốn trôi hết thảy. Âm thanh của gió rít gào tựa như tiếng sói tru giữa rừng, ma mị và nguy hiểm vô cùng.
Đây là dấu hiệu trước bão, gió lớn là dấu hiệu cho thấy sự biến động mạnh mẽ của thời tiết.
Như thế cũng tốt, tranh thủ ở lại Nghi Long nghỉ ngơi vài hôm. Hắn không muốn về nhà sớm như vậy, không muốn gặp lại người vợ ngoan hiền, nhàm chán đó.
Hắn muốn bỏ cô ta từ lâu, nhưng vỏ bọc gia đình kiểu mẫu nhà thị trưởng đã ăn sâu vào nhận thức người dân Đế Đô.
Khiền hắn muốn từ mà không được.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, trong lòng hắn bất ngờ xuất hiện một ''vật nhỏ'' gắt gao ôm chặt eo Trịnh Nghiên.
Người trong lòng phát ra tiếng khóc nghẹn, nỉ non tựa như mèo nhỏ.
Hai tay hắn cứng đờ giữa không trung chưa hiểu tình hình thì một âm thanh vang vọng trên bầu trời, giống như tiếng nổ lớn, từng tia sét bổ xuống mặt đất chói lóa mắt như đẩy cả không gian tới ranh giới tử thần.
Hắn cảm nhận rõ trái tim cô gái trong lòng đập thình thịch, bả vai run rẩy đầy sợ hãi.
Nhưng hắn là Trịnh Nghiên, trước giờ chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, với lại để đám nhà báo chụp lại khoảnh khắc mờ ám này hình tượng người đàn ông mẫu mực xây dựng suốt ba năm qua đều sụp đổ.
Hắn chưa ngu đến mức tự diệt đường sống của mình. Chức thị trưởng thành phố chưa đủ, hắn còn tham vọng lên chức thống đốc.
Trình Nghiên thô bạo đẩy mạnh người phụ nữ xa lạ trong ngực sang một bên, lưng đập mạnh vào thành ghế khiến ả ta gập người rên rỉ.
"A, lưng của tôi…''
Trình Nghiên rũ mắt, thờ ơ nói: "Xin lỗi tiểu thư. Tôi chỉ sợ gần gũi quá mức sẽ ảnh hưởng đến thanh danh sau này, mong thứ lỗi.''
Ả ta ngẩng đầu, vài lọn tóc xoăn dài rơi trên gò ngực sữa, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, dây áo trệt một đường dài xuống vai lộ ra bả vai trắng nõn, trong mỏng manh vô cùng, yết ớt thốt lên: "Lạnh.''
Phải mất một lúc sau hắn mới hiểu ý xoay người nhấn nút đóng cửa sổ.
Trình Nghiên vờ như hành động thô lỗ khi nãy không liên quan đến mình, quy củ ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân xem tin tức.
Màn hình cảm ứng đang phát lại bài phát biểu của tổng thống, nội dung chủ yếu là hứa hẹn với người dân nhất định sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm trước khi nghỉ hưu.
Khóe môi Trình Nghiên nhếch lên cười khẩy, hồi mới lên chức thị trưởng hắn cũng hứa hẹn với người dân trong thành phố như thế, tất cả đều là hứa suông.
Hứa Dực Tú chỉnh sửa lại dây áo của mình, như có như không liếc mắt về phía người đàn ông.
Quý ông bên cạnh tầm ba lăm tuổi có diện mạo xuất chúng, vô cùng thu hút. Đôi mắt hẹp dài đầy sắc sảo, sườn mặt góc cạnh rõ ràng. Khi nãy nhào vào lòng hắn ả cảm nhận rõ cơ bắp dưới lớp quần áo đắt tiền kia hết sức săn chắc.
Từ cái nhìn đầu tiên Hứa Dực Tú đã điên đảo, ả cởi áo khoác lông vũ ra để lộ bả vai cùng tấm lưng quyến rũ, vậy mà người đàn ông này vẫn không chịu để tâm.
Trên người toát ra hơi thở cấm dục nghiêm nghị.
Thế thì sao?
Ả đã muốn người đàn ông này dù có khó kể nào cũng phải đoạt lấy.
Hứa Dực Tú không kiềm chế dục vọng chiếm đoạt đảo một vòng trên người anh, cuối cùng dừng trên khớp tay rõ ràng.
Không có nhẫn cưới.
Có vẻ người này độc thân nhưng ả đâu biết người nay thói trăng hoa nhiễm vào tận xương cốt, mỗi khi ra ngoài đều vứt bỏ nhẫn cưới sang một bên để dễ dàng dụ người.
Nhưng ả không quan tâm, cho dù đã có vợ hay có bạn gái.
Người này chỉ có một kết cục chính là trở thành người của Hứa Dực Tú.