Dịch: Amelie.Vo
Trong thôn gần đây xuất hiện một chàng thanh niên biết hát khúc điệu phương Bắc, Dư lão gia như tìm được tri âm, nghe hắn hát khúc suốt ba ngày ba đêm, sau đó quyết định gả nữ nhi bảo bối của mình cho hắn.
Trái tim của Dư Tiểu Ngư sớm đã trao trọn cho Phật tổ, tất nhiên nàng có trăm ngàn điều buồn bực, thế nên đã cãi nhau một trận ầm ĩ với phụ thân, rồi tự đóng mình trong khuê phòng.
Dư Kiên không cách nào lay chuyển được nữ nhi, vì vậy việc liên hôn này đành xem như chưa từng đề cập đến. Tuy nhiên, Dư Tiểu Ngư vẫn cứ nhốt mình ở lì trong phòng, không chịu ăn cũng không chịu uống.
Nàng không phải đang giận dỗi với phụ thân, nàng chỉ là đang tức giận chính mình.
Dư lão gia đến phòng khuyên nhủ nàng, Từ gia cô nương cũng đến tìm nàng, thậm chí Trương công tử biết hát Bắc khúc kia cũng đến gặp nàng.
Song, Dư Tiểu Ngư rốt cuộc vẫn không có phản ứng, cả ngày nàng chỉ ngây ngốc ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn chân trời xa thẳm bên kia ô cửa sổ, tựa như vẫn đang chờ đợi một điều gì.
Không một ai biết được nàng đang đợi điều gì.
Nhưng nàng thì biết, nàng chỉ đang đợi một chú cú đêm.
Kỳ thực, Trương công tử cũng là một thiếu niên lâm phong ngọc thụ, khí độ tiêu sái, nhưng trong mắt Dư Tiểu Ngư, hắn vẫn không thể sánh bằng tiểu hoà thượng sải bước từ bên kia bờ suối hôm nào.
Cuối cùng, Dư lão gia cũng hết cách, chỉ đành mời Tuệ Hoà sư phụ đến nhà.
Không biết lão trụ trì đã nói gì với Dư Tiểu Ngư, mà nàng trực tiếp đáp ứng cửa hôn sự cùng Trương công tử.
Dư Tiểu Ngư đã hiểu, chú cú đêm ngày ấy, ắt hẳn sẽ không còn quay trở về.
—o0o—
Việc Dư nhạc sư gả nữ nhi, có thể nói là phong quang vô hạn.
Hồng trang trải khắp mười dặm, chúng đệ tử Dư gia khắp chốn xa gần đều vội vã trở về đưa tiễn tiểu sư muội lên kiệu hoa.
Kèn bầu thổi dọc đường, tiền mừng rải dọc suối.
Bầu không khí hân hoan vui mừng ngập tràn khắp xóm thôn.
Hỷ kiệu được nhấc sang con suối, gương mặt Dư Tiểu Ngư được trùm kín bởi chiếc khăn voan đỏ, tay nàng vẫn nắm chặt chiếc quạt gấp kia.
Thình lình, đoàn đưa hôn bị chặn lại, tiếng kèn nhạc theo đó mà ngừng.
Một đội quan binh người Mông dừng ở trước cửa thôn, toàn bộ đều mặc áo giáp sắt trên người.
Vị tướng quân vạm vỡ ngồi trên yên ngựa cao cao, nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu hoa, gầm lên bằng giọng điệu phẫn nộ cùng thứ ngôn ngữ trung nguyên chắp vá:
“Truy bắt dư đảng của khâm phạm triều đình Thẩm Trọng Uyên!”
Nghe xong lời này, thôn dân ai nấy đều mờ mịt, bọn họ ở Côn Sơn trước nay chưa từng nghe qua kẻ nào tên Thẩm Trọng Uyên cả.
Tuy nhiên, Dư Tiểu Ngư biết rõ ai là Thẩm Trọng Uyên, nàng cũng biết rõ nàng chính là dư đảng trong lời nói của tên tướng quân người Mông kia.
Tướng quân vung tay, ra hiệu cho bính lính tiến đến bắt người trong hỷ kiệu.
Dư gia đệ tử nào có đồng ý, hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu sư muội mà. Lời vừa dứt, bọn họ liền cầm kèn bầu đứng ra ngăn trở.
Hán tử Mông Cổ lập tức quát mắng bằng những lời lẽ thô tục mà thôn dân nghe không hiểu, tiếp theo hắn rút đao ra chặt đứt đầu của một người đệ tử.
Máu tươi văng tung toé, nhuộm đỏ thẫm một vùng suối nước trong xanh.
Thấy máu trong ngày đại hỷ chính là điềm gở, lại thêm sưu thuế gần đây nặng thêm mấy phần, vận đen cùng oán khí chất chồng, khiến cho thôn dân Côn Sơn vốn thiện lương, nay không thể nhẫn nhịn mà bùng lên cơn giận dữ. Bọn họ buông chiêng trống xuống, tụ lại thành từng đoàn, tất cả cùng xông vào tấn công một lượt.
Thôn xa hẻo lánh nhiều điêu dân.
Đáng tiếc, dân lành tay không tấc sắt không chống đỡ nổi lương tướng tinh binh, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Đúng lúc này, một thanh kiếm bay thẳng đến đâm vào lưng tên tướng quân cường tráng, trong phút chốc, đại hán kia từ trên ngựa rơi phịch xuống đất.
Từ phía đông ngôi làng, một nam tử mang mặt nạ vàng cưỡi ngựa chạy đến, một thân quân trang còn thấm đẫm máu tươi.
Chỉ thấy nam nhân cúi người rút thanh kiếm từ thân thể tên tướng quân kia, vung lên một vòng, chống đỡ hết thảy công kích của những tên quan binh khác. Y nhảy xuống khỏi lưng con chiến mã trắng, đứng vững vàng trên chiếc cầu đá. Những binh lính nhảy vào trong lòng suối, chuẩn bị dùng thương đao chém về phía y, đều bị y đánh bay hết lớp người này đến lớp người khác.
Nước suối thanh trong bỗng chốc đỏ ngầu đến rợn người.
Nam tử thu lại thanh trường kiếm dính máu đặt vào một bên đai lưng, chầm chậm bước về hướng hỷ kiệu.