Bữa tối nhanh chóng kết thúc, Hân Nghi vừa đặt đũa xuống liền chạy sang bên cạnh kéo cô đứng dậy rồi đi bên cạnh cô. Cũng đã muộn nên bây giờ ai về phòng nấy còn phải chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai về nước.
- Ngoài " bạo dâ* " thì hắn ta còn là một kẻ như nào vậy?
Sở Hạ và Hân Nghi đi phía sau anh và Hứa Kha cùng Vấn Ngạnh. Cô cố ý đi chậm lại để có thể nói chuyện nhiều hơn với Hân Nghi cũng là tò mò về con người thật của anh " qua miệng của Hân Nghi " nói. Hơn nữa chuyện này là bí mật nên phải đi xa một chút mới có thể thoải mái nói chuyện.
- Anh ấy ngoài chuyện đó ra thì cái gì cũng tốt cả.
Có lẽ bản thân cảm thấy có lỗi với anh nên Hân Nghi không bịa đặt thêm chuyện. Chỉ nhiêu đó cũng đủ để phá bỏ hoàn toàn hình tượng của anh, nếu như cái miệng của Hân Nghi còn tiếp tục nói thì không biết anh còn thảm hại như thế nào nữa.
- Sở Hạ, chúc cô ngủ ngon.
Trước khi rời đi Hân Nghi vẫn quay lại mỉm cười với Sở Hạ. Cô cũng theo đó nhanh chóng đáp lại lời của Hân Nghi rồi cùng anh vào phòng. Vì bây giờ cả hai đã là vợ chồng nên chuyện ở chung nhất định là không tránh khỏi. Nếu để người khác biết Du Kinh và Sở Hạ cưới nhau rồi vẫn còn ngủ hai phòng thì nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
- Anh đi tắm trước đi, lát nữa tôi sẽ tắm sau.
Vừa bước vào phòng cô liền đi tới nằm xuống giường. Một ngày hôm nay quá mệt mỏi với cô, tất cả mọi chuyện diễn ra đều không theo như ý cô. Hơn nữa Sở Hạ phải chơi theo cuộc chơi của người khác cô làm sao có thể thoải mái được.
Khoảng chừng hai mươi phút sau cánh cửa phòng tắm bật mở, anh từ bên trong liền bước ra ngoài. Trên người quấn qua một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt đang được lau khô cùng với từng giọt nước nhỏ xuống càng làm cho phong cảnh thêm phần hoàn mỹ. Thường ngày anh đều vuốt keo tóc nên khi gội đầu xong thả xoã xuống lại có một chút khác biệt. Không còn là một Du Kinh trưởng thành, vô cảm và tàn độc mà bây giờ là một Du Kinh với nét ấm áp đến lạ.
Ánh nhìn của cô không khỏi bị cơ thể anh thu hút. Cơ bụng rắn chắc cùng với thân hình cao lớn lại càng khiến anh trở nên đẹp hơn.
" Người như này mà bị liệt thì đúng là đáng tiếc thật đó. "
Sở Hạ không ngừng cảm thán trong lòng, đôi mắt cô vẫn hướng về gương mặt yêu nghiệt kia.
- Em vẫn còn muốn nhìn nữa sao? Hay em tò mò cả cơ thể này rốt cuộc là như thế nào, tôi cho em xem nhé?
Anh bước lại gần cô rồi nhoẻn miệng cười, nụ cười mang vài phần ấm áp lại ngọt ngào bất giác khiến cô giật mình. Sở Hạ nhếch môi cười, cô quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồi trả lời.
- Đã " YẾU " thì đừng ra gió.
Nói rồi cô đưa tay đẩy anh ra sau đó cầm lấy khăn bên cạnh bước vào phòng tắm. Cánh cửa nhanh chóng đóng mạnh để lại phía bên ngoài là ánh mắt anh đang nhìn theo.
" Em vẫn đáng yêu như vậy, chẳng thay đổi chút nào. "
" Rào, rào. "
Nước xối xả chảy xuống bồn tắm rồi ôm lấy cơ thể nhỏ bé bên trong. Cô thoải mái ngả người về phía sau cố gắng buông bỏ hết những mệt mỏi đang bủa vây. Mọi chuyện xảy ra với cô quá nhiều điều bất ngờ mà cô vốn còn chưa kịp thích nghi, mới chỉ một tuần trước cô còn là một đoá hồng độc lập toả sáng trong giới giải trí vậy mà giờ đây đoá hồng ấy đã có chủ rồi.
" Lách tách. "
Tiếng nước nhỏ giọt vang lên bên tai, cô bước ra khỏi bồn tắm rồi cầm lấy khăn quấn quanh người. Mái tóc dài ướt sũng vì cô quên đem theo khăn nên buộc phải để như vậy ra ngoài.
" Cạch. "
Bên ngoài yên lặng đến lạ, cô đưa mắt nhìn ra xung quanh tìm kiếm người ở chung phòng với cô. Nhưng rốt cuộc là từ phòng ngủ cho đến phòng khách cũng không thấy bóng dáng anh đâu, cô nhíu mày liền quay vào trong phòng.
" Hắn ta đi rồi càng có lợi cho mình, thực chẳng muốn qua đêm cùng với hắn ta chút nào. "
Sở Hạ bước vào trong phòng rồi đi tìm khăn lau qua tóc sau đó mới sấy. Cô bây giờ cần phải nhanh chóng làm cho xong những chuyện này để còn đi ngủ chuẩn bị cho ngày mai.
" Cạch. "
Cánh cửa phòng mở ra, anh từ bên ngoài đi vào. Nhưng lần này Du Kinh không về một mình mà anh còn mang theo chăn, gối và ga giường lên.
Bất chợt ánh mắt anh chạm vào cơ thể đang quấn quanh một lớp khăn của cô, làn da trắng không tì vết, gương mặt sắc sảo mặc dù không có lớp trang điểm. Nhìn cô như hiện tại bất giác thú tính trong người anh lại nổi lên, phía dưới cây gậ* thị* của anh đã đầu hàng trước vẻ đẹp quyến rũ của cô.
- Này Du Kinh, anh còn muốn nhìn tôi đến khi nào hả?
Cô nhíu mày tắt máy sấy rồi đứng dậy.
- Cho dù có nhìn thế nhìn nữa thì hỏng vẫn là hỏng mà thôi.
Sở Hạ lầm bầm nhỏ giọng rồi nhanh chóng đi tìm đồ để mặc. Phía sau lưng chiếc khăn tắm không nghe theo lời chủ mà từng chút từng chút một bung ra. Qua động tác di chuyển của cô chiếc khăn ngày càng lỏng hơn nhưng Sở Hạ vẫn điềm nhiên vươn tay với lấy chiếc váy ngủ ở bên trên.
" Cô ấy... cô ấy có biết là bản thân bây giờ trông như nào không? "
Anh nhíu mày cố gắng quay đi nhưng bờ vai đang ửng đỏ cùng với tấm lưng trần lộ ra một nửa của cô vẫn không ngừng chạy trong tâm trí anh. Phía dưới sớm đã muốn phát nổ nhưng Du Kinh vẫn là cố gắng kiềm chế.
- Này, anh định tối nay ngủ ngoài đấy thật sao?
Cô vừa mặc xong chiếc váy ngủ liền quay ra hỏi anh. Mái tóc được buông xoã, gợn nhẹ từng đợt sóng càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn bội phần.
- Chẳng lẽ em muốn ngủ cùng tôi?
Anh quay lại nhìn cô rồi nhíu mày hỏi. Bất giác gương mặt cô đỏ ửng, Sở Hạ liếc mắt nhìn anh rồi gằn giọng.
- Đương nhiên là không rồi.
Cô bước đến bên cạnh anh rồi ngồi vào bàn trang điểm. Nhan sắc này đương nhiên không thể sơ sài qua loa, gương mặt của cô vô cùng quan trọng nếu không có nó thì có lẽ chặng đường tìm ra kẻ đã giết chết cha cô sẽ lại khó khăn hơn một chút.
- Tối nay em ngủ giường đi tôi sẽ ngủ dưới đất.
Anh trải nệm xuống sàn rồi nhanh chóng sắp xếp chỗ ngủ cho bản thân. Vốn dĩ biết cô sẽ không đồng ý để anh ngủ chung nên Du Kinh mới phải chật vật mang chăn gối từ dưới kia lên đây.
- Du Kinh lão đại lại chịu ngủ đất vì một cô vợ hợp đồng lợi ích sao? Cũng lạ thật đấy.
Cô nhoẻn miệng cười rồi trở lại giường nằm. Công việc của cô từ ngày mai lại bắt đầu có lẽ sẽ bận rộn hơn nhưng như vậy cũng tránh mặt anh được chút ít.
- Sở...
Sở Hạ vươn người lấy chiếc điện thoại đặt ở xa đúng lúc anh đứng lên quay lại chuẩn bị đi đến chỗ cô. Chiếc váy ngủ phản chủ để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn cùng vòng ba quyến rũ đến nóng mắt.
Du Kinh nhíu mày cố gắng chèn ép cơn dục vọng đang trào dâng. Anh nắm chặt tay, phía dưới sớm đã muốn cô đến mức nóng muốn nổ tung nhưng vẫn bị lí trí anh kiềm lại.
- Sao vậy? Anh còn chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Cô quay sang nhìn anh, dây váy ngủ liền rơi xuống để lộ ra đôi gò bồng đào thấp thoáng bên trong. Cảnh tượng trước mắt lập tức rơi vào đôi mắt đang dần bị dục vọng chiếm lấy của anh. Đến lúc này nếu anh còn nhịn được thì nhất định không phải là đàn ông.
Du Kinh lập tức lao về phía cô, hai tay khoá chặt cơ thể cô phía dưới thân. Đôi mắt đỏ như dã thú bị dục vọng che lấp đi lí trí, lúc này trong mắt anh chỉ còn lại một Lưu Sở Hạ quyến rũ đến động lòng người.
- Anh làm gì vậy?
Cô nhíu này giãy giụa như muốn đẩy anh ra nhưng sức cô làm sao so được với sức của một người đàn ông. Rốt cuộc cô vẫn là bị anh khoá chặt phía dưới.
- Em có biết bây giờ em là bộ dạng gì không? Em đang cố ý trêu đùa tôi phải không?
Anh gằn giọng rồi đè cô chặt hơn xuống phía dưới. Cô khó hiểu nhìn anh rồi hỏi lại.
- Tôi trêu đùa anh lúc nào?
Du Kinh cúi xuống thấp hơn, hơi thở anh ấm nóng lại mang theo vài phần ham muốn mãnh liệt.
- Cơ thể này... là em kích thích tôi, đừng hối hận.
Cô dường như có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh hiện tại. Sở Hạ bật cười cô nhàn nhạt trả lời anh.
- Vậy sao?
Nói rồi nhằn lúc anh thả lỏng cô liền lật lại ngồi lên trên người anh chuyển từ thế bị động thành thế chủ động. Ánh mắt nhìn thẳng vào anh một cách mạnh mẽ, khoé môi cong lên ý cười bí ẩn.
- Du Kinh lão đại bị LIỆT mà cũng kích thích khi nhìn thấy cơ thể tôi sao?
Vừa nghe thấy chữ " LIỆT " từ miệng cô gương mặt anh hoàn toàn biến sắc mà tối sầm lại. Dường như không tin được vào tai mình, cái hưng phấn trong anh lập tức bị dập tắt. Câu nói của cô chính là một chậu nước tạt thẳng vào trong ngọn lửa ham muốn của anh.
- Ai nói với em là tôi liệt?
Giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm nhưng cô dường như vẫn không nhận ra được điều đó. Sở Hạ không suy nghĩ liền trả lời.
- Là Hân Nghi.
" Hân Nghi? Hứa Kha, cậu làm ơn giữ bà cô nhà cậu cho chắc giúp tôi được không? Chuyện của mình còn chưa xong bây giờ còn muốn quản cả chuyện của tôi rồi. "