Nghiêu Hi thấy người không có phản ứng gì, liền lấy tay nâng đầu y lên tinh tế quan sát, lúc này mới phát hiện thương thế của y so với chính mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, toàn thân trên dưới đầy vết roi không nói, giữa vết thương ngang dọc còn nổi lên bọng nước to to nhỏ nhỏ, có cái đã nhiễm trùng càng không ngừng rỉ ra nước mủ.
Nghiêu Hi nhìn khuôn mặt nguyên bản mượt mà, bóng loáng nay tràn đầy bùn đất, bụi bặm, cằm cũng nhọn lên do thân hình gầy gò, có thể thấy được mấy ngày nay y ăn không ít khổ.
Biết hiện tại không thể làm bại lộ thân phận của y, Nghiêu Hi gọi tới mấy người gia đinh, cẩn thận mà đem Cẩn Du nâng về phủ.
Cẩn Du không có khí lực phản kháng, đành mặc cho số phận bị hắn mang đi, nghĩ đến cái gì tới cũng sẽ tới, dù sao bản thân cũng không sống được bao nhiêu thời gian nữa, đến đâu thì đến đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nằm trên giường ở Vương phủ, nhìn đại phu bị kêu đến chẩn bệnh, Cẩn Du có chút buồn bực, xem ra, Vương gia cũng không có nghĩ đem y giao ra như y tưởng a?
Đầu óc hỗn độn nghĩ không rõ ràng lắm tình huống trước mắt, đệm chăn ấm áp càng bị y làm cho hỗn loạn.
Nghiêu Hi đứng ở một bên lo lắng nhìn đại phu trị liệu.
Bởi vì vết thương rất nhiều, không hảo để Cẩn Du tắm rửa, chỉ có thể dùng ôn thủy ( nước ấm) đơn giản sát sát, lại cấp vết thương thượng dược, có vài chỗ bị thương khá sâu đều đã hư thối, bất đắc dĩ phải cắt đi.
Cẩn Du đau đến rên ra tiếng, sau lại dứt khoát hôn mê bất tỉnh, như vậy cũng tốt, y sẽ ít thống khổ một chút.
Chờ Cẩn Du tỉnh lại, đại phu lẫn hạ nhân đều không thấy, y chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh một nữ tữ, đợi sau khi rõ ràng mới phát hiện,chính là Thải nhi đã hầu hạ y lần trước.
Thải Nhi phát hiện người trên giường có động tĩnh liền bước lên phía trước kiểm tra,thấy Cẩn Du môi đều bị nứt nẻ chảy máu,lại bưng tới chén trà ấm, nâng Cẩn Du dậy nhượng y uống xuống.
Cẩn Du hai ngụm liền uống hết chén trà, Thải nhi lại đổi một chén mới, y trong miệng khô cạn mới hơi có giảm bớt.
Uống nước xong, Thải nhi đỡ Cẩn Du nằm ổn định lại, dịch dịch góc chăn, nhất cử nhất động như vậy làm y thật có chút quen mắt.
“Công tử ngài đã tỉnh, ngủ thật lâu, ba ngày ni, ha hả, ngay cả tiểu thế tử đều cười ngài nằm lâu nga.” Thải nhi không có chú ý đến nhãn thần Cẩn Du, ôn nhu nói, thanh âm nữ tính đặc biệt càng nổi bật dưới ngọn đèn mờ nhạt, khiến người ta có cảm giác ấm áp như mẫu thân,phảng phất như hiện tại cùng tỷ tỷ đang chê cười y ngủ nướng giống nhau.
Thải Nhi ngẩng đầu, gặp đôi mắt Cẩn Du đang rưng rưng lệ quang, nghĩ đến trên người y không thoải mái chỗ nào, vội hỏi:
“Làm sao vậy? Thế nào lại khóc, công tử có chỗ nào đau nhức sao, để nô tỳ đi gọi đại phu đến!” Thải Nhi đang muốn ra ngoài gọi đại phu liền bị Cẩn Du níu lại.
“Không có, ta hảo.” Cẩn Du trắc trở nói, không muốn lại tăng thêm phiền phức cho người khác.
Nguyên lai chính mình ngủ lâu như vậy, trên người đã tốt hơn rất nhiều, cơn sốt tựa hồ cũng lui, vết thương cũng được băng bó dược tốt nhất, ngay cả nơi riêng tư bị phỏng cũng không còn đau nhức. Nghĩ đến trừ sư phó trước mặt người bên ngoài lộ ra nơi nào, mặt y có chút nóng lên, đột nhiên nhớ tới không thấy Vương gia, liền hỏi Thải Nhi:
Thải Nhi ha hả cười nói: “Công tử thế nào mỗi lần đều là nửa đêm lại tìm Vương gia a, ngài ngủ ba ngày ba đêm, Vương gia cũng bồi ngài ba ngày ba đêm, lúc nãy nhìn ngài cơn sốt đã lui mới quay về ngủ ni.”
Bồi ba ngày ba đêm? Hắn vì sao quan tâm ta như vậy? Sợ ta chết ở nhà bọn họ sao? Nếu vậy vì sao lại cứu ta? Ai, hảo phiền phức, vừa nghĩ trên người lại bắt đầu đau.
Thải Nhi thấy Cẩn Du nửa ngày không nói chuyện, nhẹ giọng hỏi:
“Công tử đói bụng chưa?”
Mới vừa nói xong trong ổ chăn liền truyền ra âm thanh cô lỗ (bụng em nó kêu đó), Cẩn Du có chút xấu hổ giật giật thân thể, lại động đến vết thương còn đau.
Thải Nhi che miệng cười, nhìn ra Cẩn Du da mặt mỏng, vội vàng nói:
“Ai nha, là nô tỳ không tốt, đem con sâu ham ăn trong bụng công tử câu đi ra nga, ta bây giờ bưng cháo đến, chính là Vương gia cố ý phân phó người hâm nóng ni.” Nói xong liền đi ra gian phòng.
Thấy Thải Nhi đi ra, Cẩn Du mới bắt đầu đánh giá gian phòng, tuy rằng lần trước tới không lâu lắm, nhưng đồ vật sắp xếp vẫn xa hoa như cũ nhượng y nhận ra đây là gian phòng lần trước y ở qua, lại nghĩ đến hành động của Vương gia, xem ra hắn thực sự sẽ không đem y giao cho quan phủ, theo như lần trước nhận thức hắn, có lẽ hắn là một người có thể tin tưởng nga.
Không lâu sau, Thải Nhi liền mang nhiệt chúc thơm ngào ngạt trở về, sợ Cẩn Du không có khí lực bưng lại đánh đổ làm phỏng chính mình, liền một muỗng một muỗng uy y. Cẩn Du đã lâu không ăn đồ nóng gì đó, bây giờ trước mắt lại là bát tố chúc chưa ăn cũng thấy ngon, ăn một chốc liền thấy đáy, y vốn lại muốn ăn một bát nữa, nhưng nghĩ đến tựa hồ không tốt lắm liền thôi.
Thải Nhi xem thấu tâm tư Cẩn Du, tận tình lý giải:
“Đại phu nói người đói đã lâu,tỉnh lại không thể ăn quá nhiều, chỉ được ăn một bát, ngày cũng mau sáng, đến lúc đó người có thể ăn chút tảo thiện, bất quá, vẫn chỉ là một chén tố chúc.”
* tố chúc: cháo trắng
Nghe xong Thải Nhi nói, Cẩn Du có chút thất vọng, y xác thực nghĩ muốn hảo hảo ăn một trận, hiện tại xem ra thất bại a ~
Thải Nhi thấy biểu tình thất vọng trên mặt Cẩn Du, cùng tiểu thế tử trái lại giống nhau như đúc, đột nhiên phát hiện Cẩn Du niên kỉ tựa hồ cũng không lớn, liền hỏi:
“Công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.” Cẩn Du trả lời
“Nga? So với ta vẫn còn nhỏ hơn một tuổi ni.”
Đêm dài đằng đẳng, Cẩn Du mới từ giữa mê man tỉnh lại, vừa lúc nằm cũng ngủ không được liền cùng Thải Nhi trò chuyện đợi trời sáng, dù sao hai người vốn là tuổi tác không cách biệt lắm, thân phận cũng không có gì ngăn trở. Theo trong lời nói Thải Nhi, Cẩn Du còn biết không ít chuyện về Nghiêu Hi cùng Vương phủ.
Tỷ như, Vương gia và Vương phi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Thải Nhi là đi theo Vương phi đến đây, cùng Vương phi tình cảm như tỷ muội, nên cũng không có lo sợ như những hạ nhân bình thường. Vương phi và Vương gia tân hôn được vài năm, thực sự như chim bay liền cánh tình cảm sâu nặng, người bên ngoài đều ước ao. Nhưng Vương phi không có phúc khí, sinh được tiểu thế tử liền ly khai nhân thế. Vương gia nhớ tới Vương phi xem nàng như thân muội, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà đem nàng chiếu cố nhiều hơn, còn đem trọng trách chiếu cố tiểu thế tử giao cho nàng.
Từ sau khi Vương phi qua đời, Vương gia mặt ngoài tuy giống như trước đây, kỳ thực trong lòng rất thương tâm, đặc biệt giai đoạn đầu động cũng không muốn động mà nhìn tiểu thế tử ngẩn người, ai cũng nói tiểu thế tử cùng Vương phi giống nhau đến bảy phần ni.
Hiện tại ngược lại tốt hơn rất nhiều, nhưng Vương gia cũng nhất định không tái giá nữa.
Cẩn Du nhớ tới mình lần đầu gặp Nghiêu Hi trong lòng đối hắn đánh giá, liền có chút thẹn thùng, trước kia quả nhiên chính mình hiểu lầm hắn, xem ra hắn đúng là một người si tình, người được hắn yêu thực sự hạnh phúc a!
Bất tri bất giác, hai người liền trò chuyện tới hừng đông, Thải nhi vốn tưởng rằng người đầu tiên đến xem công tử sẽ là Vương gia nhà mình, nhưng không nghĩ tới lại là người kia.
Cửa bị chậm rãi đẩy ra, hai người bên giường không hẹn mà cùng nhìn về cánh cửa, cũng không nghĩ đến sau cạnh cửa lộ ra một bàn tay nhỏ bé, sau đó lại hé ra cái đầu nho nhỏ, là một tiểu oa oa phấn điêu ngọc mài. Tiểu oa nhi thấy người vốn dĩ nằm trên giường đã tỉnh lại, liền vui vẻ chạy tới. Bám tại mép giường so với hắn cao không bao nhiêu, trừng đôi mắt đen láy, cười tủm tỉm nhìn Cẩn Du.
Cẩn Du nhận ra đây là hài tử lần trước tại vương phủ gọi hắn là “nương”, cũng chính là tiểu thế tử của Vương phủ, y bất động thanh sắc mặc cho nó nhìn đủ.
Thải nhi một bên thấy thế có chút không cao hứng, nhẹ nhàng mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn đô đô của tiểu búp bê, mở miệng oán giận nói:
“Tiểu thế tử thật quá phận, thấy người đẹp liền ngay cả nhìn cũng không nhìn Thải nhi một cái, ngươi không phải nói Thải nhi cũng rất đẹp sao?”
Thụy nhi né tránh ma trảo của Thải Nhi, nghiêm túc mà nói: “Thải Nhi ngươi rất đẹp nhưng hắn so với ngươi càng xinh đẹp hơn nga!”
Nói xong, hắn lại đi thưởng thức mỹ nhân. ( ôi thằng nhỏ J)~
Hai người đại nhân thấy Thụy nhi nghiêm cẩn bình luận bề ngoài của mình như là biểu tình nghiêm túc của học giả bình luận văn chương, đều buồn cười.
Nhìn tiểu oa oa xinh xắn như vậy không có ai là không thích, Cẩn Du đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cẩn Du đối hắn mỉm cười hỏi:
“Tiểu thế tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cẩn Du tất nhiên là biết những lời này cùng hài tử nói chuyện phiếm mười người hết năm người dùng, năm người khác thì hỏi danh tự.
Thụy nhi gặp Cẩn Du nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp càng rạng rỡ không ít, chỉ lo nhìn chằm chằm, căn bản không có nghe thấy câu hỏi của Cẩn Du.
“Tiểu thế tử, ngươi có đúng hay không đói bụng, thế nào mà nước bọt đều chảy xuống hết a ~.”
” Không nghĩ tới tiểu thế tử chính là một tiểu sắc lang nga, đây là giống ai nha, tiểu thư nhà ta cũng sẽ không, cũng không gặp Vương gia có bộ dạng này a!.”
Cẩn Du dở khóc dở cười, ngược lại cũng không ngại Thụy nhi ” đùa giỡn ” mà hỏi lại lần nữa.
Lần này Thụy nhi mới phản ứng lại cùng y nói chuyện, thân thể đứng thẳng nghiêm túc đáp trả:
“Thụy nhi năm nay bốn tuổi 4 ngày, ngày hôm trước của ngày hôm trước mới là sinh thần Thụy nhi nga.”
Cẩn Du lúc này mới nhớ tới ngày đó phát chúc chính là vì ngày giỗ của Vương phi mà lo liệu, cũng là sinh thần của hài tử này, sinh thần của mình cũng là ngày giỗ của thân mẫu, thật sự là….
A, chính mình ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, còn có thể đồng tình với người khác sao, nó tối thiểu còn có một phụ thân đau nó, tương lai cũng sẽ không giống y ở dưới thân nam nhân mà kiếm sống, so với chính y không biết tốt hơn bao nhiêu lần, còn cần y thương hại sao?
Thụy nhi không biết Cẩn Du đang nghĩ gì, thấy y nửa ngày không có phản ứng, liền khôi phục lại động tác ban đầu, tiếp tục nhìn, thật sự là càng nhìn càng đẹp, nhất định phải nghĩ biện pháp thu vào tay nga!!! Thu vào tay làm nương của mình!!! ( * đập bàn * tôi thích em)
Hãn,mới còn bé tính khí đã như thế, sau này lớn lên đối với người trong lòng nhất định là tử triền lạn đánh a! Bất quá đều là nói sau.
* tử triền lạn đánh: ý là theo đuổi kiểu đeo bám mà ngừi ta hay gọi là đẹp chai không bằng chai mặt đó